Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 201: Thạch tướng quân, Đỗ công tử

Chương 201: Thạch tướng quân, Đỗ công tử

Nơi này có thể coi là hậu viện của Ty Thiên giám.
Nơi này có rất nhiều phòng ốc, lúc đầu có lẽ vì được xây dựng hàng loạt nên cũng không thể nói là quá tinh xảo hoa lệ, chỉ có thể che gió tránh nắng, để khách tới có một chỗ ở mà thôi.
Nhưng xét thấy người đến đều là người tu hành, ở ngoài phòng cũng đều có dấu vết trận pháp, có thể ngăn cách dò xét của người ngoài.
Tô Đình đánh giá một phen, những phòng ốc này đã hơi lâu đời, cũng không phải mới đựng dựng gần đây, chắc là truyền lại từ những lần thịnh hội.
Nhưng so với những người khác, chính mình vào ở một gian này thật sự có chút đặc biẹt.
Trong phòng, bố cục hơi khác biệt, phong cách khá ý nhị.
"Xem ra ở lần thịnh hội trước, người tu đạo ở trong phòng này là một người nhàn đến đau "bi". . ."
Tô Đình khụ một tiếng, nói thế nào thì chính mình cũng coi như nhận được chỗ tốt, ở đây cũng thoải mái hơi một chút, nên cũng sửa lại cách nói: "Cũng coi như là người biết hưởng thụ sinh hoạt, dù chỉ là tạm thời ở nơi này, mà vẫn tiêu tốn một chút tinh lực để cải tạo chỗ ở này."
Tiểu tinh linh liếc nhìn hắn một cái, không để ý quá nhiều, chỉ thoáng đánh giá bố trí trong phòng này, vẫn khá thoả mãn.
Ngoài phòng còn có một khoảng đất trống vây quanh, cũng rất thuận tiện, vừa vặn đặt xe ngựa.
"Chuyển hành lý xuống đi."
Tô Đình bắt tay chuẩn bị, kỳ thực những vật thật sự quý đều do Tô Đình mang theo bên người, còn ở trên xe, đa số chỉ là hoàng kim châu báu, quần áo tạp vật... vân vân.
"Thu dọn xong, tối nay chúng ta đi dạo quanh kinh thành này, xem nó có phồn hoa tấp nập thế nào."
——
Thạch phủ.
Thạch tướng quân ngồi trên vị trí cao, chấp chưởng binh quyền, chính là hạng người phát hiệu lệnh, từ lâu đã không phải sĩ tốt cần xông pha chiến đấu như năm đó, nhưng hắn vẫn không bỏ võ nghệ, mỗi ngày đều rèn luyện, chưa từng gián đoạn.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên Thạch tướng quân không luyện võ, mà là đi về phía hậu viện.
Ở hậu viện có một vị công tử, mang theo hai tên hạ nhân, ở Thạch phủ một đêm.
Khi Thạch tướng quân nghênh tiếp vị công tử này, dáng vẻ cực kỳ cung kính, có thể thấy được đây là khách quý, nhưng mọi người trong phủ cũng không ngờ được vị tướng quân lại coi trọng khách quý như vậy.
"Đỗ công tử."
Thạch tướng quân đi tới hậu viện, chỉ thấy trên ghế đá trong viện kia có một thanh niên mặc áo trắng đang ngồi, dáng vẻ tuấn tú bất phàm, mà ở hai bên có một hạ nhân đứng hầu.
Nhưng ngay cả hai tên hạ nhân này cũng có tư thái ngang nhiên, dường như người thường chỉ liếc mắt nhìn là sẽ sinh lòng kính sợ.
"Thạch tướng quân dậy sớm vậy sao?" Đỗ công tử nhìn lại, trên mặt mỉm cười.
"Thường ngày thì thời gian này ta đang luyện võ, sơ động gân cốt, hôm nay khách quý ở phủ, tất nhiên là không dám theo lẽ thường, Thạch mỗ đang muốn thỉnh an công tử, lại sợ quấy rầy công tử tu hành lúc sáng sớm." Thạch tướng quân cúi người hành lễ.
"Khi ánh nắng ban mai lên thì chính là thời điểm ta thu công." Đỗ công tử nói một tiếng, lại nói: "Thạch tướng quân ngày thường luyện võ, hôm nay tại sao lại lười biếng?"
"Công tử ở phủ, sao Thạch mỗ dám thất lễ, huống chi, khoe khoang chút võ nghệ thô thiển này, ở trong mắt thần tiên như công tử thì quá buồn cười." Thạch tướng quân nói một câu như vậy, có vẻ hơi tự giễu.
"Tướng quân khiêm tốn rồi."
Đỗ công tử khẽ mỉm cười, nhưng không phủ nhận.
Thạch tướng quân cũng không có tâm tình gì khác, chỉ cười nói: "Đúng rồi, lúc này đã đến thời gian dùng cơm, công tử có muốn nếm thử đặc sản kinh thành?"
Đỗ công tử còn chưa đáp lời, một hạ nhân đứng sau đã cười nói: "Tướng quân khách khí rồi, nhưng công tử nhà ta đã tu hành thành công, đã ích cốc từ lâu, không dính khói bụi trần gian."
Thạch tướng quân nghe vậy, lại càng cung kính nói: "Là Thạch mỗ sơ sẩy."
Đỗ công tử hơi xua tay, cười nói: "Không sao, tuy nói đã có thể ích cốc, nhưng cũng không phải không thể ăn gì, nếu không thể thưởng thức mỹ thực trên thế gian thì đúng là chuyện khó chịu."
Thạch tướng quân nghe vậy thì vui vẻ nói: "Vậy Thạch mỗ sẽ đi phân phó."
——
Chờ Thạch tướng quân rời đi.
Chỉ nghe nam tử đứng bên trái phía sau Đỗ công tử cười nói: "Công tử, người này nhìn như một mãng phu, nhưng nhìn biểu hiện của hắn từ hôm qua đến hiện tại, người này cũng khá tỉ mỉ cẩn thận."
Đỗ công tử lạnh nhạt nói: "Nếu như chỉ là một mãng phu, hắn cũng không thể trở thành quan to trong triều."
Một tên hạ nhân khác hỏi: "Sao công tử lại quen biết cùng hắn?"
Đỗ công tử nở nụ cười, nói rằng: "Trước đó tướng sĩ bộ hạ của hắn phi ngựa ở sơn đạo, va phải ta xuống vách núi, mà ta số tốt, nhận được truyền thừa tiền nhân ở bên trong mới bước lên con đường tu hành. Sau đó, khi ta chuẩn bị báo thù thì lại gặp Thạch tướng quân này gặp nạn, ta thuận tay lộ ra thủ đoạn, cứu hắn một lần, sau đó hắn coi ta như thần tiên vậy, còn tên tướng sĩ đã đẩy ta xuống vách núi kia, cũng bị hắn thuận tay chém rồi."
Hai tên hạ nhân nghe vậy, chợt nói: "Thì ra là như vậy, nhưng có một điểm hắn cũng không nhận sai, công tử thực sự chính là nhân vật như thần tiên vậy, ngày sau tiền đồ rộng lớn, nhất định có thể chân chính đắc đạo thành tiên."
Đỗ công tử nghe vậy, thần sắc hờ hững, chỉ là trong ánh mắt lóe lên một tia sáng lộng lẫy, rồi nhanh chóng tan biến, sau đó lại nghe hắn nói: "Kỳ thực ta có thể gặp được cơ duyên, cũng tính cho tên tướng sĩ của hắn kia có một phần công lao, bây giờ cũng coi như ghi vào trên người hắn, lần kia cứu hắn một hồi, tạm thời coi như trả lại công lao này. Dù nhân quả đã xong, nhưng hắn làm tướng quân coi như không tệ, đối với ta cũng coi như cung kính, nên ta mới liếc mắt nhìn hắn thêm."
Nói xong, hắn đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo, nói rằng: "Hưởng qua mỹ thực ở kinh thành xong, cũng nên trở về nơi ở của Ty Thiên giám."
——
"Tướng quân."
Mới ra khỏi cửa viện, đã thấy lão quản sự vội vã chạy tới, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn nôn nóng.
"Làm sao?" Thạch tướng quân thoáng giơ tay, trầm giọng: "Chuyện gì mà cuống quít như vậy?"
"Chu thống lĩnh mang công tử về." Quản sự thấp giọng nói.
"Tên tiểu tử khốn này, lại chọc vào chuyện gì, để Chu thống lĩnh mang hắn về?" Thạch tướng quân khẽ cau mày.
"Công tử hắn. . ." Vị quản sự kia sắc mặt tái nhợt, chần chừ một lúc mới ghé sát tới trước, thấp giọng nói: "Công tử bị người đánh trọng thương."
"Ngươi nói cái gì?"
Ánh mắt Thạch tướng quân ngưng lại, trong chớp mắt, sát cơ đã hiển lộ.
Trong giây lát này, hắn đã hoàn toàn không giống người vừa mỉm cười ôn hòa lúc trước.
Trong chớp mắt, sống lưng hắn biến thành thẳng tắp, tư thái từ trên cao nhìn xuống, thân thể dường như cũng cao lớn hơn rất nhiều, ánh mắt âm trầm, sát cơ lạnh lẽo.
Huyết khí của người tập võ nhiễm sát khí, nhanh chóng bắn ra.
"Ai động tay?"
Thạch tướng quân lạnh giọng nói: "Tên tiểu tử khốn này lại trêu chọc ai? Trong kinh thành, phàm là quan to hiển quý không thể trêu chọc, hắn đều ghi ở đáy lòng, làm sao còn có việc này?"
Quản sự thấp giọng nói: "Nghe nói là người ngoại lai."
Sắc mặt Thạch tướng quân hơi đổi một chút, mới nói: "Để Chu thống lĩnh mang người tới."
Vị quản sự kia chần chừ một lúc, nói: "Còn có Lương Trọng, dường như hắn cũng bị thương, có cần đồng thời đưa vào, hay đưa đi dưỡng thương?"
Thạch tướng quân cau mày nói: "Hộ vệ bất lực, tự nhiên phải xử trí theo quân pháp."
Nói xong, Thạch tướng quân hơi phất tay, nói: "Ngươi không cần lộ sát cơ, cứ nói là đi dưỡng thương lừa hắn đến phía sau, chờ ta gặp Chu thống lĩnh xong lại đến xử trí hắn."
Trong lòng quản sự rùng mình, nói: "Tiểu nhân hiểu rõ."
Thạch tướng quân dừng một chút, lại nói: "Lại phái thêm một người, mời đại phu lại đây."
Quản sự đáp một tiếng vâng, ngẩng đầu nhìn lại, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Thương thế của công tử, ông ta không dám nhắc tới.
Chỉ có thể để tướng quân tự mình đi xem.

* * *


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất