Chương 247: Vô địch thiên hạ, cô quanh cỡ nào
Tô Đình nghiến răng nghiến lợi, tay cầm viên gạch, điên cuồng nhào tới, dáng vẻ như hổ như sói, hung ác không gì sánh được.
Đỗ Hằng hơi hốt hoảng, không khỏi lùi về sau.
"Mau ngăn cản hắn!"
"Ta lại thi pháp!"
Đỗ Hằng hơi biến sắc, kì thực sau lần thi pháp này, hắn ta đã kiệt sức.
Nhưng trực diện chống lại Tô Đình thì hắn ta biết chắc chắn sẽ thất bại không thể nghi ngờ, nên chỉ có thể dùng thủ hạ để ngăn cản trước.
Dù sao Tô Đình đại sát tứ phương, lúc đến đây cũng đã tiêu hao rất nhiều.
Lại có thêm mấy Thượng nhân cùng đấu pháp, có lẽ hắn sẽ lại suy yếu mấy phần.
Nghe thấy Đỗ Hằng nói, thật sự có hai người đánh về phía trước, cản đường Tô Đình.
Một người là hạ nhân Đỗ Hằng thu phục từ lâu, xem như vô cùng đắc lực, cũng coi như nằm trong dự liệu.
Nhưng có một người khác lại là người khi tới kinh thành mới tới nương nhờ hắn ta, vốn tưởng rằng không thể tin tưởng, lúc này xem ra cũng tận tâm tận lực. . . Đương nhiên, điều này cũng bởi vì người kia tự giác không thể giành được đến vị trí người đứng đầu thịnh hội, mà lại muốn sau này có thể đi theo Đỗ Hằng nên lúc này mới xông lên mong bày tỏ tâm ý, dù sap cũng không chết được.
Chỉ là mấy người còn lại đều tản ra.
Trong lòng Đỗ Hằng tức giận, nhưng lại không thể làm gì.
Mà hai người phía trước bị Tô Đình quét ngang, cũng chỉ trong chốc lát đã bị hắn đánh diệt, lệnh bài kích phát, tinh khí tràn ra.
"Đỗ công tử!"
Tô Đình cười ha ha, tay cầm viên gạch, tiến tới gần, vẻ mặt vênh váo vô cùng đắc ý, y hệt một nhân vật phản diện đắc thế.
Sắc mặt Đỗ Hằng hơi đổi, muốn nói chuyện.
Tô Đình giơ tay lên rồi nói: "Ngươi không cần nói gì cả, chũng ta ý hợp tâm đầu, ta biết ngươi muốn xin tha, nhưng ngươi biết ta sẽ không tha cho ngươi."
"Ta biết đáy lòng ngươi nhất định rất khổ sở, Thạch gia kia khẳng định cũng không đáng để người coi trọng, nhưng ngươi lại muốn vì một gia tộc chốn phàm trần như thế mà đắc tội với tiên gia tương lai là ta."
"Bây giờ bị ta đánh bại trong thịnh hội này khiến ngươi phải ra bên ngoài, trong lòng ngươi khẳng định là có nỗi khổ không nói được."
"Kỳ thực nói đến nói đi, cũng là ngươi đánh rắm nhiều, không có chuyện gì lại thích quản việc không đâu, trêu chọc ta làm gì? Vì một tên công tử phế vật của Thạch gia, đáng giá sao?"
"Hơn nữa. . ."
Xèo một tiếng!
Chợt có một mũi tên từ phương xa bắn đến!
Một mũi tên bắn tới giữa hậu tâm Đỗ Hằng!
Sắc mặt Đỗ Hằng hơi ngưng lại, lệnh bài bắn ra!
Tô Đình ngẩn ra, trong lòng nổi giận dquát mắng: "Mẹ kiếp, ta còn chưa nói hết lời đấy! Kẻ vô liêm sỉ nào giết chết hắn?"
Hắn nhìn về phía nơi mũi tên bắn ra, chỉ thấy cách đây ngoài trăm bước, Thượng nhân lúc trước bỏ chạy khẽ thi lễ hỏi thăm về Tô Đình.
Người này chính là một người tu hành đi theo Đỗ Hằng, hơn nữa vốn cũng là kẻ có ý xấu, vốn muốn đợi tới lúc cuối cùng sẽ bẫy Đỗ Hằng một lần, thử xem có đoạt được vị trí người đứng đầu thịnh hội không.
Bây giờ tự biết không có hi vọng, trái lại ra tay diệt Đỗ Hằng trước để lấy lòng Tô Đình.
"Lấy lòng?"
Tô Đình cả giận nói: "Lấy lòng đại gia ngươi! Lão tử thật vất vả mới tìm được một cơ hội xả giận ở trước mặt tên khốn kiếp này, mới nói được một chút, ta dễ dàng sao ta? Ngươi bắn một mũi tên khiến hắn ta ngỏm rồi, ta tìm ai để bảy vẻ đắc ý đây?"
"Thằng nhóc! Ngươi còn dám chạy?"
"Đừng chạy! Xem một viên gạch của ta có đập chết ngươi không!"
——
Một lần thịnh hội vốn đang diễn ra rất tốt, sau khi Tô Đình xuất hiện lại biến thành hoàn toàn không có một chút trang nghiêm nghiêm túc nào.
Dư Nhạc vẫn còn tốt, sắc mặt Vân Tích đã cưc kỳ khó coi, không ngừng hít sâu tự trấn an bản thân, trong lòng vô cùng đau khổ.
Quốc sư cùng Trung Quan Chính, nhìn nhau không nói gì.
Mà trên thực tế, nhìn chằm chằm cảnh tượng trên bức tranh này đâu chỉ có bọn họ?
Trên dưới Ty Thiên giám có rất nhiều người tu hành, thậm chí mấy vị tu thành Dương Thần quản lý tứ phương kinh thành, đều phân thần để xem cảnh tượng bên trong.
Chỉ có điều, trải qua một hồi này, Tô thị Đại Ngưu đạo nhân giành lấy vị trí đứng đầu thịnh hội cũng coi như ổn thỏa.
——
"Cuối cùng cũng coi như đánh xong."
Tiểu tinh linh ở trên tầng mây quan chiến hồi lâu, đến tận lúc này mới thở phào.
Đến khi xuống gần, nàng mới phát hiện, Tô Đình nhìn như hời hợt nhưng sắc mặt cũng có chút trắng xám, khí tức hơi suy yếu, hô hấp cũng có vẻ dồn dập.
Tô Đình ở Ngưng Pháp cảnh đã có thể thắng được Thượng nhân tầm thường, bây giờ đã đột phá Thượng nhân, đúng là bản lĩnh đã tăng lên nhiều, hết sức lợi hại.
Nhưng ở đây có rất nhiều vị Thượng nhân, đều không phải Thượng nhân tầm thường có thể so với, dù bọn hắn đã tiêu hao rất nhiều, nhưng số lượng người không ít, muốn một lưới bắt hết bọn hắn, kì thực cũng không dễ dàng.
Cho dù là Tô Đình muốn ra trận, trước đó còn phải để Ngũ hành lực sĩ ở dưới lòng đất nhái giọng của hắn để kích thích đám người triển khai đạo thuật, lại tiêu hao rất nhiều rồi hắn mới dám thật sự hiện thân.
"Tinh khí đang tràn ra chung quanh, không thể đợi lâu."
Tô Đình nghiêm mặt nói: "Ngươi lấy lệnh bài của ta, thu hết số tinh khí xung quanh đi."
Tiểu tinh linh vội gật đầu, sau đó lấy lệnh bài ra, thu lấy tinh khí chung quanh.
Sau nửa ngày, nàng mới thu hết tinh khí rồi mới trở về bên người Tô Đình, trao trả lệnh bài cho Tô Đình.
Mà lúc này Tô Đình cũng vừa vận công điều tức xong, tuy trạng thái không phải lúc toàn thịnh, nhưng với bản lĩnh lúc này của hắn, muốn quét ngang vùng thế giới này cũng dễ như ăn cháo.
Chỉ thấy Tô Đình đứng dậy chắp hai tay sau lưng, cảm khái nói: "Vô địch thiên hạ, cô quạnh cỡ nào. . ."
Tiểu tinh linh: ". . ."
Đám người Ty Thiên giám và cả quốc sư ở bên ngoài vì lời này mà trầm mặc.
Mà đúng lúc này, tiểu tinh linh nghĩ tới một chuyện, lại vội vã nói: "Đúng rồi, bên ngoài còn có thật nhiều người, chúng ta có cần đuổi tận giết tuyệt hay không, thu lấy tinh khí tất cả?"
Tô Đình khẽ lắc đầu, cau mày, dạy dỗ: "Ngươi đấy, phải biết mọi việc cần lưu lại ba phần chỗ trống, hiện tại tinh khí trong lệnh bài của chúng ta đã là vượt xa tổng cộng của những người còn lại kia, nhất định đã là người đứng đầu rồi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt? Chúng ta cần có mấy phần thiện tâm."
Nói như vậy, Tô Đình lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên trời không có động tĩnh, mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà tiểu tinh linh nghe hắn nói như thế, cũng trầm ngâm gật đầu, giống như cảm thấy khá có đạo lý.
Đang lúc này, tiểu bạch xà bỗng nhiên bơi tới bên người, nháy mắt một cái với tiểu tinh linh.
Tiểu tinh linh ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Tô Đình, hỏi: "Còn lực sĩ kia của người đâu?"
Sắc mặt Tô Đình không dễ xem lắm, nói rằng: "Người ta cũng có tự do, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Tiểu tinh linh bỗng nhiên giương cánh bay cao, bay đến trên tầng mây, nhìn xuống mặt đất.
Chỉ thấy xa xa, một người khổng lồ bằng đất đá đang vô cùng hung mãnh ra tay đại sát tứ phương, quét ngang vô địch.
Mà những người tu đạo chưa đạt tới Thượng nhân cảnh kia, thậm chí vừa đối mặt đã đánh không lại, lập tức bị người khổng lồ này càn quét, tinh khí trong lệnh bài tràn ra.
Còn lệnh bài lúc trước mình trả cho Tô Đình, chẳng biết từ lúc nào đã ở trên đỉnh đầu người khổng lồ lực sĩ kia, đang rút lấy tinh khí.
Tiểu tinh linh bỗng nhiên giận dữ, thầm nghĩ: "Tên gia hỏa không biết xấu hổ, lại dối trá như thế, trong ngoài bất nhất, chia năm xẻ bảy. . ."
——
Chỗ ở của quốc sư.
Quốc sư nhắm mắt lại, hỏi: "Thịnh hội còn bao lâu?"
Trung Quan Chính cười nói: "Còn hơn một canh giờ mới coi như kết thúc."
Quốc sư phun ra ngụm khí, nói: "Để hắn giết hết mọi người, chỉ còn lại một mình hắn sẽ thành dáng vẻ gì? Đây chẳng lẽ không phải thành dưỡng cổ? Ngươi đi tìm Vân Tích, lần thịnh hội này chấm dứt ở đây."
Trung Quan Chính cười ha ha nói: "Hóa ra ngươi coi trọng hắn như thế mà lúc này ngươi cũng không nhìn được nữa?"
Quốc sư không trả lời, chỉ là trong lòng oán thầm, mắng thầm: "Tên vô liêm sỉ kia, quá không biết thức thời, quá phận quá đáng."
* * *