Chương 257: Sự khác nhau giữa thiên tai và cường giả
"Trong số chư vị, người có suy nghĩ như Tiêu Bách Tỉnh nhất định là không ít, nhưng các ngươi đều phải nhớ kỹ, Ty Thiên Giám tổ chức thịnh hội sẽ không vì một người nào đó mà dừng lại, trừ phi ngươi có sức mạnh đủ để rung chuyển Ty Thiên Giám."
Vân Tích đạo nhân chầm chậm nói ra.
Tô Đình trầm ngâm không nói.
Tiểu tinh linh hỏi: "Đây có phải là thời gian không đợi ta không ?"
Tô Đình nghiêm túc nói: "Không sai."
Mà ở phía trên, Vân Tích đạo nhân vung tay áo nói, ngữ khí nặng nề, trong lòng có chút hài lòng.
"Từ xưa đến nay, quỹ tích trong thiên hạ xưa nay không chuyển động quanh hậu bối thiên tài, mà là chuyển động quanh cường giả ."
"Có lẽ ngươi tự thấy mình là kỳ tài ngút trời, tương lai sẽ không kém bất kỳ cường giả gì, nhưng ngươi phải biết, dù ngươi có tiềm lực cao hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ là tiềm lực mà không phải thực lực!"
"Thiên tài có thể sẽ chết yểu, cường giả mới có thể nắm chắc tất cả!"
Vân Tích đạo nhân nói đến đây, mới chầm chậm thở ra một hơi.
Mà đúng lúc này, phương đông hô hay một tiếng.
Một tiếng hô này có vẻ già nua, nhưng lại vang vong khắp nơi.
Đám người nghe tiếng đều nhìn lại, không thấy người mà chỉ nghe thấy tiếng.
Vân Tích đạo nhân khẽ nhíu mày, ông ta cũng nhìn về phía cửa thành phía đông.
Mà ở phía đông, tiếng nói của lão giả tiếp tục truyền đến.
"Lão phu có đạo hạnh tầng sáu đỉnh phong, đến nay đã nhiều năm, mà khí huyết đã suy bại, pháp lực yếu bớt, đời này không còn hy vọng thành tựu Dương thần."
"Tuy nói lão phu đi đến cuối con đường, không còn tương lai vô tận như các ngươi, tiềm lực cũng kém xa đám hậu bối các ngươi."
"Nhưng trên thế gian này các ngươi cũng chỉ là hậu bối, ở Ty Thiên Giám này, không có một chút phân lượng nào, mà lão phu có đạo hạnh cao hơn các ngươi, dù là ở đâu, địa vị đều sẽ cao hơn so với các ngươi."
"Tương lai của lão phu không bằng các ngươi, nhưng giờ khắc này, thật sự muốn động thủ, thì ta hoàn toàn có thể giết hết các ngươi."
"Lão phu sinh ra sớm hơn một trăm năm so với các ngươi, tu hành sớm hơn các ngươi một trăm năm, đây chính là ưu thế, đã hiểu chưa? "
Cho đến lúc này lời nói của lão giả mới dần biến mất, hiển nhiên một phen chỉ điểm đã kết thúc.
Đám người đứng dưới suy nghĩ sâu xa, mà sắc mặt của Vân Tích đạo nhân lại không tốt lắm.
Lần thịnh hội trước chính là lão gia hỏa kia chủ trì, lão chậm rãi nói, gần như đắm chìm vào trong đó, không thể tự thoát ra được, nói tổng cộng ba canh giờ.
Lần thịnh hội này, lão lại một mực tranh đoạt vị trí chủ trì thịnh hội với cùng chính mình, cuối cùng vì Trung Quan Chính hết lòng nói giúp nên Vân Tích đạo nhân ông mới là chủ trì.
Không ngờ sau lần thịnh hội trước, lão gia hỏa này vẫn còn hứng thú, ghi nhớ tư vị trong đó, lúc này lại vi phạm, đi ra đoạt danh tiếng của mình
Mặc dù trong lời nói của lão gia hỏa này vẫn luôn cường điệu tiềm lực không bằng những hậu bối này, nhưng cũng luôn nhắc nhở những hậu bối này một chuyện rằng lão tiền bối như lão có bản lĩnh cao thâm, đủ để coi đám người là sâu kiến.
Sắc mặt Vân Tích đạo nhân tái xanh, trong lòng không khỏi tức giận, thầm mắng một tiếng, rồi cũng chỉ đành nói tiếp: "Lời vị tiền bối Ty Thiên Giám nói cực phải, các ngươi không nên tự cao bản thân có tiềm lực cao thâm thì không coi ai ra gì."
"Ở trên con đường tu hành này sẽ có vô số kiếp nạn, hoặc là sẽ bị người khác giết chết, hoặc là bởi vì tu hành đi sai đường, hoặc bởi vì bị tâm chướng quấn thân, tóm lại sẽ có thật nhiều trở ngại, mặc dù các ngươi còn trẻ, nhưng cũng chưa chắc có thể đạt đến cảnh giới như vị tiền bối này."
"Đồng thời, trong số các ngươi, có một người sẽ cảm thấy tự ti, cảm thấy truyền thừa của bản thân kém cỏi, con đường phía trước long đong, thành tựu có hạn. Cũng có một nhóm người lại kiêu ngạo tới cực điểm..."
Nói đến đây, Vân Tích đạo nhân lại như có như không khẽ liếc nhìn Tô Đình một cái rồi mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói: "Các ngươi tự hiểu đạo thành tiên là chuyện ván đã đóng thuyền trong tương lai, nhưng các ngươi có từng nghĩ tới, các ngươi chưa hẳn đã sống được đến lúc đó "
Tô Đình cảm nhận được ánh mắt của Vân Tích đạo nhân, vốn cho rằng là ông ta đang nói mình, nhưng nghĩ lại thì thấy bản thân mình từ trước đến nay luôn khiêm tốn, trên con đường tu hành lại cần cù chăm chỉ, nếu Vân Tích đạo nhân không mù, thì không thể nào là đang nói mình.
Có lẽ Vân Tích đạo nhân nói người kiêu ngạo tới cực điểm kia đang ở ngay bên cạnh mình, mới khiến mình bị chú ý.
Tiểu tinh linh xích lại gần bên tai hắn, nói: "Tô Đình, hình như ông ta đang nói ngươi đấy. "
Tô Đình lắc đầu nói: "Không có khả năng, ta khiêm tốn như thế, làm sao có thể nói ta, huống chi ta là sư thúc của ông ta, ông ta dám nói ta đó chính là khi sư diệt tổ, sẽ không như vậy..."
——
"Thiên tài có tiềm lực, nhưng lại không phải thực lực."
Quốc sư cũng tràn đầy cảm khái, nói: "Dù có là kỳ tài ngút trời, cũng không phải không thể chết yểu, trong mấy trăm năm, ta đã thấy quá nhiều... Vân Tích đạo nhân có thể thấy rõ ràng như thế, lúc trước ta làm quốc sư nên không để ý đến một người tài ba như thế trong Ty Thiên Giám."
Trung Quan Chính không nói tiếp, hiển nhiên cũng có mấy phần cảm xúc.
"Ngoại trừ Đạo Tổ không gì không biết, Đế Quân thống lĩnh tam giới, cùng Âm Thiên Tử quản lý luân hồi thì trên thế gian này không có ai biết, chúng ta hôm nay có thể nhìn thấy ngày mai mặt trời hay không."
"Ngươi nói là trên thế gian này sẽ luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vận khí không tốt thì ăn cái bánh bao cũng có thể bị nghẹn chết."
"Ha ha ha, quốc sư chớ quên, đạo hạnh của chúng ta đạt đến mức này, đã sớm Tích Cốc, làm sao có thể bị ngũ cốc hoa màu nghẹn chết "
"Nghẹn chết thì không đến mức, nhưng không chừng ngày mai sẽ có ma đầu bỗng nhiên nổi điên, từ bỏ tính mệnh, trực tiếp giết vào kinh thành, hơn nữa ma đầu này còn có bản lĩnh cao thâm, trực tiếp đưa chúng ta đường đường là Chân Nhân Dương thần xuống Cửu U Âm Minh."
"Quốc sư thật sự hài hước, hiện tại gió êm sóng lặng, ma đầu ở đâu ra? "
"Hài hước?"
Quốc sư lo lắng nói: "Ta nghe nói ở Bắc Vực hoang vu, Ma tông không ngừng xảy ra nội đấu, lão hữu có đạo hạnh trên ta kia sắp bị ép điên, không chừng ngày mai sẽ giết vào Trung Thổ đấy."
"Mà tên hòa thượng từ phương tây tới, hôm nay lại tiến cung cầu kiến Hoàng đế, lão muốn đoạt chức vị quốc sư này đấy."
——
Sau một phen nói chuyện, đám người mới từ từ trở lại chỗ ở.
Tối nay quốc sư sẽ hiện thân, đến tiễn đám người một đoạn đường.
Mà Tô Đình trở về chỗ ở, vội vàng thu dọn, muốn trực tiếp đi đạo quan Nguyên Phong Sơn một chuyến, không giống những người khác sốt ruột muốn đứng từ xa nhìn vị Đại Chu quốc sư kia một chút.
Nhưng Tô Đình còn chưa kịp rời đi chỗ ở, trước cửa đã có một người cản đường.
"Dư Nhạc. "
Tô Đình buồn bực nói: "Ngươi muốn làm cái gì? "
Dư Nhạc cúi người hành lễ, cung kính nói: "Đệ tử chúc mừng sư thúc tổ giành được đứng đầu thịnh hội, có lẽ sư thúc tổ cũng không để trong lòng, nhưng lần này dùng đạo hạnh tầng ba tầng bốn mà có thể tranh được vị trí đứng đầu, quả thực đã giúp đệ tử được ích lợi không nhỏ."
Hắn một mực nghĩ Tô Đình giấu diếm đạo hạnh, tự phong bản lĩnh để tranh đoạt vị trí đứng đầu thịnh hội, cũng có suy nghĩ biểu thị bản lĩnh trước mặt hậu bối, cho nên trong lòng vô cùng tôn kính.
Nhưng trong lòng Tô Đình lại rất buồn bực, không biết ích lợi không nhỏ mà Dư Nhạc hắn được kia từ đâu mà đến, nhưng cũng hiểu biết Dư Nhạc đang tán thưởng mình, trong lòng có phần hài lòng, nhẹ gật đầu, vỗ vỗ bả vai của đối phương, ngữ sâu xa nói: "Trẻ con dễ dạy, không uổng công sư thúc tổ một phen khổ tâm."
Dư Nhạc càng thêm cảm kích, thi lễ thật sâu, mới nói: "Quốc sư cho mời."
Thân thể Tô Đình cứng đờ, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, hắn ngượng ngùng cười một tiếng, lắp bắp nói: "Quốc sư vừa mới tách ra cùng ta, tại sao lại nhớ ta "
* * *