Chương 287: Cục gạch tương trợ
"Ta chính là thấy chết không cứu."
Tô Đình vô cùng tức giận, nghĩ đoạn đường này luôn gió êm sóng lặng, mãi mới chờ được một tổ phỉ, hiện tại thế mà còn tới đoạt đầu người?
"Ngươi thế mà có thể nhẫn tâm nhìn một cô nương vì trừ bạo an dân mà chết như thế?" Tiểu tinh linh ngạc nhiên hồi lâu, mới nói: "Trước đó ngươi nằm mơ, không phải luôn hô hào anh hùng cứu mỹ nhân à?"
"..."
"Ngươi trong mộng luôn hô Tô mỗ rốt cục đã tu hành có thành tựu, cuối cùng cũng đã có bản lĩnh anh hùng cứu mỹ nhân, đáng tiếc còn thiếu một cơ hội."
"Ta làm mơ vô sỉ như vậy lúc nào?" Tô Đình giận dữ nói: "Nói hươu nói vượn."
Hưu một tiếng!
Một tiếng vang nhỏ!
Nữ tử vị vây giữa đám đạo tặc suýt nữa bị ám khí kia gây thương tích, nhưng cuối cùng đã tránh được, hiển nhiên trước khi bị đánh lén từ phía sau, nàng cũng đã sớm có sở liệu.
"Sở dĩ ta không cứu người, là bởi vì chúng ta không thể làm việc lỗ mãng."
Tô Đình ngồi trên xe ngựa, chậm rãi tiến về phía trước, nói ra: "Làm sao ngươi biết người bị vây giết chính là bên chịu thiệt bị hại? Ta nhìn nữ tử kia, mặc dù là cách ăn mặc nữ tử, tóc buộc ở phía sau, nhưng xuất thủ hung hãn, lăng lệ phi thường, ta có Hỏa Nhãn Kim Tinh, liếc mắt nhìn ra đó là nam giả nữ trang."
Tiểu tinh linh kinh ngạc nói: "Nam? Không giống mà..."
Tô Đình lắc đầu nói: "Đây chính là vấn đề kinh nghiệm, ngươi nhìn nữ tử kia, hung hãn tuyệt luân, còn hung ác hơn so với ta, mà những nam tử kia, xuất thủ cũng ác hơn, chắc là bà nương trong nhà những nam nhân này đều bị hắn câu dẫn, mới gây nên phẫn nộ. Chúng ta không biết rõ chân tướng, không nên tùy tiện xuất thủ, để tránh giúp sai người."
Theo lời hắn nói, xe ngựa song kéo cũng từng bước tới gần.
Mà nữ tử kia, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, lập tức biết có người đến, lúc này vui mừng, chém một kiếm đẩy lui đạo tặc trước mắt, mới lớn tiếng nói: "Vị công tử kia, bọn hắn đều là tặc phỉ chiếm núi làm vua, thường xuyên cướp giết người tới, ta tới đây trừ bỏ ổ đạo tặc này, lại bị bọn hắn mai phục, mong công tử xuất thủ tương trợ!"
Thanh âm này vang dội, nhưng rõ ràng vẫn là âm thanh của nữ tử.
"Không phải ngươi nói đó là nam giả nữ trang sao?"
Tiểu tinh linh quay đầu sang nhìn Tô Đình, lo lắng nói: "Làm sao âm thanh cũng là nữ? Hỏa Nhãn Kim Tinh của ngươi có phải mù rồi không?"
Tô Đình tức giận nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đấy! Cần phải biết ở trên đời này có bản lĩnh biến âm đấy."
Hắn dường như không để ý đến, cưỡi ngựa chạy dọc theo con đường đi.
"Tên hỗn trướng!"
Nữ tử nghiến răng nghiến lợi.
Nàng bị bao vây, muốn thoát thân cũng không dễ, thật vất vả mới thấy có người đến, đánh một xe ngựa rêu rao như thế mà lại không có sợ hãi, chắc là cũng có võ nghệ, trong lòng nàng vốn đang vui vẻ, không ngờ tên kia thế lại thấy chết không cứu.
Nàng cẩn thận nhìn lướt qua, bỗng nhiên thấy rõ mặt mũi người trên xe ngựa kia, lúc này cả giận nói: "Tô Đình! Ngươi nhanh tới cứu ta! Không thì chờ ta trở về kinh thành, sẽ để cho cha ta trói ngươi lại, treo lên đánh một trăm ngày!"
"..."
Tiểu tinh linh nhìn lại.
Vẻ mặt Tô Đình cũng ngơ ngác.
"Ngươi biết nàng?"
"Ta không biết." Tô Đình tràn đầy ngạc nhiên, rất là vô tội.
"Nói nói nhảm cái gì?" Tiểu tinh linh tức giận nói: "Có phải ngươi là tình cũ của người ta hay không? Khó trách ngươi lại thấy chết không cứu, hóa ra là muốn mượn đao giết người?"
Tô Đình ngây người ra, rồi cong ngón búng ra, bắn bay tiểu tinh linh đi, nói ra: "Ngươi nói linh tinh gì đấy? Đây hiển nhiên là vì Tô mỗ tham gia thịnh hội ở kinh thành xong, uy áp toàn trường, danh chấn thiên hạ, đây tuyệt đối là nữ tử kính ngưỡng sùng bái người đứng đầu thịnh hội là ta."
Tiếng nói vừa dứt, Tô Đình nhảy xuống ngựa xe, nói ra: "Nói như vậy thì thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn."
Tiểu tinh linh mắt sắc, trông thấy trên tay Tô Đình cất cái cục gạch, hiển nhiên là ngứa tay, đã sớm muốn xuất thủ.
"Người ta kính ngưỡng sùng bái ngươi, còn nói muốn treo ngươi lên đánh một trăm ngày á."
"..."
Tô Đình coi như không nghe thấy.
——
"Tiểu tử!"
"Ngươi không cần nhiều chuyện!"
Phía trước có một trung niên đột nhiên nhìn lại, trong ánh mắt tràn ngập khí lạnh thấu xương.
Hắn ta đã giết không ít người, dẫn đầu mấy chục kẻ liều mạng, cũng coi như có quyền thế trong tay, trong cái liếc mắt này cũng chứa mấy phần lạnh lẽo, đủ để dọa lùi bách tính phổ thông.
Nhưng Tô Đình giống như không thấy, bàn về uy áp thì hắn có đạo hạnh Thượng nhân cảnh, thật sự phóng xuất ra uy áp thì sinh linh trong vòng mấy trăm bước xung quanh đều sẽ run lẩy bẩy, mấy tên tặc phỉ này đều sẽ bị dọa đến mức quỳ sụp xuống.
"Lớn mật!"
Trung niên kia lạnh giọng nói: "Nếu ngươi thối lui, ta sẽ để ngươi bình yên đi qua con đường này, nếu ngươi thật sự muốn chịu chết, vậy thì đứng trách chúng ta."
Trong lòng nữ tử kia kinh hãi, đầy phức tạp.
Dù sao trong lòng nàng, Tô Đình có tài văn, nhưng chưa chắc đã có võ nghệ.
Huống chi, lúc này trong tay Tô Đình cầm một cục gạch, mà không phải tay cầm đao kiếm, không giống như người tập võ, mà càng giống là một thư sinh tay trói gà không chặt, thấy tình thế nguy cấp, mới tạm cầm một cục gạch đến liều mạng, kì thực chính là mất mạng.
Nàng lại sợ Tô Đình bị dọa như thế sẽ thật sự rút lui.
Nhưng lại càng sợ Tô Đình thật sự không có võ nghệ mà tiến lên, không giúp được gì, mà ngược lại bị đám người này tiện tay bổ xuống một đao.
"Đi!"
Nam tử trung niên đưa mắt liếc ra ý.
Lúc này có hai nam tử, tay cầm cương đao, nhe răng ra cười, tiến về phía Tô Đình.
"Tiểu tử! Chính ngươi muốn chết, không thể trách ai được!"
"Tiếp một đao của ta!"
Hai tên tráng hán cùng nhau xông tới gần.
Trong hai kẻ này có một tên dường như bị nữ tử kia dọa đến mức hung ác, muốn bắt Tô Đình để phát tiết, nên lập tức bổ xuống một đao.
Sau đó một đao này lập tức ngừng lại!
Tình cảnh vô cùng yên tĩnh!
Trong chớp mắt, bầu không khí cực kỳ quỷ dị!
Chỉ thấy Tô Đình duỗi ra hai ngón tay, kẹp lấy một đao này.
Một đao này bổ từ trên xuống dưới, thế đại lực trầm, thế mà lại bị hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy.
Mà tráng hán kia muốn dùng lực thu đao cũng không được, dùng sức chém xuống cũng không động được, sắc mặt lập tức biến thành như màu đất.
Về phần một tên hán tử khác đã kinh sợ thối lui mấy bước.
Con ngươi nam tử trung niên kia hơi co lại.
Nữ tử kia lại vô cùng vui mừng.
Mà Tô Đình chỉ hời hợt nói: "Ngươi kém xa!"
Vừa dứt tiếng, một tiếng răng rắc vang lên giòn dã!
Cương đao đột nhiên đứt gãy!
Lưỡi đao cắm vào lồng ngực đại hán kia!
Mà ánh mắt Tô Đình nhìn về phía nam tử trung niên kia.
Nam tử trung niên bỗng nhiên kinh hãi, vội vàng lui lại.
Hai người cách nhau mười trượng.
Tô Đình bước ra một bước, thân như gió táp.
Khoảng cách mười trượng chỉ chớp mắt đã áp sát!
"Đến!"
Tô Đình giơ cục gạch lên, vỗ xuống nam tử trung niên này!
Mười vạn tinh thiết ngưng tụ thành pháp ấn trong lòng bàn tay, tăng thêm pháp lực vận chuyển, trận văn lưu chuyển, lập tức lộ ra vẻ vô cùng nặng nề, gần như được xưng là một khối thần thiết!
Một cục gạch này bỗng nhiên đập lên trên đầu nam tử trung niên!
Bành một tiếng!
Thi thể không đầu của nam tử trung niên chỉ run lên một cái rồi ngã gục.
"..."
Tô Đình há hốc mồm, nhất thời không nói gì, cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn nhìn cục gạch một chút, ngay cả nửa giọt máu đều không dính ở phía trên.
Hắn nhìn đám người một chút, tình cảnh đã là vô cùng yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, dù là những tặc phỉ kia, hay là nữ tử này, trong ánh mắt nhìn xem Tô Đình đều tràn đầy sợ hãi.
Như đang nhìn một quỷ quái yêu ma.
"Ta không phải cố ý."
Tô Đình giơ cục gạch, thành tâm giải thích nói: "Ta chỉ muốn thử uy lực của đồ chơi này một chút, không ngờ thân thể hắn ta yếu ớt như thế, ta đã giảm bớt khí lực, vốn chỉ muốn chụp chết hắn ta thôi, căn bản không nghĩ tới cảnh tượng lại hung tàn như vậy, trực tiếp đánh tới mức mất đầu hắn ta."
Ngay khi hắn giơ cục gạch lên, những người kia đều vội buông bỏ đao kiếm, thất kinh hồn vía, bỏ chạy ra bốn phía, kêu cha gọi mẹ.
Sắc mặt nữ tử kia tái nhợt, lui mấy bước.
Nàng cũng từng giết người, nàng cũng đang giết người.
Nhưng giết người có rất nhiều thủ pháp!
Kiểu giết hung hãn bá đạo như Tô Đình này, mặc dù được chết một cách thống khoái, nhưng nhìn rất doạ người.
* * *