Chương 192: Ta vẫn nên làm tiên nhân thì hơn
Tô Đình nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt hơi ngưng tụ, nhưng cũng không mở miệng.
Lúc trước Đinh Ngôn nói như thế là muốn gợi nên lòng thông cảm của hắn, cũng muốn nói rõ Tô Đình có ân tình dày nặng đối với hắn ta.
Dù không phải hắn ta thi ân với mình, mà là chính mình thi ân với hắn ta.
Thế nhưng như thế hai bên sẽ có dây dưa.
Có dây dưa mới có duyên.
Mới có cớ bái sư.
Vậy nên từ lúc mới bắt đầu, Tô Đình đã phân rõ giới hạn.
"Tại sao ngươi không muốn hắn?"
Tiểu tinh linh ở theo bên trong xe lên tiếng hỏi: "Ngươi không cảm thấy ngươi cũng nên tìm một hạ nhân hầu hạ sao?"
"Hạ nhân hầu hạ?"
Tô Đình cười lạnh nói: "Vậy ta cũng phải tìm thị nữ chứ, tìm một tên nam nhân làm gì? Dù là ngươi, cũng tốt hơn một nô tài nhiều."
Tiểu tinh linh gật đầu nói: "Việc này ngược lại cũng đúng."
Vừa dứt tiếng, nàng luôn cảm thấy câu nói này có vẻ vô cùng quái lạ.
Nhưng ngẫm nghĩ kỹ thì hình như Tô Đình đang khen nàng.
"Đúng là khen ta không sai mà."
Trong lòng tiểu tinh linh tràn đầy nghi hoặc, âm thầm cảm thấy quái lạ, không khỏi nghĩ: "Nhưng tại sao ta cứ cảm thấy câu nói này rất không dễ chịu?"
. ..
Xe ngựa song kéo dần dần đi xa, chạy lên quan đạo.
Tô Đình đánh ngựa mà đi, nhìn lại một cái.
Trong buồng xe không có biểu tỷ, không khỏi khiến trong lòng của hắn có chút khó chịu.
Hắn suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: "Theo ta nói chuyện phiếm chứ?"
Tiểu tinh linh hỏi: "Ngươi muốn nói chuyện gì?"
Tô Đình thấp giọng nói: "Không quan trọng, ví dụ như lòng tưởng niệm, cảm giác nhớ nhà, nghi vấn tu hành, cũng có thể. . ."
Tiểu tinh linh ồ một tiếng, sau đó hỏi: "Ta có một vấn đề."
Tô Đình nói: "Nói nghe một chút."
Tiểu tinh linh nói rằng: " Đinh Ngôn kia, tại sao ngươi không thu hắn? Vừa nãy ta thấy tư chất của hắn có vẻ không tệ."
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Ta thu hắn làm gì? Chính ta còn chưa tu luyện thành tiên, nào có rỗi hơi thanh thản để thu đồ đệ?"
"Huống chi, người ta thu đồ đệ là vì truyền thừa tiếp tục kéo dài, nhưng ta còn trẻ, tuổi thọ còn dài, hơn nữa Đinh Ngôn này còn lớn tuổi hơn so với ta, truyền thừa cái rắm. . ."
"Kỳ thực ngươi nói cũng không sai, hắn có tư chất thật sự không kém, làm việc cũng thận trọng, dù không thu làm đồ đệ, nhưng thả ở bên người, cũng là trợ thủ đắc lực có thể làm sai khiến."
Nói tới đây, Tô Đình trầm giọng nói: "Nhưng ta không thích hắn."
Tiểu tinh linh hỏi: "Tại sao?"
Tô Đình nói rằng: "Kỳ thực ta cũng khá thưởng thức hắn, cũng có thể hiểu được hắn, nhưng ta cũng biết được người này không thích hợp làm việc cho ta, hoặc có thể nói là hắn không thích hợp để bất luận người nào sử dụng."
" Đinh Ngôn này chỉ có thể để cho chính hắn tự sử dụng."
"Nếu ta thu đồ đệ, tuyệt đối là thu phiền phức trở về, hơn nữa đồ đệ này còn không thể thật tâm đối với ta, muốn hắn ta làm gì?"
Tô Đình nhìn về phía tiểu tinh linh, hỏi: "Hiểu chưa?"
Tiểu tinh linh gật gù, nói: "Học tập, học tập. . . Hóa ra trong này còn có học vấn như thế?"
Tô Đình tràn đầy đồng cảm, nói: "Trong việc này là học vấn lớn đấy, kỳ thực ngươi theo Tô mỗ, có thể học được thật nhiều học vấn, ta có tri thức uyên bác, học vấn rất cao."
Tiểu tinh linh liếc nhìn hắn một cái, cúi đầu đùa nghịch tiểu Bạch xà nhỏ như sợi tóc kia.
. ..
Phương nam.
Trên bầu trời.
Mây mù mông lung, gió chưa động, giống như yên tĩnh.
Thỉnh thoảng có ánh hào quang lướt qua.
Mây mù tán loạn.
Đây là một chiếc xe, tốc độ chạy cực nhanh.
Ông lão lấy ra một tấm lệnh bài, đang muốn làm động tác gì đó, trong lòng lại nhảy lên, xoay người lại chỉ thấy một bóng mờ áo đỏ xuất hiện ở phía sau, ông ta không chút biến sắc thu lệnh bài lại, nở nụ cười, nói: "Khuê nữ."
Nữ tử áo đỏ lạnh nhạt nói: "Lúc trước ngươi muốn làm gì?"
Ông lão lắc đầu nói: "Không làm gì."
Nữ tử áo đỏ không nói một lời, lẳng lặng nhìn ông lão.
Ông lão không chịu nổi ánh mắt của nàng, mới bất đắc dĩ nói: "Là người của Ty Thiên giám gửi một tin tức, truyền đến Nguyên Phong sơn. . ."
Nữ tử áo đỏ nhíu mày nói: "Có quan hệ tới Tô Đình?"
Ông lão gật đầu nói: "Đúng vậy, có người nói là Tô Đình đoạt được Long Hổ Huyền Đan đã bị truyền ra, bị Ty Thiên giám đè xuống, nhưng đạo nhân Ty Thiên giám không thích hắn giấu làm của riêng, muốn công khai tin tức, lại đè xuống thân phận Nguyên Phong sơn của hắn, tôi luyện hắn một chút."
Nữ tử áo đỏ bình tĩnh nói: "Là chủ ý của ngươi chứ gì?"
Ông lão ngượng ngùng nói: "Không phải là còn chưa phát ra ngoài sao? Hơn nữa lão phu cũng không muốn hại hắn, còn chuẩn bị dặn dò Ty Thiên giám, chú ý thêm, người đã tu thành Dương Thần không cho phép ra tay, lấy lớn ép nhỏ."
Nữ tử áo đỏ thở dài, nói: "Người đời coi trọng tiền tài, người tu đạo coi trọng cơ duyên, lợi ích động lòng người, đúng là khó tránh khỏi. Chỉ có điều nếu là như thế, sẽ hại không ít mạng người, hơn nữa thiếu niên này vô cùng quái lạ, có lẽ không cần chúng ta đến tôi luyện hắn. . ."
Ông lão kinh ngạc nói: "Tại sao?"
Nữ tử áo đỏ bình tĩnh nói: "Lấy tính tình của hắn, sau khi đến kinh thành, sợ là cũng sẽ không nhịn được mà gây sự."
. ..
Trên quan đạo.
Tô Đình đột nhiên cảm thấy chóp mũi hơi ngứa, hắt hơi một cái, trong lòng cảm thấy quái lạ, chính mình đã tu luyện thành công, nóng lạnh bất xâm, chuyện gì thế này?
Hắn tràn đầy mờ mịt lắc lắc đầu, trong lòng lại nghĩ tới Đinh Ngôn kia.
"Lại nói Đinh Ngôn kia cho ta cảm giác có chút không đúng, làm sao đột nhiên ta lại có cảm giác kẻ này giống như là rất nhiều nhân vật chính trong tiểu thuyết nhỉ?"
Trong tiểu thuyết thường có kiểu nô bộc nhà ta, diện mạo phổ thông, trong lòng cơ linh, biết được một tiên nhân nào đó cất bước trên đời, thế là hao hết tâm lực, trầm tư suy nghĩ, thỉnh cầu tiên nhân giúp đỡ, cuối cùng thoát khoit nô tịch, trở thành người tự do.
Sau lần đó, nô bộc này tung hoành triều đình, tung hoành thương trường, mà còn rất lợi hại, còn có thể bước lên con đường tu hành, tung hoành tu đạo giới, tu thành đại pháp lực, từ đó đấu với trời đất?
Còn vị tiên nhân giúp đỡ hắn kia cũng thường thường là người phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, cao thâm khó dò, lợi hại không gì sánh được, rất được kính trọng, trên trời dưới đất có một không hai. ..
Tô Đình hơi trầm ngâm, thầm nói: "Nhân vật chính số khổ không dễ làm, ta vẫn làm tiên nhân là được rồi."
Hắn nghĩ như vậy rồi nhìn lại một cái.
Bên trong xe, tiểu tinh linh vẫn đang cố gắng dụ dỗ con rắn nhỏ kia, muốn thu con rắn nhỏ làm vật cưỡi.
Con rắn nhỏ này vô cùng thân cận đối với Tô Đình, tiểu tinh linh này lại muốn dụ dỗ đi, điều này khiến Tô Đình không khỏi tức giận, nhưng nhớ tới tiểu tinh linh này đã bị mìnhlừa đến rồi, nhất thời liền thoải mái.
"Ngươi nghe lời sao. . ." Tiểu tinh linh vỗ vỗ cánh mỏng, con ngươi mở to, dùng giọng nói chân thành non mềm nhẹ giọng lừa gạt: "Ta là thần thai đấy, ngươi theo ta, còn có tiền đồ hơn là theo tên Tô Đình kia đấy."
Tiểu Bạch xà vung đuôi một cái, không để ý đến nàng.
Tiểu tinh linh cũng không nhụt chí, tiếp tục cố gắng.
Kỳ thực trong năm con tiểu quái bên ngoài cũng có điều xà, đồng thời vô cùng cung kính đối với tiểu tinh linh, nhưng nàng lại không thích, ngược lại con rắn nhỏ trước mắt này, nhìn đến vô cùng đáng yêu, khiến nàng vô cùng yêu thích, chỉ là có chút không nghe lời.
Tô Đình nhìn cảnh này thì không khỏi hơi xúc động.
Lớn lên đáng yêu chính là chân lý.
Còn con rắn bên ngoài kia, trời sinh chính là tội phạm.
* * *