Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 189: Sư thúc

Chương 189: Sư thúc

"Bần đạo Vân Tích, bái kiến sư thúc."
Đạo sĩ kia khom người thi lễ, vô cùng cung kính.
Tô Đình cùng tiểu tinh linh liếc mắt nhìn nhau, vẫn có chút khó có thể phản ứng lại.
Trong lòng tiểu tinh linh không khỏi nghĩ tới câu mà Tô Đình vừa nói trước đó.
"Đừng nói hắn không phải đến đây vì chúng ta, liền thực sự là tìm đến chúng ta, Tô mỗ ta kỳ tài ngút trời, cũng có thể đánh hắn đến mức quỳ xuống đất gọi thúc thúc."
Cái tên miệng quạ đen xưa nay nói tốt mất linh, nói xấu lại cực linh này, lần này lại nói trúng một lần tốt rồi?
. ..
Trong viện nhất thời yên tĩnh.
Tô Đình phản ứng lại, lúc này đứng chắp tay, đưa tay khẽ nhấc, nói: "Miễn lễ."
Thấy Tô Đình trong chớp mắt đã nhập vai sư thúc, tiểu tinh linh nhất thời lườm một cái.
Đạo sĩ kia đứng dậy, dùng Âm Thần quét qua trong viện, ánh mắt càng nghiêm nghị.
Ở trong sân viện này, dường như còn sót lại một luồng khí tức cực kỳ chất phác, đồng thời vô cùng rừng rực, làm người cảm thấy sợ hãi.
Đây là khí tức của Dương Thần!
Vẻ mặt Vân Tích càng nghiêm nghị.
Hắn là Thượng nhân, Âm Thần đã đạt tới đỉnh phong.
Cũng chỉ có Dương Thần, mới có thể khiến hắn cảm thấy khiếp đảm như vậy.
Hơn nữa, hắn cũng có thể phát hiện, vị Chân nhân Dương Thần này vừa rời đi không lâu.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt hơi chuyển, nhìn tới bên hông Tô Đình.
Thiếu niên này dường như đạo hạnh nông cạn, nhưng bên hông hắn đeo một tấm lệnh bài, là lệnh bài của Nguyên Phong sơn, bối phận trên đó rõ ràng càng cao hơn hắn một bậc.
Lệnh bài như vậy không thể cướp đoạt được.
Thứ này cũng không thể là có vị Chân nhân Dương Thần kia đánh rơi.
Vậy chính là do chính thiếu niên kia nắm giữ!
"Vân Tích?"
Tô Đình hỏi: "Ngươi là đệ tử nhà nào?"
Đạo sĩ kia thấp giọng nói: "Vãn bối Vân Tích, đệ tử Thiên Cơ môn, bây giờ nhậm chức ở Ty Thiên giám."
Tô Đình thoáng nhíu mày, nói: "Thiên Cơ môn?"
Liên quan với tông phái này, hắn từng ngẫu nhiên nghe nữ tử áo đỏ nhắc qua.
Thiên Cơ môn cũng là đạo phái có lịch sử hơn một nghìn năm, coi Thủ Chính Đạo môn là nguồn gốc Tổ Đình, ở Trung thổ cũng coi như có thanh danh hiển hách.
Nhưng khiến Tô Đình càng cảm thấy bất ngờ chính là vị đạo sĩ này lại đến từ chính Ty Thiên giám?
"Ngươi từ Ty Thiên giám đến đây là có chuyện gì?" Tô Đình hỏi.
"Vãn bối từ kinh thành đến, đến Lạc Việt quận, rồi đến Khảm Lăng huyện, đi qua Bạch Kham sơn, vừa mới bình phục phong ba ở Bạch Kham sơn."
"Ồ?"
Khi ở Bạch Kham sơn, Tô Đình đã cảm ứng được khí tức của người này, ngược lại cũng không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ là nghe nói đạo nhân này còn đi qua Lạc Việt quận, không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc, hỏi: "Ngươi đến Lạc Việt quận để làm gì?"
Người kia nhất thời thoáng trầm mặc, ánh mắt quái lạ nhìn Tô Đình một cái, nói: "Kỳ thực lần này vãn bối từ Ty Thiên giám đi ra, chính là vì sư thúc mà tới."
Tô Đình run lên, chợt trầm ngâm nói: "Ngươi đến nhận thân?"
Tiểu tinh linh phốc một tiếng, suýt nữa thì bật cười.
Sắc mặt người tới rất quái dị, chỉ thấp giọng nói: "Việc ở Lạc Việt quận, có người truyền tới kinh thành, đã khiến Ty Thiên giám chú ý, đệ tử phụng mệnh điều tra, biết được có người tu đạo thi pháp giết người."
Tô Đình khẽ cau mày, không khỏi quát lên: "Quả nhiên là to gan, giữa ban ngày, càn khôn sáng sủa, dưới sự cai quản của Ty Thiên giám, ở thời thái bình thịnh thế này mà lại có hạng người làm xằng làm bậy bực này?"
Nói xong, Tô Đình lại hít một tiếng, nói: "Tô mỗ luôn luôn là người chính trực, ghét ác như thù, hận nhất là những kẻ không tôn trọng luật phá, vốn nên là giúp ngươi đồng thời lùng bắt kẻ gây án, nhưng sư thúc ta còn có chuyện quan trọng, làm xong việc này phải lập tức trở về Nguyên Phong sơn, đợi qua một đoạn thời gian, chúng ta lại đến ôn chuyện, hiện tại ngươi đi làm việc đi thôi."
Hắn tiến lên một bước, vỗ vỗ vai đạo sĩ kia, dặn dò: "Việc này ngươi cần cẩn thận hơn, sớm xử lý xong, ta đi trước."
Tiểu tinh linh thấy thế, trong lòng nhất thời hiểu rõ, người ở giữa ban ngày, càn khôn sáng sủa, dưới sự cai quản của Ty Thiên giám, ở thời thái bình thịnh thế mà dám làm xằng làm bậy hành hung người khác chính là Tô Đình này.
Hô một tiếng!
Gió mạnh cuốn lên, thu lấy hành lý!
Tiểu tinh linh điều động phong châu, chuẩn bị sẵn àng theo Tô Đình thoát đi.
"Sư thúc. . ."
Nhưng đạo sĩ kia lại tỏ vẻ bất đắc dĩ, chỉ nói: "Vãn bối điều tra, người thi pháp tên là Tô Đình, đã từ Lạc Việt quận đi tới Khảm Lăng."
Tô Đình kinh ngạc tới cực điểm, nói: "Người này lại có cùng tên với ta?"
Vân Tích nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, mới hít một tiếng, nói: "Sư thúc hẳn là hiểu rõ trong lòng."
Tô Đình lắc đầu nói: "Ta làm sao biết được."
Hắn thoáng cảm khái, nhìn Vân Tích, nghiêm túc nói: "Tô mỗ nhân luôn luôn tuân theo pháp luật, dù là Phương Khánh đại nhân ở Lạc Việt quận, hay là Đinh Nghiệp đại nhân ở Khảm Lăng, đều vô cùng tán thưởng với tính tình an phận thủ thường của ta, không ngờ lại có người giống tên ta mà lại tùy ý làm bậy như vậy."
Vân Tích đạo nhân kinh ngạc đến cực điểm, nhất thời càng khó có thể phản ứng lại.
Còn tiểu tinh linh ở bên cũng là vô cùng kinh ngạc, trong lòng không ngừng ghi nhớ: "Học tập, học tập, mở mang hiểu biết. . ."
Quá một lúc, Vân Tích mới coi như tỉnh ngộ lại, cười khổ nói: "Lần này vãn bối đến đây tìm kiếm Tô Đình, cũng không phải để trị tội của hắn, sư thúc không cần như vậy."
Tô Đình nghe vậy, kinh ngạc nói: "Ngươi không phải tới hỏi tội?"
Vân Tích gật đầu nói: "Nếu tùy ý giết người tự nhiên là muốn hỏi tội, nhưng chuyện này có nguyên nhân, có thể thông cảm được. Dù sao nếu người tu hành chúng ta thật sự bị người bình thường uy hiếp cũng phải muốn tự vệ."
Tô Đình nghe vậy, tràn đầy đồng cảm, cười nói: "Cũng đúng mà, chúng ta lại không phải quần thể yếu thế, thật vất vả mới bước lên con đường tu hành, trái lại so với người bình thường còn phải sợ đầu sợ đuôi, thì còn là chuyện gì?"
Vân Tích than thở: "Tuy nhiên cũng không thể tùy ý giết người."
Tô Đình nhất thời câm miệng không nói, sợ bị kẻ này dụ nói lộ ra gì đó.
Vân Tích nói rằng: "Kỳ thực lần này vãn bối đến đây, vốn là muốn cho Tô Đình này một thân phận."
Tô Đình cau mày nói: "Thân phận?"
Vân Tích gật đầu nói: "Triều đình quản mọi chuyện chốn thế tục, mà Ty Thiên giám lại quản người tu đạo. Ở cõi đời này, không thiế người bước lên con đường tu hành, tuyệt đại đa số đều ký danh ở Ty Thiên giám ta, nhưng cũng luôn có một số ngoại lệ."
Hắn nhìn về phía Tô Đình, chậm rãi nói: "Giống như là ở tông môn đạo phái khắp nơi, trưởng lão đệ tử trong môn phái đều ký danh ở Ty Thiên giám, thế nhưng tán tu thì có vẻ vô cùng tán loạn, cũng không ai biết bao giờ lại có người nào bước lên con đường tu hành, muốn thống kê cũng không dễ."
Trong lòng Tô Đình hơi hiểu ra.
Đăng ký tạo sách, có danh sách, cũng dễ dàng làm việc.
Người tu đạo trong Đại Chu triều đình, Ty Thiên giám có trách nhiệm giám sát.
Lần này Vân Tích đến tìm chính mình, cũng không phải để vấn tội, mà là đăng ký danh sách?
Tô Đình cũng rõ ràng, đối với Ty Thiên giám thì việc để người tu hành trên thế gian đăng ký trong danh sách, ngày sau dù làm chuyện gì đều sẽ đơn giản rất nhiều.
"Tán tu không biết quy củ, kỳ thực việc người hiển pháp giữa thế gian, tuyệt đại đa số đều xuất phát từ loại người này."
Vân Tích sâu sắc nhìn Tô Đình một cái, nói rằng: "Sư thúc nhiều lần thi pháp, cũng may không có người nào hiển pháp trước gây nên loạn tượng, bằng không thì thật sự có chút phiền phức."
Tô Đình khụ một tiếng, chỉ coi như không có nghe thấy.
Vân Tích hít một tiếng, nói: "Vốn dĩ lần này là muốn ghi tên Tô Đình, cũng để cho hắn biết ở Đại Chu có quy củ, tránh chuyện sau này lại gây ra thêm sai lầm, khiến dân gian rối loạn trật tự, nhưng hiện tại xem ra, không có tán tu Tô Đình, chỉ có trưởng lão Nguyên Phong sơn."
Hắn thoáng thi lễ, nói: "Đã như vậy, cũng đơn giản hơn rồi."
Khi hắn nghe nói chuyện ở Lạc Việt quận, vốn cũng chỉ coi Tô Đình là một tán tu ngẫu nhiên đặt chân lên con đường tu hành.
Nhưng bây giờ gặp mặt, Tô Đình này lại có thân phận là trưởng lão chữ Cổ của Nguyên Phong sơn.
Dù Tô Đình nhìn còn trẻ, khí tức nông cạn, thế nhưng tuổi tác của người tu đạo thực sự không thể dùng tướng mạo để cân nhắc, còn đạo hạnh sâu cạn. . . Nếu như vị sư thúc chữ Cổ của Nguyên Phong sơn này đã vào cảnh giới Dương Thần, như vậy thu lại một ít khí tức, cũng không phải việc khó.
Thậm chí, khí tức Dương Thần còn lưu lại này có phải xuất phát từ vị thiếu niên trước mắt này hay không, cũng chưa thể biết được.
Ở trong lòng Vân Tích, cũng chỉ nghĩ Tô Đình có thân phận sư thúc hàng chữ Cổ của Nguyên Phong sơn này xuống núi lịch lãm mà thôi.
"Nếu như chỉ là Tô Đình, lần này vãn bối chỉ cần để hắn biết quy củ của cảnh nội Đại Chu, lại ghi dánh hắn cùng khí tức là xong."
Vân Tích thấp giọng nói: "Nhưng đã như vậy thì không cần nhớ, một chuyện ở Bạch Kham sơn đều đã xong, vãn bối sẽ lập tức trở về Ty Thiên giám."
Sau khi nói xong, hắn cúi người hành lễ, xoay người liền đi, đạp lên mây quang, nhất thời đi xa.
Tô Đình thấy hắn rời đi, hơi thở ra một hơi, nhưng nhớ tới cái gì, lại vội kêu lên: "Chậm đã. . . Ngươi muốn đi kinh thành, sư thúc cũng phải cùng đi, chúng ta cùng nhau lên đường, để ta mượn. . ."
Âm thanh truyền ra, truyền đi xa xa.
Vân Tích đạo nhân trên không trung dừng lại một chút, tốc độ chợt tăng lên, đi càng nhanh hơn, chớp mắt đã biến mất ở phía chân trời.
Tô Đình nhìn thì khá là ngạc nhiên, nói: "Kẻ này đều đã tu thành Âm Thần, thính lực lại kém như vậy, không nghe thấy lời ta nói à?"
Tiểu tinh linh khẽ liếc hắn một cái, trả cho hắn hai tiếng ha ha, ngữ ý khó hiểu.
Tô Đình thu hồi ánh mắt, dường như nhớ tới cái gì, buông tiếng thở dài, nói: "Thật là một người đáng thương, trước đó nhất định là một kẻ tai điếc, sau khi tu hành thành xông, dù đã tu thành Âm Thần, đã là có thể nghe nói, nhưng thính lực cũng kém rất nhiều."
"Chính là đáng tiếc, ta còn chưa thử cảm giác cưỡi mây đạp gió mà, vốn còn muốn mượn hắn chút gió, trải nghiệm một phen."
"Quên đi, chúng ta vẫn nên đi đường bộ thôi."
. ..
Phong vân chớp mắt đã đi xa.
Vân Tích đạo nhân thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ tiếp xúc trong chốc lát, hắn ở trước mặt vị sư thúc Nguyên Phong sơn này, cả người liền khó chịu. . . Nếu lần này đi về kinh thành mà bị vị sư thúc này quấn lấy, chỉ sợ ngay cả tâm cảnh tu đạo của hắn đều sẽ đổ nát.
"Vốn tưởng rằng là một tán tu, không ngờ lại là trưởng lão Nguyên Phong sơn?"
Cho dù Vân Tích đạo nhân chính là nhân vật thành tựu Âm Thần, cũng không ngờ được cái gọi là trưởng lão Nguyên Phong sơn này chỉ là xưng hào hôm qua mới có.
Trước ngày hôm qua, Tô Đình vẫn chỉ là một tán tu.
Sau khi ông lão Nguyên Phong sơn ban xuống một mặt lệnh bài, Tô Đình lắc mình đã biến hóa, trở thành nhân vật ở Nguyên Phong sơn.
Lấy đạo hạnh Ngưng Pháp, trở thành trưởng lão hàng chữ Cổ của Nguyên Phong sơn, đối với Vân Tích đạo nhân mà nói thì đây là chuyện không thể nào tưởng tượng được.
Chính bởi vậy, hắn cũng chưa từng nghi ngờ thân phận của Tô Đình, chỉ nghĩ Tô Đình là trưởng lão của Nguyên Phong sơn xuống núi lịch lãm thôi.
"Không ngờ lại nhận một chuyện khó giải quyết."
Vân Tích thầm than một tiếng, thầm nghĩ: "Dựa theo tình huống này thì người ở Nguyên Phong sơn nhận được Long Hổ Huyền Đan, kỳ thực chính là vị sư thúc này? Thậm chí luyện đan ở Nguyên Phong sơn, không phải cũng là vị sư thúc này chứ?"

* * *


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất