Chương 188: Đạo sĩ từ Ty Thiên Giám
"Ngươi vội vàng như thế làm gì?"
"Ta vừa mới lén lút bay ra ngoài chơi, giống như cảm ứng được một hơi thở quen thuộc."
"Hơi thở quen thuộc? Ngươi ở trong núi mới gặp qua mấy người?" Tô Đình có chút buồn bực, hỏi: "Hơi thở quen thuộc nào?"
"Chính là khí tức hiển lộ ra trước khi chúng ta rời đi Bạch Kham sơn kia."
"Khí tức kia?" Tô Đình ngẩn ra, sau đó nghĩ đến cái gì, bỗng kêu lên sợ hãi, vội nói: "Khí tức có thể ảnh hưởng đại thế sơn hà, xúc động phong vân biến hóa?"
"Không sai, chính là hắn!" Tiểu tinh linh nói: "Tuy rằng hắn không triển lộ ra uy thế, nhưng lúc trước hắn đi qua nhà của ngươi, hơi thở kia hết sức rõ ràng. . . Cũng may ta dùng pháp môn mà ngươi truyền để thu lại khí tức, không thì nhất định sẽ bị hắn phát hiện."
"Kẻ này chẳng lẽ vì Long Hổ Huyền Đan mà đuổi từ Bạch Kham sơn tới?"
Tô Đình hơi hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy xe kéo đã không thấy tăm hơi từ lâu, không biết đã bay đến chỗ nào rồi.
Bay cũng quá nhanh đi!
Làm sao không thể chậm một chút vậy?
Nếu lão đầu kia vẫn còn, chỉ cần lôi kéo da hổ của Chân nhân Dương Thần một chút, kiểu gì cũng có thể đè ép người kia, hiện tại chỉ có mình Tô mỗ, muốn trấn trụ nhân vật có thể ảnh hưởng sơn hà, quấy làm phong vân kia thì vẫn hơi chênh lệch nho nhỏ một chút.
"Không nhất định là tìm đến chúng ta." Tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Hắn chỉ đi qua nơi này, cũng không tìm đến ngươi, huống chi, chúng ta vẫn giấu rất tốt, hắn không nên tìm tới chúng ta mới đúng."
"Lời này ngược lại cũng đúng. . ." Tô Đình thấp giọng nói: "Ta ở Bạch Kham sơn, lưu lại dấu ấn Nguyên Phong sơn ở chung quanh, bọn hắn tất nhiên đều sẽ lầm tưởng ta là đệ tử Nguyên Phong sơn, không đến nỗi tới đối phó ta, quá nửa là tới chỗ này làm việc, chúng ta biết điều chút, không cần lộ mặt, ngày mai sẽ rời đi Khảm Lăng, đi về kinh thành."
. ..
Huyện nha.
Đinh Nghiệp mặc quan phục, vẻ mặt nghiêm nghị, khá là nghiêm túc.
Ở trước mắt hắn lại có một đạo nhân, hơi cúi người thi lễ nói: "Bần đạo Vân Tích, nhậm chức ở Ty Thiên giám."
Đinh Nghiệp cúi đầu liếc mắt nhìn, ánh mắt hơi ngưng tụ.
Ty Thiên giám, Linh Đài Lang, làm quan đến chức tòng thất phẩm.
Theo đạo lý thì hắn là huyện lệnh Khảm Lăng, chức vị chính là chính ngũ phẩm, so với chức quan của đối phương thì cao hơn.
Nhưng trước đó hắn từng vào kinh thành, trong lòng biết chức quan ở Ty Thiên giám không thể lấy cấp bậc để nói.
Chỗ dựa chân chính của đạo nhân này tuyệt đối không phải chức quan, mà là bản lĩnh của hắn.
"Đạo trưởng khách khí."
Đinh Nghiệp trả lệnh bài về, thi lễ nói: "Xin hỏi đạo trưởng từ kinh thành mà đến, có thể có chuyện gì?"
Đạo sĩ kia khẽ mỉm cười, nói: "Chuyện cũng không ít, thấy ở Khảm Lăng có loạn tượng, nhưng cũng bị bần đạo đè xuống."
Đinh Nghiệp thấp giọng nói: "Là dị tượng ở Bạch Kham sơn?"
Đạo sĩ gật đầu nói: "Chính là Bạch Kham sơn, nhưng Đinh đại nhân cũng không cần lo lắng, mọi chuyện ta đã xử lý, đến lúc đó báo cáo lên Ty Thiên giám, sẽ không khiến ngươi chịu tội."
Đinh Nghiệp nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm.
Đạo sĩ nở nụ cười một tiếng, lại lại hỏi: "Nghe nói đoạn thời gian trước, ở Khảm Lăng xảy ra án mạng?"
Đinh Nghiệp khẽ rùng mình, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới hai người chết đuối ở Tô gia Khảm Lăng.
Đạo sĩ từ từ nói rằng: "Trước đây không lâu, Lạc Việt quận có một bộ đầu, từ chức quan, đi tới kinh thành, có đề cập cùng một vị quan chức về một số chuyện ở Lạc Việt quận. . . Sau đó chuyện này truyền tới trong tai Ty Thiên giám."
Đinh Nghiệp cau mày nói: "Chuyện gì?"
Đạo sĩ chậm rãi nói rằng: "Lạc Việt quận liên tiếp xảy ra án mạng, đầu tiên là có một vị Vương công tử bị bộ khoái bất ngờ chém giết, trước đó bộ khoái kia còn hô yêu quái người đá, sau đó có Tôn gia chủ, không rõ lý do tự nổ chết bỏ mình, lại có thêm một Đường công tử, một Vương lão gia cùng chết đuối."
Dừng một chút, đạo sĩ nhìn về phía Đinh Nghiệp, nói rằng: "Nghe nói Khảm Lăng cũng có hai người chết đuối, giống hệt Lạc Việt quận bên kia."
Con ngươi Đinh Nghiệp bỗng ngưng lại, trong lòng nhanh chóng ngược suy nghĩ.
Chuyện đã xảy ra mà đạo sĩ kia nói đến, hiển nhiên không phải án mạng tầm thường, đã sớm bị Ty Thiên giám để ý.
Đây là bản lĩnh của người tu hành!
Lạc Việt quận có người chết đuối, mà Khảm Lăng cũng có người chết đuối!
Tô Đình chính là từ Lạc Việt quận đến Khảm Lăng này!
Chuyện trong này, Đinh Nghiệp đã sớm biết, nhưng chưa bao giờ ngờ dĩ nhiên lại xúc động cả người của Ty Thiên giám đến.
"Đinh đại nhân phán định việc này như thế nào?"
"Rơi xuống nước chết đuối, chỉ do bất ngờ."
"Quả nhiên như vậy?" Đạo sĩ mỉm cười nói.
"Không phải vậy thì đạo trưởng nghĩ như thế nào?" Đinh Nghiệp hỏi như vậy.
"Đã như vậy thì thôi."
Đạo sĩ hơi xua tay, không nhiều lời, cáo từ.
Thấy đạo sĩ rời đi, Đinh Nghiệp không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đinh Nghiệp không biết vị đạo nhân này có bản lĩnh cao bao nhiêu, so với Tô Đình thì ai cao ai thấp, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, dù là đạo nhân này hay là Tô Đình, đối với hắn thì đều giống nhau.
Hai người đều không phải phàm nhân.
Hai người cũng có thể nhẹ nhàng lấy tính mạng của người phàm.
Hai người đều là nhân vật không thể trêu chọc.
Thế nhưng, Tô Đình là người không có gì, trắng trợn không cần kiêng dè, nhưng mà vị đạo sĩ này lại chính là quan chức triều đình, Ty Thiên giám Linh Đài Lang, tuyệtđối không dám vi phạm luật pháp hành sự, dù sao mình cũng là quan chức triều đình, cấp bậc vẫn còn cao hơn đối phương.
Đối với Đinh Nghiệp mà nói, Tô Đình so với đạo sĩ kia còn đáng sợ hơn.
. ..
Tô gia Khảm Lăng.
"Dùng phong châu của ngươi, hỗ trợ thu dọn đồ đạc, ta đi tìm lão gia chủ Khảm Lăng, lui một vụ giao dịch trước đó, đổi thành ngân lượng. . . Mặt khác, không cho bắt nạt những tiểu gia hỏa này, sau này ta thiếu tiền còn cần phải dựa vào chúng nó."
Nghe Tô Đình nói lời này, tiểu tinh linh liếc nhìn sang bên cạnh, nhìn về phía năm con tiểu quái kia, lộ ra vẻ căm ghét.
Dù nàng là thần thai, nhưng rốt cuộc cũng có tâm tính con gái, đối với đám xà chuột này thật sự có chút không thích.
Nếu không phải Tô Đình cản trở, nàng đã sớm phóng ra một đạo phong nhận, chém tới năm con tiểu quái này.
"Thu dọn đồ vật xong, ngươi ở đây chờ ta."
"Ngươi phải nhanh lên một chút, đạo sĩ kia đều đuổi tới Khảm Lăng rồi, vạn nhất bị hắn tìm tới. . ." Tiểu tinh linh nhớ đến, nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt sợ hãi, nói rằng: "Long Hổ Huyền Đan bị cướp không quan trọng lắm, ngươi bị hắn đánh chết cũng không quan trọng lắm, nhưng ta sợ hắn ăn ta."
Tô Đình bĩu môi, nói: "Chúng ta một đường từ Bạch Kham sơn lại đây, đều là giấu khí tức, hắn làm sao sẽ tìm tới chúng ta? Huống chi, nếu thực sự hắn đến vì chúng ta, có bản lĩnh có thể lần theo dấu vết truy tìm lại đây, vậy trước đó khi ngươi nhìn thấy hắn thì chúng ta đã bị hắn bắt được, còn có thể thanh thản ở chỗ này thu dọn đồ đạc?"
Tiểu tinh linh nghe vậy, trầm ngâm nói: "Nói như vậy cũng đúng."
Tô Đình nói rằng: "Mà khi ta đánh ký hiệu chung quanh Nguyên Phong sơn, trong núi người hơn nửa cũng nghĩ ta là đệ tử Nguyên Phong sơn, còn ai dám đuổi theo để giết người đoạt bảo?"
Tiểu tinh linh cảm thấy rất có đạo lý, nhất thời gật gù, nói: "Không sai, đúng là như vậy."
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Được rồi, ngươi thu dọn đồ đạc đi, có Tô mỗ bảo vệ ngươi, đừng nói hắn không phải đến vì chúng ta, dù thực sự là tìm đến chúng ta, Tô mỗ ta là kỳ tài ngút trời, cũng có thể đánh hắn đến mức quỳ xuống đất gọi thúc thúc."
Tiểu tinh linh lườm một cái, bĩu môi, khi đang muốn nói chuyện thì ánh mắt đột nhiên cứng đờ, há hốc mồm, duỗi ra ngón út mềm mại, chỉ chỉ cửa.
"Lại làm sao?"
Tô Đình nhìn theo ngón tay nàng, quay đầu đi.
Chỉ thấy trước cửa viện, có một đạo sĩ lẳng lặng đứng.
Không khí tựa hồ rơi ngưng trệ.
Một lát vắng lặng.
Đậu xanh!
Sắc mặt Tô Đình hơi đổi một chút, chỉ cảm thấy thân thể cũng cứng ngắc chút.
Tiểu tinh linh hầm hầm nhìn hắn một cái, thấp giọng mắng: "Ngươi là đồ quạ đen, từ Bạch Kham sơn đến hiện tại, trăm thử trăm linh, làm sao không có lần nào thoát thế?"
Đạo sĩ kia có vẻ lạnh nhạt, tiến lên một bước, phong vân cuồn cuộn.
Khí tức áp bức, như núi như biển.
Tiểu tinh linh rên lên một tiếng, ôm phong châu rơi trên đất.
Tô Đình chỉ cảm thấy thân chịu áp lực trầm trọng, nhưng trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn.
Tuyệt đối không thể ngồi chờ chết!
Đang lúc này, bỗng nhiên khí tức hoàn toàn biến mất!
Đạo sĩ kia đứng ở chỗ cũ, sắc mặt nghi ngờ không thôi.
Khi Tô Đình cùng tiểu tinh linh hai mặt nhìn nhau.
Đạo sĩ bỗng nhiên khom người thi lễ, cung kính hô một tiếng.
"Bần đạo Vân Tích, bái kiến sư thúc."
". . ."
Tô Đình bối rối một lát.
Tiểu tinh linh trợn mắt ngoác mồm.
* * *