Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 285: Sương mù bao phủ trên người Tô Đình

Chương 285: Sương mù bao phủ trên người Tô Đình


"Ta truyền thụ thần pháp cho ngươi, sau này ngươi phải chăm chỉ luyện tập, không được lười biếng."
Hà Thanh sờ lên cánh tiểu tinh linh, vừa cười vừa nói: "Ngươi chỉ cần chăm chỉ tu hành, nhất định có thể thành tựu Chân Thần, tuyệt đối sẽ không kém người đắc đạo thành tiên. . . Ngoài ra, trong thần pháp này mặc dù cũng có pháp môn luyện hóa hương hỏa nguyện lực, nhưng nội tình của ngươi không đủ, nhớ là không thể dùng hương hỏa nguyện lực tu hành lung tung."
Tiểu tinh linh nháy nháy mắt, nói: "Đã hiểu."
Sau đó nàng lại hỏi: "Hương hỏa nguyện lực rốt cuộc có tác dụng gì đối với thần?"
Hà Thanh vừa cười vừa nói: "Hương hỏa nguyện lực, có lợi cho thần linh tu hành, thậm chí có thể coi như là pháp lực của người tu đạo. . . Nhất là đối với kiểu chính thần như phụ thân ta, hay là quỷ thần như Nhan lão này, bản lĩnh cao bao nhiêu, thì sẽ dùng cấp độ thần chức làm chuẩn."
"Đối với kiểu thần linh này, thần lực của bản thân là cố định."
"Nhưng hương hỏa nguyện lực lại có thể giúp thần lực tăng trưởng."
"Bởi vậy ở các nơi trên nhân gian đều là miếu thờ thần linh."
"Đồng thời chư thần vì hương hỏa nguyện lực mà cũng xảy ra rất nhiều tranh chấp. . . Ví dụ như ở Khảm Lăng có một quỷ thần, vẫn luôn muốn truyền thần uy của hắn tới huyện Cảnh Tú này, để bách tính ở huyện Cảnh Tú bắt đầu thờ phụng hắn."
"Chỉ là. . ."
Hà Thanh mỉm cười nói: "Hắn bị ta đuổi về. . ."
Tiểu tinh linh nói: " Thần vị của thần sông tỷ tỷ so lợi hại hơn hắn sao?"
Hà Thanh khẽ lắc đầu, nói ra: "Ta không phải chính thần trên bảng, lại không quỷ thần, chính là thần thể giống như ngươi, có thể như người tu đạo, theo tu hành mà ngày càng cường đại, ta có tám trăm năm tích lũy, lại có hương hỏa gia thân, hắn tự nhiên không đấu lại ta, ngược lại cũng không phải bởi vì chức vị thần sông nho nhỏ này."
Tiểu tinh linh nghe vậy mới chợt hiểu.
Hà Thanh nắm nàng trên tay nhìn kỹ hai lần, mỉm cười nói: "Ta thật sự càng ngày càng thích tiểu gia hỏa ngươi y, không bằng ngươi ở lại đây với ta mấy năm, ta cũng tiện dạy ngươi tu hành, như thế nào?"
Tiểu tinh linh có chút động tâm, nhưng lại nghĩ tới Tô Đình mới lại lắc đầu, nói ra: "Tuổi ta còn nhỏ, chưa thấy nhiều việc đời, bây giờ đi cùng Tô Đình, có thể học được nhiều đồ vật, có thể biết thêm thật nhiều kiến thức."
Hà Thanh gật đầu nói: "Đi trải nghiệm nhiều một chút cũng tốt, ngày sau nếu cảm thấy chán ghét trần thế, ngươi có thể tới tìm ta. . . Chỉ là ngươi đi theo bên cạnh Tô Đình này, cũng không nên học xấu."
Tiểu tinh linh khoát tay áo, nói ra: "Ta vốn thuần lương, sẽ không học xấu."
Hà Thanh nghe vậy, không khỏi mỉm cười.
——
Sau khi truyền pháp xong.
Tiểu tinh linh một lần nữa bay đến trên vai Tô Đình, khom người thi lễ với thần sông.
Hà Thanh khẽ gật đầu, cũng ra hiệu bọn hắn có thể rời đi.
Tô Đình cúi người hành lễ, thành tâm thành ý.
Lần này đến đáy sông Cảnh Tú, gặp được một vị thần linh tại thế, nghe vị thần linh giảng giải đã hiểu thêm được rất nhiều kiến thức.
Hơn nữa còn được đối phương trợ giúp luyện pháp ấn luyện đến mức có thể thu gọn vào trong tay, thực sự là chuyện tốt.
Tiểu tinh linh được truyền thần pháp, có thể nói là được vô số lợi ích.
Không ngờ chuyến này đến Huyện Cảnh Tú, lại gặp được nhiều lợi ích như thế, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.
"Nhan lão, ngươi thay ta tiễn bọn hắn đi."
Hà Thanh mỉm cười, ngữ khí bình tĩnh.
Nhan lão khom người nói: "Vâng."
Sau khi nói xong, ông ta lại giơ tay ra, nói: "Đi thôi."
——
Đợi Tô Đình cùng tiểu tinh linh rời đi, dưới phủ đệ của thần sông đã yên tĩnh trở lại.
Hà Thanh ngồi ngay ngắn ở phía trên, hơi nhắm mắt lại, giống như đã ngủ say.
Nhưng Nhan tiểu cô nương đã tới đây làm bạn nhiều năm, làm sao không biết lúc này thần sông đang trầm tư suy nghĩ.
Nhưng nàng nghi ngờ là Tô Đình kia chỉ có đạo hạnh tầng bốn, hắn có tư cách gì có thể khiến thần sông coi trọng như vậy?
Thần sông luôn yêu thích yên tĩnh, đa số thời gian đều bế quan tu hành, không tranh quyền thế, ngay cả hương hỏa giữa chốn phàm trần cũng không chủ động tranh thủ, chỉ duy trì những tín đồ ở huyện Cảnh Tú thờ phụng mà thôi.
Một thần sông như thế lại chủ động gặp người ngoài, mấy trăm năm qua, đây là lần đầu.
"Tỷ tỷ."
Nhan tiểu cô nương thấp giọng nói: "Ngài tiếp kiến Tô Đình kia, là bởi vì Tổng binh lôi bộ sao?"
Hà Thanh mở mắt ra, lạnh nhạt nói: "Xem như thế đi, công pháp lôi bộ trên người hắn là pháp môn Tiên Thiên Lôi Thần, sau khi Lôi Thần chết yểu, thần lôi rơi vào trong tay Tổng binh lôi bộ, chỉ có vị thần sứ Tổng binh lôi bộ kia mới học được phương pháp này. Bây giờ xem như hắn được chân truyền, khiến ta có chút hiếu kì. . ."
Nhan thị tiểu cô nương rõ ràng cảm thấy dường như trong lời nói của thần sông có ý khác, nhưng không chờ nàng mở miệng, đã nghe thấy thần sông thở dài một tiếng.
"Nha đầu, ngươi cảm thấy Tô Đình này so với Cát Chính Hiên vài ngày trước đến đây bái kiến thì thế nào?" Hà Thanh đột nhiên hỏi.
"Cát Chính Hiên?" Nhan thị tiểu cô nương nói ra: "Người này có danh xưng là sinh ra để làm tiên, có tư chất ngàn năm hiếm thấy, hôm nay đã sớm đạt tới cấp độ Nhân Tiên, kinh tài tuyệt diễm, không phải hạng tầm thường, khí độ cũng vô cùng bất phàm. Nếu như nói Cát Chính Hiên là tiên, như vậy Tô Đình chỉ là người. . ."
"Nhưng vấn đề là ta có thể nhìn thấu Cát Chính Hiên này, mà nội tình của Tô Đình kia lại khiến ta luôn cảm thấy có chút cổ quái."
"Ngay cả tỷ tỷ cũng không nhìn ra sao?" Nhan thị tiểu cô nương kinh ngạc nói.
"Trên người hắn có rất nhiều chuyện để ta không nhìn ra được." Hà Thanh nói với vẻ quái dị, nói: "Cũng có một điểm ta đã nhìn ra, nhưng lại càng cảm thấy ngoài ý muốn."
"Tỷ tỷ nhìn ra cái gì mà có thể khiến ngài cảm thấy ngoài ý muốn?"
Tiểu cô nương này mới hỏi như vậy, đã thấy bên ngoài truyền đến âm thanh của gia gia.
Hà Thanh phất tay nói: "Tiến đến."
Lúc này Nhan lão mới bước vào động phủ, đóng cửa lớn phủ đệ lại.
"Đã tiễn Tô tiểu hữu đi rồi."
"Ừm, đi cũng tốt."
"Ngài phát hiện ra điều gì trên người hắn?" Nhan lão chần chừ một lúc, mới nói.
"Thấy được rất nhiều." Hà Thanh hơi trầm mặc, sau một lát, mới lên tiếng: "Hắn tu hành chính là lôi bộ chân truyền, mà bộ công pháp kia, từ trước đến nay luôn là của riêng hầu tử kia."
Nhan lão nghe được lời này, dường như cũng nhớ tới cái gì, trong thoáng chốc nhớ lại hai đạo nhân ảnh từng gặp năm đó.
Người kia đi theo bên một người áo đen, mà dưới áo bào đen kia lại là một con vượn.
Mà con vượn này, bây giờ cũng có pháp lực thông huyền- Lôi Bộ Chính Thần.
"Ngoài công pháp ra, trên người hắn còn có lệnh bài hàng chữ Cổ của Nguyên Phong Sơn, với độ tuổi và đạo hạnh của hắn, vốn không nên có thân phận này."
Hà Thanh nói như vậy, đề cập tới Nguyên Phong Sơn, ngữ khí cũng có chút biến hóa, "Đừng nói là một ngoại nhân, cho dù là chân truyền đệ tử trong Nguyên Phong Sơn cũng không thể, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại có một tầng thân phận này."
Nhan lão trầm ngâm nói: "Nghe nói hắn còn giành được vị trí đứng đầu thịnh hội ở kinh thành, trong số các tán tu có thể xưng là nhân vật kiệt xuất nhất."
Hà Thanh lắc đầu nói: "Một tầng thân phận này chỉ tính trong số tán tu, so sánh cùng đệ tử chân truyền tiên môn thì không đáng nhắc tới, cũng không quan trọng. Chỉ là, hắn tham gia thịnh hội, hẳn là đã đoạt được cái hồ lô kia. . . Cái hồ lô kia, ta nhìn không thấu, nhưng lại khiến người cảm thấy rất thân cận."
Hồ lô này xuất phát từ Thủ Chính Đạo môn.
Hồ lô này vô cùng khả năng có quan hệ với Tử Liên tượng trưng cho khí vận.
Mà cỗ thần thể này của nàng cũng dùng tiên liên để sinh ra, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện mấy phần cảm xúc.
Hà Thanh nói khẽ: "Không chỉ có như thế, hắn còn ngưng tựu đạo ý, Ngũ Hành gồm nhiều mặt, tư chất như vậy cũng là hiếm có đương thời, trong ngàn năm qua cũng lác đác không có mấy người."
Dùng đạo hạnh tầng bốn, tru sát Đỗ Hằng có đạo hạnh tầng sáu, vốn là chuyện kinh thế hãi tục, nhưng đặt trên người có thể ngưng tụ đạo ý, thì có vẻ không hề khó tưởng tượng.
"Đạo ý. . ."
Nhan lão thấp giọng nói: "Nghe nói tổ sư năm đó cũng ngưng tựu đạo ý?"
Hà Thanh khẽ gật đầu, nói: "Đúng là như thế."
Nhan lão khẽ ngửa đầu, nhớ lại trước kia, ánh mắt phức tạp đến cực điểm.
Hà Thanh khẽ cười nói: "Một thiếu niên, tu luyện lôi bộ chân truyền, trên người lại mang hồ lô có khí tức Tử Liên, cũng có một tầng thân phận là trưởng lão hàng chữ Cổ của Nguyên Phong Sơn. Giả sử nói đây đều là những thứ ngoại giới có thể ban cho, nhưng hắn ngưng tựu đạo ý, thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn."
Vẻ mặt Nhan lão nghiêm nghị, nhẹ gật đầu.
Lúc này Nhan thị tiểu cô nương mới hiểu, rồi nói: "Nói như vậy thì tỷ tỷ cảm thấy người này ngưng tụ đạo ý, có tư chất ngàn năm hiếm thấy, cho nên mới tiếp kiến hắn?"
Hà Thanh trầm mặc một chút, không trả lời.
Nhan lão khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn cháu gái một cái.
Nhan thị tiểu cô nương thấy thế mới không dám nhiều lời.
Mà lúc này Hà Thanh mới nói khẽ: "Kỳ thật người ta chân chính tiếp kiến, không phải Tô Đình, mà là thần thai bên cạnh hắn."
Dừng một chút, Hà Thanh nhìn về phía Nhan lão, nói: "Cái cây sinh ra thần thai kia, năm đó có lẽ ta đã từng thấy qua."
Nhan lão ngơ ngác một chút, mới ý thức tới cái gì, cả kinh nói: "Tiểu gia hỏa này?"
Hà Thanh hơi đưa tay, ra hiệu cho ông ta ngừng lại, rồi nhẹ giọng thở dài: "Hôm nay gặp, thời cơ vẫn còn quá sớm."

* * *


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất