Chương 297: Đuổi trốn không ngừng
Đấu sinh tử một trận!
Hậu quả tuyệt đối là cửu tử nhất sinh!
Không nói tới chuyện hẳn phải chết, chỉ là bởi vì trong lòng Tô mỗ cảm thấy không phục mà thôi.
Tần Tông chủ hoàn toàn không thể so sánh như Đỗ Hằng, ông ta đã tu hành tới Thượng nhân cảnh đỉnh phong, không chỉ có pháp lực hơn xa Đỗ Hằng, mà là ở mỗi phương diện đều vượt qua Đỗ Hằng!
Dù là xuất thân, hay kiến thức, hoặc công pháp, thậm chí pháp thuật, cùng kinh nghiệm đấu pháp, vị chủ một tông này là người mà Đỗ Hằng hoàn toàn không thể so sánh!
Điểm duy nhất Đỗ Hằng có thể so sánh được chính là có thiên tư hơn Tần Tông chủ!
Nhưng thiên tư dù sao cũng là thiên tư, thiên tài cũng là thiên tài!
Đỗ Hằng có thiên tư cao tới đâu cũng đã chết yểu!
Mặc dù Tần Tông chủ có tư chất hơi kém, nhưng ít ra bản lĩnh của ông ta cao hơn Đỗ Hằng, đã là cường giả!
Thật sự muốn bàn luận thì Tô Đình cũng như thế!
Dù Tô Đình thân có lôi bộ truyền thừa, trên người có Lục Áp truyền thừa, cũng ngưng tụ thiên ý, là ngoại môn trưởng lão của Nguyên Phong Sơn được phá lệ duy nhất trong ngàn năm qua, là kỳ tài ngút trời đương đại quả thực có thiên tư hiếm thấy... Nhưng thiên tài dù có là thiên tài, dù có kỳ tài ngút trời thì vẫn là kẻ yếu.
Tần Tông chủ có thiên tư cũng không bằng Tô Đình!
Nhưng đạo hạnh của ông ta, bản lãnh của ông ta lại cao hơn Tô Đình!
Thế gian xưa nay không nhìn qua trình, chỉ xem kết quả!
Hôm nay nếu Tô Đình chết, thì chỉ là thiên tài chết yểu mà thôi!
"Nếu Tô mỗ nhân cũng có cảnh giới tầng sáu, không, chỉ cần cao hơn một tầng, đạo hạnh tầng năm, cũng đủ để phản sát kẻ này!"
Tô Đình nghiến răng nghiến lợi, mắng thầm: "Đáng tiếc tu vi cảnh giới kém xa, mà Trảm Tiên Phi Đao chưa thành, chẳng lẽ chủ nhân là ta này lại phải chết yểu trước một bước?"
Hắn liếc mắt nhìn về sau một cái, rồi xì một tiếng khinh miệt, tức giận nói: "Lấy lớn hiếp nhỏ, dùng tu vi tướng ép, không biết xấu hổ!"
Tần Tông chủ cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: "Mạnh được yếu thua, từ xưa đã như thế, ngươi tu hành sau ta, đạo hạnh thấp hơn một chút so với ta là bất hạnh của ngươi... Nếu ngươi thông minh, lúc này nên dừng lại, mặc cho bản tọa xử trí, nếu không chờ một lúc, ngươi sẽ không được thoải mái như vậy!"
Tô Đình nổi giận mắng: "Có bản lĩnh thì ngươi bắt ta đi!"
Tần Tông chủ cũng không nóng giận, chỉ bình tĩnh nói: "Ngươi chỉ có đạo hạnh tầng bốn, khống chế bảo bối này có thể cưỡi gió mà đi, tốc độ lại kinh người như vậy, chắc pháp lực tiêu hao rất nhiều. Mà bản tọa cưỡi mây đạp gió đã nhiều năm, sớm đã tìm tòi được bí quyết môn, bay trên trời như đi trên đất, tốn ít sức lực... Cứ thế này không biết pháp lực của ngươi, có thể so sánh với bản tọa không?"
Trong lòng Tô Đình thầm hận, quả thực là bị ông ta nói trúng lo lắng trong lòng, lập tức không nói thêm gì nữa, chỉ cắm đầu tiến lên.
"Hiện tại chúng ta đi chỗ nào?"
Tiểu tinh linh trốn trong ngực hắn, ôm tiểu bạch xà kia, tràn đầy sợ nói: "Còn có, chúng ta cón cần chuyển hướng, đi đón xe ngựa của chúng ta hay không?"
"Không thể tới."
Tô Đình lập tức lắc đầu, nói: "Một khi đi qua, dù là chúng ta hay mấy con tinh quái kia, đều khó trốn thoát kiếp số."
Lúc này dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng giằng co mà thôi, lại đi vòng lại, dù không bị Tần Tông chủ đuổi kịp, cũng không đón được mấy con tinh quái kia.
Hơn nữa tốc độ của xe ngựa tất nhiên sẽ chậm hơn, cũng sẽ không thể trốn thoát.
Bây giờ chỉ có thể chạy theo hướng lại để đào mệnh.
Hai con ngựa và năm con tiểu quái kia, Tần Tông chủ sẽ không để ở trong lòng, chỉ một lòng truy sát Tô Đình... Nhưng nếu Tô Đình lượn về, dù hắn không đón xe ngựa, Tần Tông chủ cũng sẽ thuận tay đánh bọn chúng thành phấn vụn.
Lúc này sinh cơ có lẽ chính là sông Cảnh Tú!
Nếu như là người tu hành ở cảnh nội Đại Chu, Tô Đình có lẽ sẽ trốn vào huyện Cảnh Tú, trực tiếp ẩn nấp trong đám người náo nhiệt, đối phương cố kỵ Ty Thiên Giám, nhất định sẽ sợ ném chuột vỡ bình.
Nhưng là Tần Tông chủ vốn bị Ty Thiên Giám làm cho cùng đường mạt lộ, chỉ sợ muốn liên luỵ đến người vô tội, tính cả một đám bách tính ở huyện Cảnh Tú đều diệt đi.
Hiện tại chỉ có thể mong đợi tiến về sông Cảnh Tú, có lẽ có thể được thần sông che chở!
——
Trên bầu trời.
Hai tia sáng, một trước một sau phá toái hư không, xuyên qua mây mù.
Người trước như sấm chớp, vạch phá bầu trời, âm thanh cuồn cuộn, hừng hực bá đạo.
Người sau lóe ra ánh sáng màu xanh đen, âm u lạnh lẽo, theo sát phía sau.
"Đến rồi!"
Hai mắt Tô Đình tỏa sáng, chợt rơi xuống, đâm đầu thẳng vào trong sông Cảnh Tú, nhấc lên sóng lớn mấy trượng.
Tần Tông chủ bỗng dừng lại, hừ lạnh một tiếng, chợt giơ bàn tay lên, muốn đánh xuống, cắt đứt con sông lớn này, trong khi đang muốn ra tay thì sắc mặt lại biến đổi.
Con sông cuồn cuộn này có tốc độ dòng chảy bất phàm, hình như có cao nhân dẫn đạo, mà trên dưới con sông lớn này lại tràn ngập một cỗ thần lực.
Núi dù không cao, nhưng có tiên thì linh.
Nước dù không sâu, có long sẽ linh.
Trong nước không có long, nhưng có thần linh!
Con sông lớn này đã có thần sông?
"Nguy hiểm thật..."
Tần Tông chủ thầm hô may mắn, giả sử như lúc trước ông ta thật sự xuất thủ, cắt đứt con sông lớn này, như vậy thần sông bên trong tất nhiên sẽ muốn xuất thủ.
Mặc dù thần sông cấp độ không cao, nhưng dù sao cũng là thần linh.
Thiếu niên này tất nhiên đã sớm biết trong sông có thần, dùng chuyện này để hại ông ta.
Quả nhiên là âm hiểm xảo trá đến cực điểm.
Nhưng thật sự thối lui như vậy, ông ta lại không cam lòng.
"Nếu thiếu niên này đã nhảy vào trong sông, không thấy thần sông trừng trị, như vậy cũng chưa chắc ta không thể vào nước..."
Tần Tông chủ thầm suy tính, ông ta cho rằng chỉ cần không xúc động thần linh là có thể, lập tức nhảy vào trong nước theo.
——
Phía dưới đáy sông.
Động phủ thần sông đã hiện ra ngay trước mắt.
Tô Đình thở phào một hơi, mượn nước mà trốn, đi tới trước phủ đệ của thần sông, đang muốn tiến lên xin giúp đỡ, bỗng nhiên thấy trước cửa có một màng chắn, dùng thần lực hóa thành, uy thế huy hoàng, không thể xúc động.
Đây là màn chắn do thần sông tự mình bày ra, không cho phép người ngoài đặt chân vào phủ đệ.
"Chuyện gì xảy ra?"
Tô Đình run lên, lúc này lập tức hiểu ra.
Nếu như thần sông ở đây, căn bản không cần bày màn chắn thủ hộ động phủ này.
Bây giờ bày ra đạo thần lực này, một là để thủ hộ động phủ, hai là thông báo cho khách tới, chủ nhân không ở trong động phủ.
Cũng tức là nói, thần sông đã rời đi sông Cảnh Tú.
"Thần sông không ở đây?"
Tô Đình ngây ngốc một chút, trong lòng có chút run rẩy.
"Có cần bẫy người thế không?"
"Không phải nói thần sông tính tình yêu thích yên tĩnh, ở dưới đáy sông lớn nhiều năm không ra sao?"
"Làm sao ta vừa tới bái phỏng không bao lâu, thần sông lại đi ra ngoài du ngoạn rồi?"
Hắn phản ứng, có chút cảm giác khóc không ra nước mắt.
Hắn nhìn về phía huyện Cảnh Tú một chút, trong lòng do dự.
Thần sông có phải đã đi tới huyện Cảnh Tú, bám vào tượng thần, muốn hiển lộ thần tích trước mặt đông đảo bách tính?
Lúc này có nên chạy về huyện Cảnh Tú?
Hắn mới nghĩ như vậy, phía trên dòng nước bỗng nhiên sôi lên, một luồng sát cơ xuyên qua dòng nước, bắn thẳng tới Tô Đình.
Khí thế như vậy, hiển nhiên là Tần Tông chủ đã nhảy vào sông lớn, đuổi tới.
Mà Tần Tông chủ đến từ phía trên, cũng mơ hồ tới từ thượng lưu, vừa vặn cản trở phương hướng Tô Đình tiến về Huyện Cảnh Tú!
"Gia hỏa này lại dám xông vào thần hà?"
"Thật sự là to gan."
"Không oán không cừu, lại muốn giết ta như vậy?"
Tô Đình mắng vài tiếng, đành phải dọc theo dòng nước, lập tức trốn chạy, rời xa động phủ thần sông.
Hắn tự tin là mình và thần sông từng gặp nhau, mới dám trực tiếp đầu nhập vào trong sông.
Vốn cho rằng Tần Tông chủ nhất định sẽ vô cùng kiêng kỵ, không nghĩ tới sát ý của kẻ này quá mức kiên cố, chỉ ở phía trên chần chờ một chớp mắt, thế mà cũng chịu nguy hiểm làm thần sông tức giận để đuổi sát theo.
* * *