Chương 279: Một lần thất thủ, đau khổ cả đời
Ầm ầm!
Pháp ấn rơi xuống, ngay cả Đỗ Hằng cũng bị đánh chìm vào lòng đất.
Kình phong gào thét, tản ra bát phương, đá vụn bụi bặm không ngừng bắn lên, thổi qua từng ngọn cỏ còn sót lại.
Mà trên mặt đất lại xuất hiện một hố to vuông vức.
Pháp ấn cũng dính ở trong đó.
"Lưu lại tính mạng hắn!"
Tiếng hô của tiểu tinh linh vẫn còn đang lan truyền.
Tiểu nha đầu này khống chế phong châu, nhanh chóng bay đến, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Nhưng tiếng hô vừa mới truyền đi, đã thấy Tô Đình ở xa nện pháp ấn xuống, phá vỡ pháp thuật của Đỗ Hằng, đập xuống trên người Đỗ Hằng, ghim Đỗ Hằng vào sâu trong lòng đất.
Trong chớp mắt, phía dưới pháp ấn, sinh cơ tan biến.
Tiểu tinh linh ngây ngốc dừng lại, gần như muốn khóc ra thành tiếng.
Tô Đình buồn bực nói: "Sao ngươi lại muốn khóc? Hắn ta là thân thích của ngươi sao?"
Tiểu tinh linh nghe vậy thì lập tức nổi giận, nhìn lại quát lớn: "Để ngươi lưu tính mệnh của người ta mà, sao ngươi còn muốn giết hắn ta?"
Tô Đình hơi ngẩn ra rồi nói: "Tranh đấu sinh tử, nào cho phép lưu tình? Cũng trách lúc trước ngươi nói quá chậm, không thì ta cũng có thể bắt sống hắn ta trước, nhưng sao ngươi muốn lưu tính mạng của hắn ta, có lý do gì?"
Trong lòng tiểu tinh linh căm hận, nói ra: "Chẳng lẽ ngươi quên hắn ta là bá chủ mười hai huyện, quản lý tài phú ở mười hai huyện, vàng bạc châu báu, thiên tài địa bảo, có gì không có? Ngươi đánh chết hắn ta rồi, chúng ta đi nơi nào tìm những bảo bối này?"
Tô Đình như bị sét đánh, toàn thân cứng ngắc.
Bầu không khí thoáng yên tĩnh không tiếng động.
Tiểu tinh linh vô cùng tức giận, vẫn đang hờn dỗi.
Hô hấp của Tô Đình cũng nặng hơn mấy phần.
"Mẹ nó!"
"Là ta sai rồi!"
"Đỗ Hằng! Đỗ công tử! Ngươi nhanh sống lại đi!"
"Là ta giết lầm ngươi!"
Tô Đình không ngừng dậm chân đấm ngực, dáng vẻ vô cùng bi thương thống khổ.
Tình cảnh này, nếu một người không biết chuyện nhìn thấy, có lẽ còn tưởng rằng kẻ bị đánh thành thịt muối kia chính là cháu trai ruột của Tô mỗ hắn.
Hắn vô cùng đau khổ, vội vàng thu pháp ấn lại, nhìn thi thể dưới lớp đất đá đã không thành hình người, không khỏi lại đau lòng đến cực điểm.
Đỗ Hằng làm bá chủ quản lý mười hai huyện, một tay che trời, thu lấy không biết bao nhiêu tài phú, không chỉ có vàng bạc châu báu, còn có thiên tài địa bảo, không nói là phú khả địch quốc, nhưng ít ra cũng phải giàu có một phương.
Thế mà một khối pháp ấn này đập xuống, thoải mái thì đúng là rất thoải mái, nhưng bây giờ đau khổ cũng khó tránh khỏi.
"Sao ngươi không biết đào mệnh thế?"
Tô Đình oán giận nói: "Nếu ngươi chạy trốn, chống đỡ thêm một hồi, là có thể bảo vệ tính mạng, mà nói đi cũng phải nói lại, cũng đều trách Tô mỗ thật sự quá lợi hại."
Hắn thở dài một hơi, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, thu lấy mảnh giáp vụn ở khắp nơi.
Đây dù sao cũng là long giáp, tuy nói đã vỡ nát nhưng vẫn có chút tác dụng.
Kỳ thật từ khi bắt đầu, Tô Đình vốn không muốn đánh vỡ long giáp, muốn hoàn chỉnh đoạt lấy.
Nhưng về sau nghĩ lại, dù có đoạt được long giáp hoàn chỉnh không tổn hao gì, đối với hắn mà nói cũng không phải có tác dụng lớn gì.
Dù sao bây giờ hắn có bản lĩnh rất cao, còn có pháp ấn này trong tay, trong số các Thượng nhân cảnh cũng hiếm có địch thủ. Nếu gặp phải người có thể khiến Tô mỗ hắn phải co đầu rút cổ vào trong đó, mặc cho đối phương nện, như vậy tất nhiên là đối phương có đạo hạnh cao thâm mạt trắc, bản lĩnh cực kỳ cường hãn, muốn đánh vỡ long giáp này cũng không phải việc khó.
Nghĩ như vậy cũng không thấy đau lòng nữa, nên hắn lựa chọn cường công, đánh vỡ long giáp.
Nhưng không nghĩ ngờ đánh vỡ long giáp, đập chết Đỗ Hằng này lại đúng là bỏ lỡ bảo tàng. . . Nhưng nghĩ lại, dù hắn có hỏi ra, cũng chỉ có thể ăn một miếng thịt, không thể độc chiếm.
Nghĩ đến người Ty Thiên Giám đã sớm nhìn chằm chằm vào mười hai huyện kia.
Nhưng đáng tiếc là Đỗ Hằng có chút bảo bối giấu rất sâu, chỉ có chính hắn ta mới có thể tìm được, có lẽ Ty Thiên Giám cũng không lục ra được.
"Cho tới bây giờ ngươi luôn lề mề chậm chạp, dây dưa dài dòng, làm sao hết lần này tới lần khác lần này lại trực tiếp gọn gàng mà linh hoạt giết người như thế?"
Tiểu tinh linh hết sức bất mãn, lại áo não nói: "Gia hỏa này làm sao lại không để Âm thần xuất thể chứ?"
Tô Đình lắc đầu, nói ra: " Thượng nhân để Âm thần xuất thể, diệt sát hồn phách của người khác, tất nhiên là dễ như trở bàn tay. Nhưng cùng là Thượng nhân, đều đã tu thành Âm thần, thì không hề giống nhau."
Trong đầu hắn có hồ lô, có hình thái Trảm Tiên Phi Đao, vốn có thể diệt sát Âm thần.
Dù không tính tới điểm này, đơn giản là Âm thần tranh chấp, trong thức hải của hắn cũng sẽ chiếm thiên địa chi lợi, Âm thần xâm lấn hẳn phải chết không nghi ngờ.
Đạo hạnh chênh lệch lớn hơn, cuối cùng cũng đều ở cấp độ Âm thần.
Mà thức hải của bản thân, mình chính là chủ nhân, giống như có thể khống chế phương thiên địa này.
Dù là Âm thần tầng sáu đỉnh phong, muốn xâm nhập vào thức hải một Thượng nhân tầng bốn, cũng giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, tất nhiên sẽ bị tiêu diệt không thể nghi ngờ.
Trừ phi là Âm thần đạt đến Dương thần, nhưng Chân Nhân muốn diệt Thượng nhân, tự nhiên cũng không cần phiền phức như thế.
"Nhưng ngươi đúng là đã nhắc nhở ta."
Tô Đình sờ lên cằm, nói ra: "Gia hỏa này bị pháp ấn của ta nghiền ép, khi pháp ấn rơi xuống, không khí quanh người hắn ta đều bị ngưng trệ, Âm thần cũng bị ta ép trong cơ thể, căn bản không trốn thoát được."
"Hiện tại ta đánh chết nhục thể của hắn, ngươi đoán xem Âm thần của hắn ta có bị pháp ấn này của ta cùng lôi đình truyền qua pháp ấn đánh cho tiêu tán hay không?"
"Theo đạo lý thì sau khi một người chết, Địa Phủ sẽ có Âm sai đến giam cầm, dù là Chân Nhân Dương thần, đều khó tránh khỏi sẽ phải đi Địa Phủ một chuyến để luận công đức tội nghiệt."
"Ta đoán Đỗ Hằng bị pháp ấn của ta tiêu diệt, nhưng nếu hắn ta may mắn không bị diệt đi, như vậy có lẽ có thể hỏi một chút xem bảo bối của hắn ta được giấu ở nơi nào."
"Chỉ là ngươi không ngại đoán xem, hiện tại nếu như Âm thần của ta dò xét, có thể thấy câu hồn sứ của Địa Phủ không?"
Tô Đình nghĩ như vậy, ánh mắt lấp loé không yên.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời một chút, lúc này trời chưa tối.
Giữa thanh thiên bạch nhật, để Âm thần xuất thể chính là tối kỵ.
Chỉ có Chân Nhân Dương thần, mới có thể không phân ngày đêm, để Dương thần du lịch.
Nhưng giờ khắc này, hắn lại thật sự muốn nếm thử một phen, có thể thấy câu hồn sứ của Địa Phủ không?
Tiểu tinh linh giật nảy mình, nói: "Ngươi điên rồi à?"
Tô Đình giang tay ra, cảm thấy bất đắc dĩ, sắc mặt cũng thoáng chốc tái nhợt chút.
Khi hắn vừa mới nói lời này, nhìn như bình tĩnh, kỳ thật ngay khi mở miệng đã thoáng thử một chút, cuối cùng phát hiện giữa thanh thiên bạch nhật này, Âm thần xuất thể giống như người thường rơi vào chảo dầu, nên vội vàng thu hồi, suýt nữa đã bị thương tới nguyên khí.
Chỉ là lần này Âm thần xuất thể, không phát hiện ra khí tức của Đỗ Hằng, cũng không phát hiện được khí tức của câu hồn sứ Địa Phủ.
Nhưng lại nhận ra một cỗ khí tức không tầm thường khác.
"Đạo huynh, ngươi ở đây nhìn trộm, có vẻ không hợp lễ lắm đâu?"
Tô Đình từ từ lên tiếng, chậm rãi quay người, nhìn về phía sau lưng.
Tiểu tinh linh nghe vậy, không khỏi giật nảy mình, ôm bả vai, cảm thấy sợ hãi, trong lòng thầm nói: "Chẳng lẽ lại thật sự có quỷ ?"
Nàng nhìn theo ánh mắt của Tô Đình.
Tô Đình cùng Đỗ Hằng tranh đấu một trận, bốn phương tám hướng sớm đã biến thành bình địa.
Sau lưng Tô Đình không có vật gì, cũng không khí tức, giống như hư không.
Nhưng tiểu tinh linh cũng không cảm thấy Tô Đình đang dọa nàng, bởi vì lúc này toàn thân Tô Đình căng cứng, sắc mặt nghiêm túc đến cực điểm, căn bản không thể nào là giả.
"Tại hạ Tô Đình, mời đạo huynh hiện thân!"
* * *