Chương 202: Mua mua mua!
Trên dưới Thạch phủ một mảnh vắng lặng.
Trong đại sảnh, vẻ mặt Thạch tướng quân nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lẽo.
Hắn tập võ từ thuở nhỏ, theo quân nhiều năm, trong tay dính máu vô số người, gặp qua các loại thương thế, chỉ hơi thăm dò một phen, đã biết tiểu tử vô sỉ này của chính mình đã hoàn toàn phế bỏ, dù có thể bảo đảm tính mạng, nửa cuối cuộc đời cũng chỉ có thể nằm trên giường.
" Thủ đoạn thật ác độc."
Thạch tướng quân chậm rãi nói: "Trong lớp áo của hắn có mặc một tầng bảo giáp, có thể ngăn đao kiếm, có thể giảm bớt kình lực, nhưng đối phương chỉ đạp một cước, lại có thể xuyên qua bảo giáp, đánh nát xương sống lưng, chạm đến phủ tạng, đây cũng đúng là tài tình."
Bảo giáp này chính là vật được hoàng thượng ban tặng, khi ông ta được phong nhất phẩm đã đồng thời được ban thưởng xuống.
Mấy năm gần đây ông ta rất ít đi ra ngoài, hơn nữa võ nghệ cũng từ từ thâm hậu, tự giác không cần bảo giáp, nhưng nhi tử của ông ta lại thường thường gây chuyện thị phi, dù ở ngay trong kinh thành, lại có cả hộ vệ bên người, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khó bảo đảm sẽ không va chạm với kẻ nào có mắt mà không mở, bởi vậy mới đưa bảo giáp này cho hắn.
Không ngờ lần này lại thật sự gặp phải kẻ có mắt mà không mở, lại có thể đánh xuyên qua bảo giáp làm người trọng thương, lập tức tàn phế.
"Người này đá một cước, vốn là muốn trực tiếp đá chết người, cũng may bị bảo giáp ngăn trở, dù tiểu tử kia bị phế bỏ, nhưng cũng miễn cưỡng giữ được một mạng."
Thạch tướng quân đứng dậy, nói: "Chính là ta tự mình ra tay đều không có bản lĩnh như vậy, người này có võ nghệ cực cao, chỉ sợ nội kình đã đại thành, thậm chí đạt đến cấp độ võ đạo Đại tông sư."
Chu thống lĩnh thấp giọng nói: "Lương Trọng giao thủ cùng hắn, vừa đối mặt đã gẫy xương cánh tay, chứng tỏ người này là võ đạo Đại tông sư."
Ánh mắt Thạch tướng quân ngưng lại, trong lòng hơi trầm xuống, nói: "Tiểu tử vô sỉ này, làm sao lại trêu chọc đến cả võ đạo Đại tông sư?"
Chu thống lĩnh nói: "Có người nói là do công ty thấy con ngựa kéo xe của đối phương, tâm sinh ý mừng, muốn mua nhưng đối phương không muốn bán, đối mặt nói chuyện một hồi nên công tử nổi giận."
Thạch tướng quân nhìn nhi tử đã hôn mê, thở dài, nói: "Trước hết để đại phu lại đây, trị thương cho hắn, để hắn tránh bị đau đớn."
Nói xong câu này rồi, ông ta mới chậm rãi tiến về phía trước đến, hỏi: "Võ đạo Đại tông sư, có thể lấy một địch một trăm, trong thiên quân vạn mã, cũng có thể tới lui tự nhiên, không dễ ứng phó."
" Làm võ đạo Đại tông sư, thần uy không thể nhẹ phạm."
"Tên tiểu tử khốn này dù có trêu chọc các đại thần khác trong triều, cũng không đến nỗi gặp phải đại họa này, nhưng hắn lại dám trêu chọc nhân vật ở trong võ lâm có thể nói thần thoại này."
"Nhưng dù thế nào thì kẻ dám đánh nhi tử độc nhất của ta bị thương thành như vậy, cũng không thể giảng hoà."
Ông ta nhìn về phía Chu thống lĩnh, hỏi: "Lúc đó ngươi có thử lưu lại võ đạo Đại tông sư kia không?"
Chu thống lĩnh hơi cúi đầu, nói rằng: "Thuộc hạ vốn định dẫn quân xung phong, nghĩ dù hắn là võ đạo Đại tông sư cũng không địch được, nhưng khi đang ra tay người Ty Thiên giám lại đến, bảo vệ hắn."
Ánh mắt Thạch tướng quân ngưng lại, nói: "Ty Thiên giám?"
Chu thống lĩnh gật đầu nói: "Ty Thiên giám."
Trong ánh mắt Thạch tướng quân không ngừng biến ảo.
Nếu như có Ty Thiên giám nhúng tay, như vậy thân phận của người nọ vô cùng khả nghi.
Thật sự là võ đạo Đại tông sư, hay là nhân vật giống như Đỗ công tử?
"Người này có dáng vẻ ra sao?"
"Hình như thiếu niên, tướng mạo non nớt, dường như tuổi tác không lớn, nhưng khí thái trầm ngưng, dường như có trình độ võ đạo cực cao."
"Không hẳn là trình độ võ đạo."
Thạch tướng quân liên tục thay đổi sắc mặt, nhìn về phía hậu viện, trong lòng chuyển động suy nghĩ.
Chu thống lĩnh thấy ông ta xuất thần, không khỏi thấp giọng nói: "Tướng quân đây là. . ."
Trong lòng Thạch tướng quân vốn tràn đầy phẫn nộ, nhưng đến lúc này cũng đã tiêu tan rất nhiều, nói rằng: "Việc này không trách ngươi, nếu người này là võ đạo Đại tông sư, ngươi và ta nắm chắc binh quyền, dùng thiên quân vạn mã cũng chưa chắc đã không ép được hắn, nhưng nếu là người mà Ty Thiên giám muốn bảo vệ, đừng nói là ngươi, chính là ta cũng không ứng phó được."
Chu thống lĩnh không khỏi kinh ngạc, nhớ tới lời đạo nhân của Ty Thiên giám kia nói, thần sắc kỳ dị.
Thạch tướng quân phất tay nói: "Việc này ta tự có chủ trương."
——
Kinh thành.
Vào đêm.
Đường phố phồn hoa, đèn đuốc sáng choang.
Kinh thành vào ban đêm, mặc dù là ngày thường nhưng vẫn náo nhiệt hơn so với ngày lễ hội chùa ở Khảm Lăng Lạc Việt quận rất nhiều.
Cửa hàng hai bên, hàng bán rong ven đường, đông đúc tấp nập.
Các hàng quán bán trò chơi, quần áo phụ tùng đếm không xuể.
"Đúng là không tồi."
Trong lòng Tô Đình hơi cảm thoả mãn, rốt cuộc kiếp trước hắn cũng từng trải qua náo nhiệt phồn hoa, không kém tình cảnh ở kinh thành trước mắt, cũng không có dáng vẻ thán phục của tiểu tử nông thôn vào thành, chỉ cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Còn tiểu tinh linh kia thì ngược lại, tuy nàng cũng không phải hồ đồ vô tri, nhưng từ khi có linh trí, xưa nay chỉ ở trong núi nghe đám tinh quái yêu vật cùng với người tu đạo qua lại kể về các loại chuyện lạ ở nhân thế, nhưng nàng chưa từng chân chính trải qua.
Hôm nay nhìn thấy kinh thành phồn hoa, người vô cùng hưng phấn lại là tiểu tinh linh.
"Mua mua mua!"
"Cái trống bỏi kia!"
"Cái kẹo hồ lô kia!"
"Cái son bột nước kia. . ."
Tiểu tinh linh hóa thành chim xanh, đứng trên bả vai Tô Đình không ngừng lải nhải.
Sắc mặt Tô Đình đã đen thành than, giận dữ nói: "Một viên kẹo hồ lô còn lớn hơn so với đầu ngươi, ngươi ăn được sao? Son bột nước, với khuôn mặt nhỏ bé của ngươi, son bột nước kia vỗ xuống, toàn thân đều là phấn. . . Đừng xài tiền bậy bạ, tiền của Tô mỗ đều dùng mồ hôi nước mắt đổi ra đấy, tuyệt đối không thể tiêu tốn lung tung."
"Phi!"
Tiểu tinh linh cười lạnh nói: "Cái gì mà tiền mồ hôi nước mắt? Ngươi đi kiếm tiền lúc nào? Đừng tưởng rằng ta không biết, năm con tinh quái kia tất cả đều là đám trộm gà bắt chó, trước đây ngươi khẳng định đã dưỡng chúng để trộm đồ vật! Hơn nữa khi ngươi sắp rời khỏi Khảm Lăng còn lừa lấy một số tiền lớn, hiện tại ngươi là cự phú, trong xe tất cả đều là kim ngân châu báu, ta cũng không phải không biết. . ."
Tô Đình sờ sờ mặt, nói: "Tô mỗ kiếm tiền lại không phải chuyển gạch, tự nhiên là do làm ăn lớn rồi kiếm lời, sao lại nói là lừa bịp? Những món tiền mồ hôi nước mắt này, tuy rằng không có mồ hôi và máu của ta, nhưng có được cũng không dễ."
Tiểu tinh linh cả giận nói: "Có cho tiền hay không? Một xe kim ngân châu báu kia, mua lại cả con đường này đều thừa sức, lấy mấy thỏi bạc thì làm sao?"
Tô Đình kiên định lắc đầu, quán triệt chân lý vắt chày ra nước.
Cái gọi là nghĩ tới thì ngọt ngào, dù bây giờ hắn đã có gia tài bạc triệu, vẫn phải nhớ tới tình cảnh phát sầu vì củi gạo dầu muối năm đó.
"Tô Đình!" Tiểu tinh linh cả giận nói: "Trả thù lao!"
"Không. . ." Tô Đình dừng một chút, do dự nói: "Được rồi, nhưng ta có một điều kiện!"
"Điều kiện gì?"
"Nhất định phải viết giấy nợ!"
"Ngươi. . ." Tiểu tinh linh nghe vậy thì giận dữ, nhưng nhìn mấy thứ trò chơi hiếm lạ đầy đường kia, nó do dự một lát rồi mới nói: "Viết thì viết."
"Thành giao."
Tô Đình thực hiện được gian kế, trong lòng mừng thầm.
Dù tiểu gia hỏa này đã bị chính mình lừa đến rồi, nhưng lòng trung tâm không ổn, luôn nghĩ thoát ly sự khống chế của Tô mỗ, lúc này để nàng viết giấy nợ, mới có thể làm việc cho Tô mỗ dài lâu.
Chỉ có điều, Tô Đình có chút do dự, không biết thế này có tính là thuê lao động trẻ em hay không?
Không biết trong triều đình Đại Chu này có luật pháp là không cho thuê lao động trẻ em không nữa?
——
Thạch phủ.
Thạch tướng quân cúi người hành lễ, than thở: "Công tử chớ trách, chỉ vì tên nhi tử vô dụng của Thạch mỗ trêu chọc người trong tu hành, đã bị thương tàn, e là đối phương không muốn bỏ qua, chờ một lúc vẫn cần tới Ty Thiên giám, bồi tội với vị cao nhân kia, thực tại là thất lễ."
Đỗ công tử tựa như cười mà không phải cười, nói rằng: "Thạch tướng quân là muốn mượn tay của ta trả thù người này?"
* * *