Chương 239: Va chạm
"Thời tiết rất tốt, gió êm sóng lặng."
Trong lòng Chu Ôn nghĩ như vậy, cũng đang tính toán xem sau này nên làm thế nào để được lợi.
Kỳ thực thành tựu trước mắt đã là không tệ.
Dựa vào tầng ba đạo hạnh của hắn mà có thể chiếm được một vị trí như thế, nếu sau này không xuất hiện biến cố thì hắn có thể ổn thỏa vượt qua, như vậy cũng coi như công thành danh toại.
Nhưng con người luôn có dã tâm.
Hắn cũng từng thoáng nghĩ, nên né qua một trận này sóng gió lớn phía sau, hay là muốn lẳng lặng đợi thời cơ, chờ đợi trận phong ba cuối cùng, mạo hiểm lần nữa trước khi thu đuôi.
Hắn đang nghĩ như vậy, ánh mắt đảo qua đám người.
Những người này, đạo hạnh đều nông cạn, không sánh được với đám người bên cạnh Đỗ Hằng.
Chuyện này cũng là do hắn cố ý, dù sao đạo hạnh của bản thân hắn chỉ như vậy, nếu mời chào Thượng nhân tới, người ta không hẳn có thể nghe mình sai phái.
"Đỗ Hằng có đạo hạnh cao hơn ta rất nhiều, mà hắn mời chào những người tu hành kia cũng càng lợi hại hơn so với người tu hành mà ta mời chào."
Chu Ôn thầm nghĩ: "Chỉ có điều càng là lợi hại sẽ càng là tự phụ, có lẽ tài trí của Đỗ Hằng không kém ta, nhưng người đứng bên cạnh hắn thì không cần lo sợ. Đây có thể tính là sơ hở của Đỗ Hằng bên kia, đây cũng là điểm then chốt để ta thủ thắng, nhưng rốt cuộc nên làm thế nào thì vẫn cần cẩn thận lên kế hoạch một phen. . ."
Hắn mới nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên rùng mình.
Hắn xoay người, nhìn về phía phía chân trời bên kia.
Tiếng vang ầm ầm liên tiếp, có tiếng sắc bén, có tiếng nặng nề, có tiếng vang dội, có cả tiếng quát tức giận.
Đi đầu là một người khổng lồ, hung mãnh không gì sánh được, không ngừng đấu đá lung tung, đang chạy về phía bên này, sát cơ lạnh lẽo.
Mà ở phía sau người khổng lồ này lại có một nhóm người tu hành có đạo hạnh cao thâm theo sát phía sau.
"Đây là. . ."
Chu Ôn còn chưa chuẩn bị kế hoạch chu đáo chợt ngẩn ra, sau đó trợn mắt há mồm, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đỗ Hằng đến rồi!
Đỗ Hằng dẫn một nhóm người tu hành, trong lúc hắn không có phòng bị gì mà chạy về bên này!
——
"Xua hổ nuốt sói?"
Dư Nhạc đạo nhân cảm khái nói: "Sư thúc tổ quả nhiên là bản lĩnh cao thâm, ngay cả tu vi tự phong cũng sâu không lường được, bản lãnh như vậy, học tập. . . Học tập. . ."
Trong lòng Vân Tích bỗng nhiên hơi thắt lại, cảm thấy có chút bất an.
Ông ta phát hiện đồ đệ của chính mình vốn một lòng tu hành, tâm như trẻ sơ sinh này, bắt đầu về học tập một người không tốt.
"Khụ khụ, đồ nhi, người tu đạo chúng ta lẽ ra nên cầu trường sinh, cần an tâm tu hành, trong lòng không nên suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, đồng thời. . ."
Vân Tích nói lời đầy ý vị sâu xa, nỗ lực dùng chân lý để kéo đồ đệ mới vừa đi vào con đường lạc lối về chính đạo.
——
Trong chỗ ở của quốc sư.
Quốc sư thở dài một hơi rồi nói: "Một lần thịnh hội đang thật tốt, có người như hắn tham gia vào lại biến thành hỗn loạn."
Trung Quan Chính tràn đầy đồng cảm, nói rằng: "Sau này Ty Thiên giám lại có chuyện gì, muốn mời Nguyên Phong sơn đứng ra, cũng cần phải ghi chú rõ, ngoại trừ Tô Đình."
Quốc sư không trả lời, nhìn về phía tình cảnh trong bức tranh kia, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Nhưng không thể phủ nhận, trong lòng hai vị người tu hành này cũng không khỏi có mấy phần tán thưởng.
Có thể áp dụng âm mưu quỷ kế vào quá trình người tu hành đấu pháp như thế, cũng thực sự hiếm thấy.
——
"Đánh!"
"Đánh!"
"Đúng! Chính là đánh như thế!"
Tiểu tinh linh trốn ở bên cạnh, nhìn mà vô cùng kích động, nhiệt huyết sôi trào.
Tô Đình cũng cảm thấy rất thoải mái, chẹp chẹp miệng, nói: "Chu Ôn kia cũng coi như vô cùng thông minh, lại không bỏ chạy mà ở ngay tại chỗ phản kích."
Tiểu tinh linh nghe vậy, hỏi: "Tại sao không chạy?"
Tô Đình cười ha ha nói: "Đỗ Hằng vốn nhằm vào ta, nhưng đụng vào Chu Ôn, như vậy hắn ta không khỏi sẽ coi ta là cùng một nhóm với Chu Ôn, nhất định sẽ có ý diệt đi đám người Chu Ôn. . . Mà trong lòng Chu Ôn hiểu rõ, đám người bên cạnh mình này có đạo hạnh thấp hơn, không thể chạy thoát nổi, trái lại nếu bỏ chạy sẽ khiến sĩ khí giảm mạnh, giống như chó mất chủ vậy, bị người đuổi chạy, từng người từng người bị diệt đi, hơn nữa không thể tổ chức phản kích."
Hắn nhìn Chu Ôn, tán thưởng nói: "Kẻ này đã nhìn ra rồi, thế nên mới lựa chọn phản kích ngay tại chỗ."
Tiểu tinh linh lo lắng nói: "Nhưng nhìn hắn có vẻ sẽ không chịu được bao lâu."
Tô Đình thoáng lắc đầu, nói: "Chu Ôn rất có bản lĩnh, không tin ngươi cứ chờ xem."
Tiểu tinh linh cẩn thận nhìn một chút, đúng là nhìn ra mấy phần môn đạo, không khỏi kinh ngạc nói: "Đây là tại sao?"
Tô Đình trầm giọng nói: "Trận pháp."
——
Rầm rầm rầm rầm!
Rất nhiều âm thanh liên tiếp vang lên.
Có tiếng sấm, có ánh lửa, có dòng nước, có nhuệ khí, các loại bản lĩnh được từng người triển khai, trong đó còn có cả tiếng gào thét hò hét của người tu hành khắp nơi.
Tình cảnh vô cùng hỗn loạn, thỉnh thoảng ánh sáng của lệnh bài lai lấp loé, tượng trưng có người bị "Sát", mất tư cách tiếp tục tham gia thịnh hội này.
" Chu Ôn kia là truyền thừa nhà ai?"
Con ngươi của Đỗ Hằng thu nhỏ lại, trong lòng có chút nghiêm nghị.
Hắn ta nghe danh Chu Ôn từ lâu, nhưng không lưu ý lắm.
Trên thực tế, hắn ta cùng Chu Ôn ở bên trong thịnh hội này, xem như là cùng một loại người, đều mượn lực lượng người khác, tụ tập chúng người lại.
Nhưng đạo hạnh của Chu Ôn nông cạn, nhân vật được mời chào cũng sẽ không có đạo hạnh quá cao, đây chính là điểm yếu của Chu Ôn.
Bởi vậy, Đỗ Hằng cũng không coi trọng hắn lắm, chỉ thoáng để ý mà thôi.
Lần này truy sát theo người khổng lồ kia, không ngờ lại đụng phải đám Chu Ôn, cũng là niềm vui bất ngờ.
Vốn rằng chỉ sau một hồi va chạm, bọn hắn có thể tiêu diệt đám người Chu Ôn dễ dàng như bẻ cành khô.
Nhưng tranh đấu chốc lát, thế mà lại có vẻ cân sức ngang tài.
Nhưng nhóm người dưới trướng Đỗ Hằng rõ ràng có đạo hạnh hơn xa đối phương, thế thì vì sao tranh đấu lại cân sức ngang tài?
"Trận pháp?"
Trong lòng Đỗ Hằng có chút bất an, giống như đã tính sai cái gì.
Nhưng hắn ta vẫn không do dự, một bước bước về trước.
Tiếng vang ầm ầm!
Địa thế cuồn cuộn!
Đất đá chuyển vị!
Trận pháp nhất thời bị xung kích!
——
Chu Ôn hơi biến sắc mặt.
Tuy đạo hạnh của hắn thấp, nhưng có bản lĩnh thu phục nhân tâm, hoen nữa còn thành thạo diễn luyện bộ trận pháp này, để những người bên người này có thể săn giết Thượng nhân.
Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, có lẽ săn giết Thượng nhân tầm thường không khó, thế nhưng săn giết Thượng nhân tầng năm thì phải thương gân động cốt.
Mà khi Thượng nhân tầng năm còn có rất nhiều người giúp đỡ thì hắn lập tức có chút không chống đỡ được.
"Đỗ Hằng quả nhiên lợi hại, không chỉ mời chào được người tu đạo, bản thân hắn ta cũng có bản lĩnh không nhỏ, thật sự không dễ đối phó."
Chu Ôn thầm cảm thấy không ổn, hắn vốn không muốn chính diện đấu với đám người Đỗ Hằng.
Không ngờ người tính không bằng trời tính, thế mà lại bất ngờ đụng mặt với đám người Đỗ Hằng này, đột nhiên không kịp chuẩn bị, ngay cả kế sách cũng chưa kịp mưu tính gì, cứ thế đột ngột gặp phải.
Đột nhiên như thế, khiến một người quen bày mưu rồi hành động như hắn vì không có mưu tính trước nên cũng không có phần thắng.
"Những người bên cạnh ta này, dù sao đạo hạnh vẫn hơi thấp chút, tuy nói dựa vào trận pháp mà bản lĩnh tăng nhiều, tạm thời xem như cân sức ngang tài, nhưng đấu lâu dài thì Chân khí nhất định không bằng đối phương dùng pháp lực, chỉ sợ kéo dài thêm sẽ thất bại."
"Nhưng thịnh hội đã đếnlúc kết thúc, trận tranh đấu này, nhân số rất nhiều, động tĩnh quá lớn, phía sau tất nhiên có người đuổi tới."
" Những người đến phía sau, hoặc là thông minh, muốn ẩn nấp ở phía sau làm ngư ông đắc lợi, nhưng ta cần phải ép những kẻ muốn làm ngư ông này ra, mới có mấy phần thắng."
"Đỗ Hằng cũng nghĩ rõ ràng điểm này."
Trong lòng Chu Ôn chuyển động, tâm tư không ngừng xoay chuyển.
* * *