Chương 185: Cái gọi là cơ duyên
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Ông lão đứng ở trước cửa, ngửa mặt nhìn trời.
Phía đông hào quang chiếu rọi, xán lạn mỹ lệ.
Trong lòng ông ta hơi cảm thán, cảm giác hơi ưu thương.
Bây giờ mang tiểu cô nương Tô Duyệt Tần đi, con gái của chính mình cũng đi theo, không cần đi theo bên người Tô Đình, khiến mình không cần lo lắng đề phòng.
"Nếu sớm đi cùng vi phụ thì bộ xương già này của ta sao phải hạ mình tìm một tiểu tử hậu bối làm huynh đệ cùng thế hệ?"
Ông lão thất vọng thở dài, trong lòng tràn đầy phiền muộn.
Đột nhiên, ông nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Đình cầm hành lý, từ từ đi ra.
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
Không khí dường như đột nhiên tĩnh lại.
Ánh mắt hơi ngưng trệ.
Ông lão thu hồi ánh mắt, nhìn lên trời, giống như chưa từng thấy hắn.
Trong lòng Tô Đình thầm hận, thầm nghĩ: "Lão già này đoạt bảo bối của ta, quá đáng ghét, Tô mỗ nhớ chuyện này rồi, sớm muộn gì cũng sẽ đòi bảo bối của ta về."
Nhớ tới chuyện hồ lô của mình bị lão giả này lấy đi, còn thiệt mất một thanh kiếm tốt, chính là đa mất đi hai bảo bối, cứ nghĩ như vậy, trong lòng hắn giống như bị đá đè vậy.
Tối hôm qua chính là ôm tâm tình như vậy, nên bữa tối hầu như không có khẩu vị gì, tổng cộng ăn được có ba bát cơm.
Trong lòng Tô Đình ghi hận, chuyển hành lý đặt ở trước cửa.
Đúng lúc này, trong phòng lại truyền tới âm thanh.
"Tô Đình."
Nữ tử áo đỏ gọi: "Ngươi đi vào, ta có lời muốn nói với ngươi."
Tô Đình nghe vậy, lập tức đáp: "Được."
Sắc mặt ông lão hơi đổi một chút, trong lòng cuống quít, thầm nghĩ: "Nguy rồi, trước khi lên đường còn muốn ôn chuyện, chẳng lẽ thật sự đã nảy sinh tình cảm từ lâu? Không được, lão phu phải đi theo đến cùng, có người trưởng bối như ta ở đấy, bọn hắn nói chuyện sẽ không dám quá phận, cũng sẽ không có động tác lưu luyến không rời gì. . ."
Trong lòng ông ta thầm trấn an chính mình, rồi lại tự thì thầm: "Dù có phải là nén sinh tình cảm hay không, lần này lão phu đã tạo ra thêm một cách trở bối phận, lại trước tiên chia rẽ bọn hắn, không cho bọn hắn cơ hội gặp mặt, sớm muộn cũng sẽ quên nhau thôi."
Mới nghĩ như vậy, ông lão vội vàng đi vào.
Vào trong phòng, chỉ thấy Tô Đình đứng trước bức tranh, tuy rằng còn chưa mở miệng, nhưng dường như lại có dáng vẻ chuẩn bị sẽ "Nói chuyên thật vui" cùng khuê nữ của chính mình.
"Khuê nữ. . ."
Ông lão vội kêu một tiếng, phá tan bầu không khí.
Nữ tử áo đỏ lạnh nhạt nói: "Ta cùng thúc thúc nói chuyện, ngươi gấp cái gì?"
Ông lão nhất thời mặt đen đi.
Tô Đình cảm thấy khi nữ tử áo đỏ nói đến hai chữ "Thúc thúc" kia, dường như cũng liếc chính mình một cái, làm trong lòng của hắn không khỏi có chút thấp thỏm.
Nữ tử áo đỏ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ông lão, bình tĩnh nói rằng: "Không lâu sau, sẽ có một hồi cơ duyên rất thích hợp với hắn, ta vốn định đợi qua một khoảng thời gian sẽ nói cùng hắn, nhưng bây giờ chúng ta đã muốn rời khỏi, tách ra cùng hắn. . ."
Nói xong, nữ tử áo đỏ lộ ra ý cười có chút quái lạ, nói: "Ngươi là người làm huynh trưởng lại không nói cùng hắn, ta này làm cháu gái cũng không thể giấu hắn."
"Cơ duyên?"
Tô Đình sáng mắt lên, nhưng ánh mắt nhìn về phía ông lão lại có vẻ vô cùng không tốt.
Cái lão đầu vô liêm sỉ này, còn nói là huynh đệ kết bái đấy, không khỏi quá không tử tế.
Ông lão khụ một tiếng, vẻ mặt hơi cứng lại, chỉ nói: "Gần đây phụ nữ chúng ta gặp lại nên ta quá vui mừng, mới bỏ quên mất, nhưng việc này vốn nên để ta tới nói, vậy cứ để ta tới nói. . ."
Nói xong lời này, còn không chờ Tô Đình có phản ứng, ông ta đã lập tức lôi kéo Tô Đình đi ra ngoài phòng.
Không thể lại để tên Tô Đình này có cơ hội ở chung cùng với khuê nữ của chính mình nữa!
Dù không phải đơn độc ở chung!
Dù không phải nói chuyện tư tình!
Nhưng tuyệt đối không thể cho bọn hắn có cơ hội đầu mày cuối mắt với nhau!
Bất kỳ dấu hiệu gì đều phải ngăn chặn trước khi nảy sinh!
. ..
Ngoài phòng.
"Nhị đệ."
Ông lão không để ý gì tới chuyện lúc trước, chỉ nói: "Kỳ thực ở kinh thành còn có một cơ duyên, ta vốn định muốn nói rõ cho ngươi biết, không ngờ lại bị nha đầu kia nói ra trước."
Tô Đình cười ha ha, không đáp lại.
Ông lão giống như không phát hiện ra thái độ của hắn, chỉ từ từ nói: " Long Hổ Huyền Đan của ngươi dù chỉ còn một nửa hiệu dụng, nhưng vẫn là chí bảo hiếm thấy trên thế gian, nhưng ngươi có biết nên sử dụng thế nào sao?"
Tô Đình cau mày nói: "Đại ca biết được?"
Ông lão bình tĩnh nói: " Long Hổ Huyền Đan này không tầm thường, dù lão phu không biết vì sao hậu bối Cát Chính Hiên kia lại bỏ qua đan dược này, nhưng đan dược này đúng là hiếm có trên thế gian. . . Nhưng bây giờ đan dược chỉ còn một nửa hiệu dụng, thế nên không thể làm theo lẽ thường."
Nói tới đây, ông lão nhìn về phía Tô Đình, nói: "Người chưa từng ngưng tụ Dương Thần, dùng viên thuốc này thì không thể luyện hóa, nhưng đan dược này sẽ không giống như Long Hổ Huyền Đan hoàn chỉnh sẽ tán dược hiệu dư thừa ra, mà bởi vì nó không trọn vẹn, nên dược hiệu sẽ dự trữ ở trong người, khiến người có thể bạo thể mà chết."
Tô Đình nghe vậy, trợn mắt há mồm, trong lòng âm thầm vui mừng.
Hắn vốn đúng là muốn ăn Long Hổ Huyền Đan vào, nhờ vào đó để đột phá cảnh giới tầng ba, dù cho không tiêu hóa được hết cũng đành, nhưng khi đó tình huống nguy cấp, cũng không còn phương pháp nào khác.
Cũng may lúc đó hồ lô trong thức hải của chính mình cảnh báo, bằng không thực sự đã rơi vào nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt hắn nhìn về phía lão giả này tràn ngập phức tạp, trong lòng lần thứ hai hiện lên một chút suy nghĩ, âm thầm ghi hận trong lòng, chờ Tô mỗ người sau vượt người trước, đạo hạnh cao hơn ông lão này, dù hắn không hại chết ông ta, cũng không làm ông ta tàn phế, nhưng cũng phải trùm bao tải, đánh cho lão đầu này một trận.
Ông lão lại chưa phát hiện ra suy nghĩ trong lòng Tô Đình, chỉ tiếp tục nói: "Muốn chữa trị Long Hổ Huyền Đan này, phóng tầm mắt giữa nhân thế hiện nay, ngoài đan đạo cao nhân của Chính Tiên đạo thì cũng không có người nào có thể khiến Long Hổ Huyền Đan biến thành hoàn chỉnh. Nhưng dù có đan đạo cao nhân của Chính Tiên đạo ra tay, muốn biến Long Hổ Huyền Đan bán thành phẩm này biến thành hoàn chỉnh không thiếu sót, kỳ thực còn khó khăn hơn việc luyện chế một viên Long Hổ Huyền Đan mới. . ."
Tô Đình nghe vậy thì rất kinh ngạc nói: "Chữa trị Long Hổ Huyền Đan, trái lại còn gian nan hơn so với luyện chế một viên Long Hổ Huyền Đan mới?"
Ông lão hắc một tiếng, nói: "Phí lời. . . Để ngươi đổi thành một y sư, cho ngươi một đứa trẻ tứ chi gãy cả, để ngươi chữa khỏi, có khó không?"
Vừa dứt tiếng, không chờ Tô Đình đáp lời, ông ta đã vuốt vuốt chòm râu, lạnh nhạt nói: "Đối với một thầy thuốc thì chưa cho đứa bé đã tàn phế này sống lại dễ hơn hay một lần nữa sinh ra một đứa bé dễ hơn?"
". . ."
Tô Đình há miệng, cũng không biết đáp lại như thế nào.
Lão đầu không biết xấu hổ, dùng ví dụ lung ta lung tung gì đây?
Không biết Tô mỗ là người da mặt mỏng sao, suýt nữa đã khiến ta đỏ thẫm mặt rồi.
Hắn nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt lại sáng lên.
"Đại ca có biện pháp?"
"Ta không có cách nào." Ông lão đáp rất thẳng thắn dứt khoát, thậm chí lẽ thẳng khí hùng, không hề cảm thấy mất mặt gì.
"Vậy đại ca có ý là?" Tô Đình chần chờ nói.
"Trong kinh thành. . ." Lại nói một nửa, ông lão hơi hơi liếc mắt Tô Đình.
"Trong kinh thành, có cách chữa trị Long Hổ Huyền Đan?" Trong lòng Tô Đình nhất thời vạn phần kích động.
"A. . ." Ông lão trầm giọng nói: "Không có."
"Ngươi. . ." Sắc mặt Tô Đình cứng lại, trong lòng giống như có một vạn con ngựa đang lao nhanh, suýt nữa đã thốt ra tiếng chửi tục.
"Tuy rằng không có cách chữa trị Long Hổ Huyền Đan, nhưng ở kinh thành có người hiểu được một môn pháp quyết, có thể giúp ngươi hút lấy dược hiệu trong Long Hổ Huyền Đan từ từ, để ngươi luyện hóa." Ông lão nói rằng.
"Này là người nào?" Tô Đình sáng mắt lên.
"Quốc sư đương triều!" Ông lão đáp.
" Quốc sư đương triều?" Tô Đình nói rằng: "Đại ca cùng hắn có giao tình, có thể để hắn giúp ta? Đến lúc đó ta đi một chuyến, báo tên đại ca lên, chuyện này có thể thương lượng?"
"Giao tình đúng là có." Ông lão gật đầu nói: "Trước đó, khi hai chúng ta chưa tu thành Âm Thần, ở bên ngoài du lịch, khi tranh cướp bảo vật đã chém lẫn nhau một kiếm."
". . ." Tô Đình ngẩn ra.
"Nhị đệ, ngươi cũng không cần lo lắng, đến thời điểm báo tên lão phu ra, đối với việc này, vẫn có thể thương lượng. . ." Ông lão khuyên lơn: "Nếu không được, cùng lắm thì hắn chỉ đánh ngươi thành một bãi bùn nhão thôi."
"Ta. . ." Tô Đình mạnh mẽ nuốt một câu chửi tục xuống, hít sâu một hơi mới nói: "Vậy lão nhân gia ngài nói những lời này có tác dụng gì?"
"Đương nhiên là có tác dụng." Ông lão lạnh nhạt nói: "Ngươi đi kinh thành, tự nhiên không phải ỷ vào tên tuổi của lão phu để đi kết giao tình, cái gọi là cơ duyên. . . Nên do chính ngươi đi tranh thủ."
"Làm sao tranh thủ?"
"Không lâu sau, ở kinh thành có một hồi thịnh hội, chủ yếu là hiệu triệu người tu đạo trẻ tuổi, mà còn là tán tu trong cảnh nội Đại Chu, ban tặng cơ duyên. Mà ngươi tuổi còn trẻ, chưa đủ bốn mươi, thân phận hôm nay cũng vẫn là tán tu, cũng có thể tham dự một trận thịnh hội này, tranh thủ chút chỗ tốt. . ."
"Thịnh hội?" Tô Đình khẽ cau mày.
"Không sai, đây là thịnh hội do Ty Thiên giám đương triều, chính là quốc sư làm chủ." Ông lão nói rằng: "Còn sau lưng trận thịnh hội này, ngươi có biết là ai?"
"Là ai?"
"Một trong Tổ Đình Đạo môn hiện nay."
"Chính Tiên đạo?" Tô Đình vội hỏi.
"Người của Chính Tiên đạo cũng chỉ biết đánh ngồi tu hành, nhàn rỗi thì mở lô luyện đan, nào có thời gian nhàn rỗi để ý tới chuyện như vậy." Ông lão lườm một cái, cười nhạt tiếng.
"Thủ Chính Đạo môn?" Tô Đình cuối cùng cũng coi như hiểu ra.
"Đúng ra."
Ông lão nói rằng: "Đương triều quốc sư chính là sư đệ của chưởng giáo Thủ Chính Đạo môn hiện nay."
Tô Đình từng nghe qua không ít sự tích về vị quốc sư này, nhưng vẫn là đầu một lần nghe được lai lịch của vị quốc sư này, nhất thời ngẩn ra,.
Ánh mắt ông lão hơi ngưng tụ, dường như có hơi lạnh giá, nói rằng: "Thủ Chính Đạo môn, tự ngàn năm tới nay, thích nhất là can thiệp vào việc nhân gian, cho nên mới có đệ tử vào thế tục triều đình, làm quốc sư, càng tổ chức cái gọi là thịnh hội."
Dường như ông lão phát hiện bản thân có chút thất thố, bừng tỉnh, nhìn về phía Tô Đình, nói: "Nhưng đối với ngươi thì đây là một trận cơ duyên hiếm thấy."
Tô Đình cau mày nói: "Làm sao lại trở thành cơ duyên?"
Ông lão nói rằng: "Trên thịnh hội này, đoạt được mười vị trí đầu có thể cầu quốc sư tứ pháp, chỉ cần không thuộc về bí mật bất truyền của Thủ Chính Đạo môn, thì có thể đến truyền. . . Mà lão phu từng nghe Hồng nhi nói, trên ngươi người mang truyền thừa hoàn chỉnh, cũng là Lôi Bộ chân truyền, ta nghĩ ngoài những bí mật bất truyền trên người quốc sư kia, ngươi cũng không lọt mắt."
Tô Đình trong lòng hiểu ra, nói: "Đại ca để ta lấy pháp môn quốc sư, chính là cách rút ra dược lực của Long Hổ Huyền Đan?"
Ông lão gật đầu nói: "Đúng thế."
Tô Đình gãi gãi đầu, không nói gì: "Đây chính là cơ duyên?"
Phí công trắc trở lớn như vậy, chính là vì lấy được pháp môn có thể luyện hóa Long Hổ Huyền Đan?
Việc này còn không bằng để Tô mỗ thiên phú tuyệt đỉnh bế quan tu hành ngay tại chỗ mấy ngày, chỉ cần nỗ lực chăm chỉ hơn, cũng chưa chắc không sánh được với lợi ích cho Long Hổ Huyền Đan mang đến.
"Đương nhiên không chỉ thế."
Ông lão chậm rãi nói rằng: "Ba vị trí đầu, sẽ được thưởng một hồ lô đan dược, đối với tán tu thì đây là ban thưởng cực kì lớn. Đối với ngươi cũng vô cùng quan trọng, thậm chí so với Long Hổ Huyền Đan còn quan trọng hơn. . ."
Ông ta nhìn về phía Tô Đình, nói: "Điều này cũng quan hệ đến tiền đồ sau này của ngươi."
Nghe vậy, ánh mắt Tô Đình nhất thời ngưng lại.
* * *