Chương 234: Ngũ Hành Giáp đỉnh
Trong bức tranh.
Trời xanh mây trắng.
Tô Đình sơ thành Âm Thần, đang đại sát tứ phương, hắn liên tục chiến thắng ba trận, đang vô cùng đắc thắng.
Trong quá trình tranh đấu, hắn cũng không một mực hung hăng tấn công, trong điều kiện tiên quyết là bảo toàn tự thân, hắn triển khai ra từng đạo thuật để tôi luyện.
Hắn thử nghiệm triển khai các loại đạo thuật như Thiên Lôi Kiếm Chỉ, cũng thử nghiệm uy năng các loại bản lĩnh khác.
Ví dụ như thần đao của hắn, bây giờ trong chu vi ba trăm bước, hắ có thể dễ dàng điều khiển.
Cũng chính là nói trong vòng ba trăm bước quanh người, chỉ trong một ý nghĩ là có thể giết người.
Khiến Tô Đình có chút cảm thấy tiếc nuối chính là Ngũ Hành Giáp.
Ngũ Hành Giáp theo hắn từ khi bắt đầu tu hành, từ trước đến giờ luôn là giúp đỡ mạnh mẽ cho hắn.
Đồng thời, khi đạo hạnh của hắn tăng lên, lực sĩ sứ giả do Ngũ Hành Giáp triển khai ra cũng càng mạnh, thậm chí đến có thể đạt đến mức độ ngang hàng với Thượng nhân.
Vốn tưởng rằng bây giờ hắn tu thành Âm Thần, tự thân đã là Thượng nhân, pháp lực triển khai ra thì Ngũ Hành Giáp sẽ thể hiện ra uy năng ít nhất cũng phải cường thịnh hơn so với lúc dùng Chân khí triển khai ra.
Thậm chí trong suy nghĩ của hắn, bản lĩnh Ngũ hành lực sĩ nên chính diện ngang hàng cùng Thượng nhân tầng năm.
Nhưng lúc này triển khai ra, uy năng của Ngũ hành lực sĩ đúng là cường thịnh hơn rất nhiều, nhưng giống như đã đạt đến đỉnh. . . Dù Tô Đình có pháp lực mạnh hơn nữa, nhưng Ngũ Hành Giáp chứa đựng pháp lực rồi triển lộ ra uy năng cũng bị hạn chế ở giới hạn này, không đạt đến cấp độ tầng năm.
"Là vì cấp bậc sao?"
Tô Đình nghĩ như vậy.
Đối với Thượng nhân thì pháp khí là thứ vô cùng quan trọng.
Bởi vì pháp khí có thể chịu được pháp lực của bản thân, mà thần binh lợi khí tầm thường dù sao cũng có hạn. . . Nếu mạnh mẽ rót pháp lực vào, sẽ khiến binh khí này vỡ nát, không thể gánh chịu.
Mà đối với Chân nhân Dương Thần, chỉ có cấp độ pháp bảo, mới có thể hữu dụng đối với bản thân.
Chuyện này giống như một vại nước đóng kín, chỉ có thể đựng một thùng nước thôi.
Dù rót vào trong bao nhiêu nước, vại nước cũng chỉ có thể chứa một thùng nước, nếu vượt qua hạn chế này thì chỉ có thể vỡ ra.
Lúc này Tô Đình cũng có cảm giác như vậy.
Cấp bậc của Ngũ Hành Giáp chỉ đến một bước này, đã không thể gánh chịu càng nhiều pháp lực hơn nữa, không thể triển khai ra uy năng càng mạnh hơn. . . Thậm chí, nếu như là đạt tới cấp độ Chân nhân, mạnh mẽ triển khai ra, chỉ sợ ngay cả Ngũ Hành Giáp đều sẽ bị vỡ.
Trong lòng Tô Đình tràn đầy tiếc nuối, nhưng lại cảm thấy không nên như vậy.
"Trong Ngũ Hành Giáp chính là ghi chép Lôi Bộ chân truyền, công pháp cấp số tiên gia, mà thủ pháp luyện chế cũng cực kỳ huyền diệu, tuyệt đối không chỉ hạn chế ở tầng thứ này."
Tô Đình thầm nói: "Nghe đồn tổ sư trong Chính Tiên đạo tiện tay quét qua là có thể Tát Đậu Thành Binh, mỗi một hạt đều có thể so với cấp số tiên gia, mạnh mẽ không gì sánh được. . . Của ta dù không được coi là đạt tới cấp tiên gia, nhưng cũng không nên kém như vậy."
Hắn thầm nghĩ nói: "Ngũ Hành Giáp tất nhiên cũng chia cấp bậc, nhưng Ngũ Hành Giáp này của ta, cấp bậc tuyệt đối không thấp, nhất định là ta đã quên cái gì đó."
Tô Đình bây giờ lại không phải Tô Đình ngày xưa.
Hắn đã là Thượng nhân, cũng đã tu thành Âm Thần.
Trước đây hắn cũng lật xem không ít điển tịch, cũng đã nhiều lần lĩnh giáo cô nương áo đỏ kia, không thể nói là từng trải thâm hậu, nhưng cũng có mấy phần kiến giải.
Ngũ Hành Giáp này tuyệt đối không chỉ giới hạn ở đây.
Nhất định còn có nguyên nhân gì khác.
Chỉ là hiện tại đang ở trong thịnh hội, cũng không có quá nhiều thời gian và tinh lực nhàn rỗi để có thể nghiên cứu kỹ việc này.
"Vẫn là đợi tới sau khi thịnh hội kết thúc lại nói."
Tô Đình chân mày lại, thầm nghĩ: "Hiện tại ta tôi luyện đã gần đủ rồi, dù Ngũ Hành Giáp không trở nên càng cường thịnh hơn, dù tiểu bạch xà cũng vẫn như trước, nhưng bản thân ta lại không phải người hôm qua nữa."
——
Trong chỗ ở của quốc sư.
Trung Quan Chính nói rằng: " Minh châu trong tay hắn kia là tiên đậu của Chính Tiên đạo?"
Quốc sư gật đầu nói: "Chính là vật ấy."
Trung Quan Chính nói rằng: "Xem ra hắn vô cùng dựa dẫm vào vật ấy, chỉ là cấp bậc tiên đậu cũng phân thượng hạ, hạt trong tay hắn có lẽ là loại tầm thường, không thể tiến thêm một bước nữa, ngược lại cũng đáng tiếc. Chỉ có điều, Ngũ Hành Giáp của Chính Tiên đạo, xưa nay đều sẽ không đưa ra ngoài, làm sao lại rơi trên tay hắn?"
Quốc sư chậm rãi nói rằng: "Ngươi nhìn lầm rồi."
Trung Quan Chính kinh ngạc nói: "Làm sao có thể nhìn lầm?"
Quốc sư nói rằng: " Ngũ Hành Giáp này có chất liệu bất phàm, tuyệt đối không phải cấp bậc tầm thường, chỉ là có hạn chế mà thôi, hơn nữa Ngũ Hành Giáp như vậy, có thể rơi trên tay hắn, tự nhiên là có nguyên nhân. . . Chỉ là ta cũng hết sức tò mò, vị trưởng lão Nguyên Phong sơn, làm sao có thể có được Ngũ Hành Giáp cấp bậc này của Chính Tiên đạo?"
Trung Quan Chính trong khoảng thời gian ngắn dường như nghe mà không hiểu rõ lắm.
Mà quốc sư cũng không có ý giải thích nghi hoặc cho ông, chỉ nói: "Thiếu niên này khiến người ta nhìn không thấu, thật sự là càng ngày càng nhiều điểm. . . Luôn cảm thấy một tầng lại một tầng, sâu không lường được."
Trung Quan Chính run lên, chợt vuốt râu, cười nói: "Hắn đúng là có chút nhìn không thấu, dù là thân phận hay bản lĩnh, hay là rất nhiều thứ ẩn giấu, đều làm cho ta cảm thấy vô cùng nghi hoặc, chỉ có điều, có lẽ quốc sư cùng ta đều cả nghĩ quá rồi."
Quốc sư hỏi: "Làm sao lại cả nghĩ quá rồi?"
Trung Quan Chính nghiêm túc nói rằng: "Kỳ thực, hắn căn bản chỉ là một thiếu niên tính tình hoạt bát mà thôi."
Quốc sư trầm mặc một lúc mới nói: "Có thể đúng như lời ngươi nói, chỉ có điều, thiếu niên này đã là trở thành căn bản nhất trong thịnh hội, lần thịnh hội này chính là vì hắn, hắn không thể xảy ra sai sót. . ."
Trung Quan Chính hỏi: "Nếu như hắn không chiếm được vị trí người đứng đầu thì sao?"
Quốc sư chắp hai tay sau lưng, nói rằng: "Hắn có phải là người đứng đầu không đều không quan trọng, quan trọng chính là bảo vật căn bản nhất của lần thịnh hội này, không hẳn sẽ rơi vào trong tay người đứng đầu. . . Nhưng nhất định sẽ trước tiên rơi vào tay của hắn."
Trung Quan Chính cẩn thận suy ngẫm câu nói này, một lát sau mới hiểu được, chợt nói: "Hóa ra quốc sư đại nhân luôn luôn công chính vô tư, cũng làm việc thiên tư trái pháp luật, tùy ý đạp lên quy củ?"
Quốc sư bình thản nói: "Trước khi thịnh hội bắt đầu, chúng ta đã biểu thị quá rõ rồi, trong thịnh hội, tất cả giải thích và quyết định cuối cùng, đều ở trong tay Ty Thiên giám. Hơn nữa, những hậu bối này căn bản không phát hiện được, Ty Thiên giám từng động tay chân."
Nói xong, ánh mắt quốc sư hơi ngưng tụ, nói: "Hơn nữa, ta càng tò mò, sao trên người thiếu niên này lại sẽ có nhiều điểm nhìn không thấu địa như vậy, đồng thời còn có thể kết hợp mệnh cách lại với bảo bối trong tay ta này?"
Trung Quan Chính nhìn lướt qua trong lồng ngực của quốc sư, xa xôi nói: "Có lẽ vấn đề này phải hỏi sư phụ của ngươi."
Quốc sư hơi nhắm mắt, nói: "Khi vị trưởng lão Nguyên Phong sơn này đột phá Thượng nhân cảnh, ta đã bẩm báo tất cả tin tức của hắn cho tông môn, chỉ là chẳng biết vì sao, lúc này ân sư còn chưa truyền tin về ta."
Trong lòng Trung Quan Chính cảm thấy quái dị, trong lòng không khỏi thì thầm: "Lẽ nào vị Địa tiên trú thế kia đều không nhìn thấu?"
Quốc sư phát hiện suy nghĩ trong lòng ông, chậm rãi nói rằng: "Sư phụ thiên tư rất cao, đứng đầu ngàn năm, chỉ vì tranh đấu cùng thiên địa mới bỏ qua thiên túng. . . Phóng tầm mắt khắp tam giới lục đạo này, có vô số sinh linh, không có mấy người có thể khiến lão nhân gia nhìn không ra, mà Tô Đình này tuyệt đối không thuộc số đó."
* * *