Chương 263: Thực hiện trách nhiệm
Trong Ty Thiên Giám, chỗ ở của quốc sư.
"Ngươi đúng là thanh nhàn, bế quan bảy tám ngày, đạo hạnh còn tăng thêm hai phần."
Quốc sư đang tu hành, nghe báo Tô Đình đến đây mới ngừng lại, đánh giá Tô Đình một chút, thấy khí sắc của tên gia hỏa này không tệ, đạo hạnh có dấu hiệu tăng lên một chút, xem ra đúng thật sự là bế quan cố gắng, chứ không phải đóng cửa không ra, tránh né trách nhiệm.
Tô Đình cười ha ha rồi nói: "Ta mới ngưng tụ thành Âm thần, vừa ngưng tụ pháp lực, khó khăn lắm mới đột phá cảnh giới này, cũng nên củng cố một phen, không thể sơ sẩy. Dù sao tầng cảnh giới này chính là vượt qua giới hạn thân thể con người, trở thành thượng nhân, chứ không phải người tu hành phàm tục, như cá chép hóa giao long vậy."
Lời này nói cũng không sai, dù sao đột phá Thượng nhân cảnh đã vượt ra khỏi giới hạn thân thể người, so sánh cùng người bình thường xem như một tầng sinh linh khác, cũng coi như đã đặt chân tới một vùng trời khác.
Nhưng quốc sư nghe lời này lại cảm thấy cổ quái, cười như không cười nói: "Ngươi không cần giải thích, ta cũng tin, ngươi giải thích như thế, ngược lại là vẽ rắn thêm chân. Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, ta đã không chủ động đi dò xét nơi ngươi bế quan, cũng sẽ không để ý tới lần này bế quan là vì cái gì."
Kinh thành rộng lớn như vậy, cũng được tính là phồn hoa vô tận, thành trì rộng lớn.
Nhưng đối với nhân vật như quốc sư thì chỉ cần Dương thần ngoại phóng, là có thể xem biết rất nhiều chuyện ở kinh thành.
Dù nơi này quốc vận hưng thịnh, đạo quan Nguyên Phong Sơn lại không phải nơi bình thường, nhưng quốc sư gần như đã đạt tới cảnh giới nhân tiên, thật sự muốn quan sát nơi nào đó, tìm hiểu kỹ mọi chuyện cũng không phải việc khó.
Chuyện của Tô Đình, ông không chủ động vận dụng Dương thần để thăm dò, cũng ngại vì thân phận Tô Đình, nên không có vượt qua bản phận người tu đạo.
"Ha ha ha, quốc sư quả nhiên thức thời."
Tô Đình bị quốc sư nói toạc ra tâm tư cũng không nóng giận, chỉ cười nói: "Lúc đầu ta chỉ tính sẽ bế quan hai ngày thôi, không ngờ lần bế quan này, trong tâm có điều ngộ ra, một lần đắm chìm vào trong đó lại vượt qua nhiều ngày như vậy, quả nhiên là sơn trung vô giáp tử, hàn tẫn bất tri niên. Kỳ thật trong mấy ngày qua, ta cũng nhớ chuyện mà quốc sư nói tới, lần này không phải ta vừa xuất quan đã vội vội vàng vàng đến tìm quốc sư. . ."
Nói rồi hắn đi đến gần, mang theo vẻ mong đợi hỏi: "Đã qua thời hạn, quốc sư sẽ không giao trách nhiệm này cho người khác chứ, ta cũng không thích thế đâu, ta là người luôn luôn đã có trách nhiệm là phải gánh vác. . ."
"Ha ha. . ."
Quốc sư liếc mắt nhìn hắn một cái, phát hiện trong mắt hắn có vẻ chờ mong, nhếch miệng hiện lên ý cười, nói: "Không có việc gì, ta đã giữ lại cho ngươi, nghĩ là ngươi có thể thích."
Tô Đình nghe vậy, thầm than một tiếng.
Đều nói quá giờ thì không đợi, lúc này đều qua rất nhiều ngày như thế rồi, có việc gì không thể tìm người tùy tiện làm thay à, tổ chức của Ty Thiên Giám này cứng nhắc như vậy, chẳng hiểu biến báo gì cả.
——
"Các lần thịnh hội, những người trong top mười, được xem như nửa thuộc về Ty Thiên Giám."
Quốc sư nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Đương nhiên, đây cũng không phải để các ngươi tiến vào Ty Thiên Giám, chỉ là cho mấy tán tu các ngươi một cơ hội thôi, mà đối với ngoại môn trưởng lão Nguyên Phong Sơn như ngươi thì có lẽ cũng chướng mắt chức vị nhỏ ở Ty Thiên Giám."
Tô Đình hỏi: "Như vậy có phải là ta có thể không cần đi làm việc không? "
Quốc sư bình tĩnh nói: "Về sau có đi hay không thì tùy ngươi, nhưng lần này, ngươi không thể thoái thác."
Tô Đình thở dài, cũng coi như nhận mệnh, hỏi: "Lần này là chuyện gì "
Quốc sư chậm rãi nói: "Giết người."
Tô Đình ngơ ngác một chút.
"Giết người? "
"Không sai."
"Chuyện này cũng lạ, Ty Thiên Giám ở trong mắt người tu hành Đại Chu, giống với quan phủ trong mắt bình dân bách tính. . . Các ngươi nghiêm cấm người tu hành tự giết lẫn nhau, nghiêm cấm người tu hành trong cảnh nội Đại Chu xúc phạm luật pháp, hiện tại lại muốn để ta đi giết người "
Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Các ngươi có quyền lực chấp pháp, mà lại có rất nhiều cao nhân, Thượng nhân cũng có, Chân Nhân cũng có, muốn giết người cũng không cần để một hậu bối mới sơ thành Thượng nhân cảnh như ta ra tay chứ?"
"Chuyện này tự nhiên là có nguyên nhân."
Quốc sư chậm rãi nói ra: "Lần này cho ngươi đi giết, đều là hạng người cùng hung cực ác, đương nhiên, cũng không phải để ngươi đi chịu chết. Để ngươi giết người, cũng không phải lão ma đầu có đạo hạnh thâm hậu gì, mà là người tu hành thế hệ trẻ tuổi, chắc ngươi cũng đã nhìn quen mắt."
Tô Đình kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ lại là người tham dự lần thịnh hội này ?"
Quốc sư gật đầu nói: "Đúng vậy."
Tô Đình hỏi: "Như thế, sao Ty Thiên Giám không nhân cơ hội bọn hắn tham gia thịnh hội để bắt luôn?"
Quốc sư cười một tiếng, đi về phía trước, đi ra bên ngoài cửa, đi vào sân viện mới dừng bước, đứng chắp tay, ung dung nói ra: "Tế thủy trường lưu, sao tốt bằng tát ao bắt cá?"
Tô Đình nghe vậy, trong lòng lập tức hiểu ra quốc sư có ý riêng, chính là chỉ lần thịnh hội tiếp theo, lần thịnh hội sau nữa.
" Ty Thiên Giám tổ chức thịnh hội, là muốn tụ tập tán tu thế hệ trẻ tuổi trong thiên hạ đến một lần để dễ dàng đăng ký tạo danh sách, ngày sau dễ dàng quản lý, thứ hai là có thể thu thập tin tức về những người tu hành này, như bản lĩnh, đạo hạnh để ghi lại, ngày sau nếu cần, chỉ việc lấy ghi chép ra, là có dấu vết mà lần theo, có pháp để theo dõi, dù có muốn hàng phục cũng có thể đơn giản hơn một một chút."
Quốc sư nói như vậy.
Nhưng Tô Đình nghe ra quốc sư vẫn chưa nói hết.
Có lẽ đứng đầu thịnh hội thu được hồ lô, còn ẩn giấu bí ẩn gì đó.
Nhưng bí ẩn này, Nguyên Phong Sơn cũng không biết được, chỉ là có suy đoán, Thủ Chính Đạo môn mệnh Ty Thiên Giám tổ chức thịnh hội, âm thầm có ý tưởng khác, tuyệt đối không chỉ có một chút suy nghĩ mặt ngoài kia.
"Mỗi khi tổ chức thịnh hội, tụ tập tán tu trong thiên hạ, trong đó sẽ không thiếu hạng người phạm tội làm ác."
Quốc sư nói ra: "Bọn hắn có một số vốn đã là kẻ ác, ngẫu nhiên gặp được cơ duyên, tu được pháp môn, cho nên muốn làm gì thì làm. Nhưng cũng có một số kẻ bỗng nhiên tu hành có thành tựu, tự nhận có thể bao trùm chúng sinh, làm việc tùy tiện, không biết cố kỵ, dễ dàng xúc phạm luật pháp Đại Chu. . . Những trong người này, có một số kẻ đã bị truy nã, có một số kẻ thì chưa bị truy nã, nhưng Ty Thiên Giám cũng đều điều tra tội lỗi của bọn hắn."
"Chính như ngươi lời nói, Ty Thiên Giám đối với người tu hành tựa như quan phủ đối với bách tính bình thường, đã biết được những hạng người phạm tội ác này, thì có trách nhiệm để bọn hắn đền tội."
"Chỉ là, thịnh hội chính là thịnh hội, về sau còn muốn tổ chức, không thể làm quá rõ ràng được."
"Nếu không thì lần thịnh hội tiếp theo sẽ có thật nhiều người không dám tới, vậy thì không có gì thú vị."
Quốc sư mỉm cười, nhìn về phía Tô Đình, nói: "Cần mượn đao giết người."
Tô Đình sờ cằm, nhất thời không trả lời.
Ty Thiên Giám tổ chức lần thịnh hội này, để người tu đạo khắp nơi tranh đấu lẫn nhau, khó tránh khỏi sẽ sinh ra ma sát, coi như là chôn xuống nguyên nhân
Sau này xuất hiện hiện tượng giết chóc, dù có thật sự truyền ra ngoài, cũng chỉ cho là song phương tham gia thịnh hội có xung đột với nhau, có nguyên nhân như thế, sẽ không khiến người khác hoài nghi đến trên đầu Ty Thiên Giám.
"Nếu như, trong thế hệ trẻ tuổi Đại Chu, mấy người có bản lĩnh cao nhất kia. . . Chính là tội phạm thì sao? "
Tô Đình đột nhiên hỏi: "Cũng không đến mức để chúng ta giết chính mình chứ? "
Quốc sư lạnh nhạt nói: "Bí phương Cố Nguyên Đan, chỉ bản môn biết, bên trong có thêm một loại kịch độc, ai có thể phát hiện ra, ngày độc phát là sau ba tháng, sẽ kéo dài trong vòng hai năm, mà trước khi độc phát thì không có dấu hiệu, ai có thể đoán được là thủ đoạn của Ty Thiên Giám ?"
Ông nhìn về phía Tô Đình, cười nói: "Dù sao không phải kẻ phạm tội nào cũng sẽ trở thành nhân vật đứng đầu thịnh hội, cho nên người chết không nhất định là thuộc top mười thịnh hội, cũng không tính là dễ thấy. . . Qua các lần thịnh hội đến này, cũng chỉ có hai người đoạt được vị trí đứng đầu thịnh hội mà độc phát thân vong thôi."
Ông cười không ngớt, không có ý tốt.
Sắc mặt Tô Đình cứng lại một chút, cực kỳ khó coi, mà ở trong lòng giống như có một vạn thớt ngựa cao to đang lao nhanh.
* * *