Chương 184: Lạc bảo Kim Tiền Tô mỗ
Trong phòng nhất thời yên tĩnh.
Trên bức tranh, dường như có vẽ ra một cô nương áo đỏ, khí thái lạnh nhạt, trông rất sống động. Mà ở bên người nữ tử áo đỏ này, còn có một hồ lô, trông như vật thật.
Lúc này, trên khuôn mặt tinh xảo của nữ tử áo đỏ tràn đầy vẻ lạnh lẽo, trong mắt cũng tràn đầy ý lạnh, làm người ta khẽ run.
Tô Đình thầm cảm thấy không đúng, khi đang muốn lên tiếng nói chuyện, lại nghe thấy một tiếng hừ lạnh.
"Cháu gái lớn?"
Nữ tử áo đỏ lạnh lùng nhìn Tô Đình, nói: "Muốn ta gọi ngươi một tiếng thúc thúc sao?"
Tô Đình chần chờ nói: "Dựa theo bối phận thì danh xưng này cũng không có vấn đề gì, nhưng hai chúng ta vốn có sinh tử chi giao, không cần luận bối phận gì."
Nữ tử áo đỏ cười ha ha một tiếng.
Nhưn sắc mặt ông lão kia lại liên tục biến đổi, cực kỳ để bụng đối với bốn chữ sinh tử chi giao này.
Trong nháy mắt, lão nhân vận chuyển Dương Thần, trong lòng hiện ra vô số suy nghĩ, phân tích hàm nghĩa chất chứa trong bốn chữ này tới tới lui lui một ngàn tám trăm lần.
"Không được."
Ông lão nghiêm nghị nói: " Nguyên Phong sơn ta rất coi trọng bối phận, cương thường luân lý làm sao có thể hỗn loạn? Danh xưng này tuyệt không thể miễn. . ."
Nữ tử áo đỏ nghiêng đầu liếc nhìn phụ thân của mình, nhếch miệng cười gằn, thuận vung tay lên, hồ lô trên bức tranh nhất thời bắn ra bên ngoài bức tranh, đập tới đầu Tô Đình.
"Ai hiếm lại lễ ra mắt của hắn?"
Nương theo câu nói này, hồ lô dĩ nhiên đã đập tới.
Tô Đình không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, thầm nhủ đúng là ý trời.
Chỉ cần biết là gần đầy Tô mỗ đã sắp được xưng là Lạc Bảo Kim Tiền rồi, phàm là vật nện trên đầu chính mình, thì đó chắc chắn chính là tất cả cơ duyên của chính mình. ..
Lúc trước hồ lô này bị ông lão trộm đi, coi như lễ ra mắt cho cháu gái lớn, kỳ thực bây giờ nghĩ lại, chính là đã quên đập đập một cái ở trên đầu mình, nếu sớm đập một cái thì nhất định sẽ chạy không thoát.
Nhưng hiện tại đã nện trúng đầu chính mình, hồ lô này còn không phải là của Tô mỗ sao?
Hắn thầm hạ quyết tâm, sau đó lấy hết mấy thứ bảo bối như Long Hổ Huyền Đan ra, đập hết lên trên đầu một hồi!
Nhưng ngay khi Tô Đình chuẩn bị cố chịu đau nhức trên trán.
Bên cạnh bỗng nhiên có một bàn tay với đến.
Bàn tay tiều tụy, đầy vết nhăn nheo, không khác nào vỏ cây.
Nhưng chính là một bàn tay như vậy che hồ lô ở trước mặt Tô Đình.
"Khuê nữ, sao lại dùng đồ đập thúc thúc ngươi?"
Ông lão mỉm cười nói: "Nên có chút lễ nghi mới được."
Tô Đình không bị đập, trong lòng rất tức giận, nhưng trên mặt lại vẫn tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình, ghé sát vào đây, cười nói: "Lễ nghi với không lễ nghi, ngược lại cũng không quá quan trọng, chỉ có điều, nếu lễ ra mắt này cháu gái lớn. . ."
Hắn vừa dứt tiếng, đã cảm thấy ánh mắt của nữ tử trên bức tranh càng lạnh lẽo, trong lòng lập tức phát lạnh, đổi giọng nói: "Nếu nàng không thu lễ ra mắt này, như vậy. . ."
Ông lão kéo hồ lô về ôm trong lồng ngực, từ tốn nói: "Không có chuyện gì, hậu bối ầm ĩ chút, ta làm phụ thân, đại diện thu là được rồi."
Tô Đình nhìn lão già này, trong lòng có chút thất bại, thầm nói: "Lão già này, đúng là cáo già, thật là đê tiện vô liêm sỉ, lại muốn chiếm lấy hồ lô của ta về làm của riêng."
. ..
Sau một phen thương nghị, mọi chuyện cũng coi như được quyết định.
Tô Đình đợi biểu tỷ tỉnh lại, nói rõ việc này cùng biểu tỷ.
Chuyện liên quan với Hàn Đỉnh thân, liên quan với Hoán Hoa, hắn cũng đại thể giảng giải một lần.
"Ông già này là một cao nhân tu hành thành công, ông ấy có biết một tông môn có thể trị bệnh trạng của Hàn Đỉnh thân tận gốc, thậm chí. . ."
Dừng một chút, Tô Đình nghiêm túc nói: "Nếu như tỷ có thể nắm chặt được cơ hội, vậy lần này đi sẽ không chỉ đơn giản chữa bệnh, mà là có thể bước lên một con đường như ta này. . ."
Tô Duyệt Tần vô cùng thông tuệ, lập tức hiểu rõ, nhẹ giọng hỏi: "Con đường tu luyện thành tiên?"
Tô Đình gật đầu nói: "Không sai, người sống một đời sẽ khó tránh khỏi sinh lão bệnh tử, dù là ai, dù thông minh hay ngu dốt, dù giàu có hay bần cùng, dù là cao quý hay đê tiện, dù là hoàng đế hay ăn mày, dù sống trên thế gian có bao nhiêu thành tựu, dù để lại bao nhiêu dấu vết trên thế gian, qua thêm mấy năm cũng chỉ là một nắm tro bụi, dần dần bị thế gian quên lãng. . ."
Hắn nhìn về phía biểu tỷ, nghiêm mặt nói: "Chỉ có người tu hành như chúng ta, tu luyện thành tiên, mới có thể vĩnh viễn trường tồn."
Tô Duyệt Tần khẽ gật đầu, nói: "Ta hiểu rõ."
Nói tới đây, nàng lại có chút hơi hoảng sợ, nói: "Lần này ta đi, chỉ là chữa bệnh, thế nhưng phải làm như thế nào mới có thể nắm chắc được cơ hội mà đệ nói?"
Tô Đình liếc mắt nhìn hai phía, nói: "Kỳ thực đối với quy củ của những đại tông phái kia, ta cũng không hiểu rõ lắm, thế nhưng nữ tử áo đỏ trên bức tranh kia lại hiểu rất rõ. . . Trên đường đi, tỷ cứ thỉnh giáo nàng, lấy tính tình của nàng, sẽ không giấu làm của riêng."
Tô Duyệt Tần nghe vậy, hơi thở ra một hơi, nhưng cũng nghe ra nghĩa bóng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi: "Tiểu Đình, đệ không cùng ta đi sao?"
Tô Đình thở dài, nói: "Hai cha con bọn họ mang tỷ tới Hoán Hoa các, ta không thích hợp đi theo. . . Đặc biệt là Hoán Hoa các kia, ông lão kia có thân phận cực cao mà cũng đều không thể đi vào, ta cũng không thể vào Hoán Hoa các, có lẽ nữ tử áo đỏ kia có thể đi tới cùng tỷ."
Nói tới đây, hắn thấy vẻ mặt biểu tỷ hơi mờ mịt cùng hoang mang, an ủi: "Ta biết tỷ đệ chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, hiếm khi tách ra, để tỷ một thân một mình cùng người ngoài đi chữa bệnh, trong lòng khó tránh khỏi sẽ hoảng loạn, nhưng chuyện này cũng là do không có cách nào khác."
Hắn hít một tiếng, nói: "Ta không có cách có thể trị bệnh cho tỷ, cũng không có pháp môn thích hợp để tỷ tu hành. Dù tỷ đệ chúng ta ngày sau sớm chiều sống nương tựa lẫn nhau, nhiều nhất cũng chỉ mấy chục năm mà thôi, nhưng nếu lần này đi tu hành thành công, sau này tuổi thọ vô cùng mới là lâu dài."
Tô Duyệt Tần hơi cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt.
Hai người sống nương tựa lẫn nhau đã nhiều năm, bây giờ đột nhiên muốn tách ra, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy khiếp đảm.
Nhưng nàng cũng biết, Tô Đình nói thế đúng là có đạo lý.
Thậm chí trước đó, nàng cũng từng nghĩ tới phương diện này.
Tô Đình đã bước vào Tiên đạo, mà nàng vẫn cứ vẫn là phàm nhân.
Tiên phàm có ngăn cách, trong một quãng thời gian rất dài, vấn đề này vẫn luôn quấy nhiễu nàng.
Bây giờ Tô Đình nói ra một con đường khác, nhưng trong lòng nàng lại phức tạp, rung động mà hoảng sợ.
Tô Đình cũng cảm thấy không muốn, nhưng trước mắt không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, nói rằng: "Tỷ, tỷ cũng không cần lo lắng, hai cha con bọn họ đều không phải phàm nhân, bản lĩnh cực cao, thân phận cũng cao, nếu đã đồng ý với ta rồi thì sẽ không gây bất lợi cho tỷ. . ."
Kỳ thực ở đáy lòng Tô Đình vốn cũng lo lắng, lần này biểu tỷ đi, liệu có bị coi như dược liệu, dùng để luyện đan, nhưng trong lòng nghĩ ngược lại, cũng có chút tự mình biết mình.
Dù chính mình có cơ duyên phi phàm, mà thiên phú cực cao, ngày sau tiền đồ vô cùng, nhưng tiềm lực dù sao chỉ là tiềm lực, chưa trở thành thực lực để chính mình dựa dẫm. . . Trước mắt lấy bản lĩnh của ông lão, muốn giết hắn cũng chỉ là chuyện lật tay, muốn cướp biểu tỷ đi luyện đan, cũng chỉ cần lật tay, không đến nỗi phí công sức lớn như vậy.
Huống chi, dùng Hàn Đỉnh thân luyện chế ra đan dược, cũng cũng chưa chắc so được với Long Hổ Huyền Đan không trọn vẹn trong tay mình.
Lão đầu này còn không thèm cả Long Hổ Huyền Đan, thì đương nhien cũng sẽ không lọt mắt cái gọi là Hàn Đỉnh đan dược này.
* * *