Chương 240: Cổ chi truyền thừa
Trong bức tranh.
Tình cảnh trước mắt vô cùng kịch liệt.
Đạo thuật ngang trời, binh khí lui tới, kèm theo là từng tiếng gầm của người tu hành, lại có ánh sáng từ lệnh bài kích phát.
Tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Tô Đình cùng tiểu tinh linh dựa vào thuật liễm tức để ẩn nấp ở cách đó không xa, nhìn xuống say sưa ngon lành.
Còn Ngũ hành lực sĩ ngay khi mới bắt đầu xảy ra tranh đấu đã bắt đầu lùi ra bên ngoài, tiêu diệt mấy người tu hành chú ý tới nó rồi tan biến, ẩn dưới mặt đất.
" Chu Ôn kia còn lợi hại hơn nhiều so với ta tưởng tượng." Tiểu tinh linh tán dương.
"Đúng là hết sức lợi hại, cũng rất cẩn thận, còn vô cùng thông minh, nhưng Đỗ Hằng cũng không kém hắn, đều xem như người có thể thu phục nhân tâm, có bản lĩnh quản lý đại cục." Trong giọng nói của Tô Đình mang theo vài phần tán thưởng, gật đầu nói: "Đây cũng là một loại bản lĩnh mà Ty Thiên giám tán thành, thế nên thịnh hội này mới không đơn giản chỉ cần lên võ đài luận võ, mà cần triển lộ ra các loại bản lĩnh của người tu hành."
"Ngươi có vẻ hơi kỳ quái?" Trong giọng nói tiểu tinh linh tràn ngập vẻ quái lạ.
"Làm sao lại quái lạ?" Tô Đình hỏi.
"Bình thường ngươi sẽ không khen người khác." Tiểu tinh linh nghiêng đầu nói.
"Đây không phải là tuỳ việc mà xét sao, hai người bọn hắn quả thật không tệ, đáng được khích lệ." Tô Đình nói một câu như vậy, sau đó dừng lại, mới cười nói: "Đương nhiên, Tô mỗ có thể đùa bỡn hai đám người trong lòng bàn tay, chỗ lợi hại của ta tất nhiên là không cần nói cũng biết."
Hắn cười cười, ngữ khí ôn hòa, hơi hơi gật đầu.
"Quả nhiên. . ." Trong lòng tiểu tinh linh oán thầm nói: "Đây mới là hắn."
"Nhưng trận này sẽ đánh không lâu." Tô Đình phun ra một ngụm khí, nói: "Trận pháp đương nhiên huyền diệu, nhưng chênh lệch giữa hai bên vốn rất lớn."
Ở trong mắt Tô Đình, trận pháp chính là từng đường quỹ tích.
Những quỹ tích này cũng có thể nói là một phương thức thi pháp, để người tu hành thuộc phe Chu Ôn có thể sử dụng hết bản lĩnh.
Giống như rất nhiều khối tinh thiết, sau khi dùng trận pháp sắp xếp bố trí, tạo thành một thanh kiếm sắc.
Nhưng bất đắc dĩ là bên phe Đỗ Hằng đều là bách luyện tinh cương, dù có tán loạn, nhưng tính chất cứng rắn, lưỡi kiếm từ tinh thiết tạo thành của Chu Ôn sớm muộn cũng bị đập nát.
Dù sao uy năng trận pháp của Chu Ôn cũng sẽ có hạn.
"Tục truyền năm đó ba vị nương nương kia, dựa vào sáu trăm tướng sĩ, bày ra Hoàng Hà trận, lại có uy lực như trăm vạn người, có thể chống đỡ uy thế của thần tiên, so sánh với nhau thì Chu Ôn ở nơi này đúng là khác biệt một trời một vực."
——
Trong chỗ ở của quốc sư.
" Chu Ôn hẳn là ngẫu nhiên đạt được truyền thừa, truyền thừa của hắn từ người tu đạo 800 năm trước hiệu lực với Lương quốc."
Quốc sư trầm ngâm nói rằng: "800 năm trước, tướng sĩ phàm trần có thể tụ tập lực lượng của đám người, có thể địch lại người tu đạo."
Trung Quan Chính cũng hiểu rõ, gật đầu nói: "Chỉ có điều, 800 năm trước chính là thời điểm đất trời vừa định, trật tự chưa rõ, chúng tiên cùng tề tụ, những tướng sĩ phàm trần kia cũng nhiễm vận thế của thiên địa, sát cơ trong quân dung hợp với tâm ý thiên địa, có thể so với sát cơ của thiên địa, người tu đạo cũng không chống đỡ được. . . Chỉ có người tu đạo đạt từ tầng năm trở lên, có khả năng thay đổi địa thế, mới có thể ảnh hưởng tới đội hình trong quân, nhưng cũng có hạn."
Quốc sư bình thản nói: "Năm đó thần linh ở phương bắc thậm chí có thể so với tiên gia, đứng trước mấy chục vạn đại quân phàm trần, lại bị đầu lĩnh là võ đạo Đại tông sư chém chết thần khu."
"Chỉ tiếc, thời đại đã thay đổi rồi."
Trung Quan Chính thở dài, nói: "Chu Ôn đạt được truyền thừa này, ở 800 năm trước thì đúng là hết sức quan trọng, nhưng ở thời đại bây giờ, tiên phàm khác nhau, không còn thiên địa huyền cơ thì lập tức lộ ra sự khác biệt. . . Dù có trăm vạn đại quân, nhưng ở trong mắt thần tiên cũng chỉ thường thôi."
Quốc sư lạnh nhạt nói: "Dù không bằng năm đó, nhưng uy lực của trận pháp thật sự không kém, khi hắn áp dụng lên trên thân người tu đạo, thực sự có thể tạo được hiệu quả kỳ diệu. . . Đây chính là nguyên nhân năm đó Đại tướng quân của Lương quốc dẫn sáu theo ngàn bạch giáp phá vỡ trận thế mấy chục vạn đại quân của đất Thục, chỉ là Chu Ôn chỉ nhận được ba phần truyền thừa không trọn vẹn, không thể thể hiện hết kỳ diệu trong đó."
Trung Quan Chính lắc đầu nói: "Có thể thể hiện hết kỳ diệu thì làm sao? Bây giờ lại không phải năm đó, dù cho hắn có trận thế hoàn chỉnh, hoặc cho hắn đại quân 60 ngàn người, cũng chỉ đến như thế. . . Chỉ là hắn dùng người tu đạo kết trận mới có vẻ bất phàm."
Quốc sư liếc mắt nhìn ông, hỏi: "Còn không hiểu sao?"
Trung Quan Chính hỏi: "Hiểu cái gì?"
Quốc sư nói rằng: "Đây là quân trận thích hợp với tướng sĩ phàm trần, nhưng trải qua những năm truyền lưu này, tiền nhân trong mạch của Chu Ôn này đã không ngừng cải tiến thay đổi, có thể mượn người tu đạo kết trận mới là hiếm thấy! Phải biết rằng, quân trận của Thiên Đình cũng được cải tiến như thế! Chỉ có điều, nhìn từ biểu hiện của Chu Ôn thì hắn còn thiếu hụt phương pháp luyện binh!"
Trung Quan Chính nghiêm túc nói: "Như vậy. . ."
Quốc sư biết hắn tâm ý, lắc đầu nói: "Thế cuộc phát triển tiếp theo, nếu không có thay đổi khác thì Chu Ôn sẽ bị đánh bại."
Dù ngưng tụ rất nhiều con rắn nhỏ thành một sợi dây thừng lớn, phát huy ra bản lĩnh có thể so với Giao Long.
Nhưng đối mặt với rất nhiều giao long, cuối cũng vẫn sẽ thất bại!
——
Trong bức tranh.
Tô Đình thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Lại có động tĩnh."
Tiểu tinh linh thấy thế, vội vã im lặng.
Bây giờ thịnh hội đã gần kết thúc, một trận loạn đấu chắc chắn sẽ xảy ra.
Chỉ là Tô Đình sớm thúc đẩy trận loạn đấu này ra thôi!
Theo hắn dự định thì trong lúc hai nhóm người Đỗ Hằng cùng Chu Ôn va chạm với nhau, trong lòng lập tức hiểu rõ trận tranh đấu này có rất nhiều người tham gia, động tĩnh rất lớn, nhất định sẽ dẫn tới các nhân vật khắp nơi, trở thành một trường ác đấu cuối cùng.
Chỉ có điều, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau, nhưng không biết là ai có thể trở thành là chim sẻ phía sau, là thợ săn chân chính!
Tô Đình thầm nhủ: "Không cần nghi vấn, nhất định là Tô mỗ!"
——
Mà ở phía trước.
Trong lòng Chu Ôn vô cùng hoảng loạn.
Kì thực Đỗ Hằng cũng không yên lòng, hắn ta cũng hiểu rõ trận tranh đấu này quá lớn, nhất định sẽ dẫn ra nhân vật khắp nơi, vậy nên hắn ta muốn tốc chiến tốc thắng, không thể kéo dài thêm, chậm trễ tất sinh biến.
Nhưng Chu Ôn quyết định muốn kéo dài thêm, trận thế thay đổi, lấy thủ làm trọng.
Chỉ có điều, Chu Ôn vẫn chiu thiệt thòi, bởi vì đạo hạnh của hắn quá thấp, căn bản không biết khi nào "Viện binh" mới đến, cũng không biết khi nào mới là thời cơ hắn bức "Viện binh" ra.
Chỉ là hắn cũng biết, lại kéo dài thêm thì trận thế của chính mình sẽ đổ, chính là dù có ép"Khán giả" ẩn núp trong bóng tối ra làm"Viện binh" để thế cuộc đảo loạn, đối mặt với trận thế sụp đổ cũng không thể ra sức.
"Không thể đợi thêm!"
Chu Ôn mới nghĩ như vậy!
Trong lúc bỗng nhiên, ở ngoài rìa biên giới!
Chợt có người đột nhiên đi ra!
Đó là một đạo nhân, tinh thông ẩn nấp, giỏi về ám sát, có bản lĩnh tương đương với Ngũ Nguyệt đạo nhân!
Nhưng hắn muốn ám sát không phải Chu Ôn, không phải Đỗ Hằng, mà là người phía sau hắn!
Đây là hai Thượng nhân đang muốn trở thành ngư ông, khi tới gần chiến trường thì đúng lúc đối mặt, vì vậy đạo nhân này quyết định ra tay trước!
Cũng chỉ trong chốc lát, cục diện lần thứ hai rối loạn.
Sau đó lại có người tự giác không trốn được nữa, chủ động hiện thân đi ra!
Thế nhưng trong này không bao gồm Tô Đình có thể giữ được bình tĩnh, lập chí muốn trở thành người cuối cùng!
Tô Đình nghiêm túc, trong lòng nhớ kỹ một định luật.
Căn cứ vào chuyện xưa, thường thường người cuối cùng ra trận thu thập tàn cục, ngăn cơn sóng dữ, thu gặt tàn huyết, mới là nhân vật chính!
* * *