Chương 296: Cưỡi gió mà chạy
Hôm nay ngươi cùng chim của ngươi, một kẻ cũng đừng nghĩ trốn!
Vị tông chủ này nói bằng giọng âm trầm, chứa đựng sát cơ, truyền khắp bốn phương tám hướng.
Theo âm thanh truyền ra này, lại thấy địa thế cuồn cuộn liên tiếp, tiếng động ầm ầm truyền khắp tám hướng!
Chỉ thấy ở chỗ của Tô Đình, thế núi ở bốn phương tám hướng bắt đầu chập trùng kéo đến, vây hắn ở trong đó, lúc này hắn như đang ở đáy cốc.
"Hỏng bét."
Ánh mắt Tô Đình co lại, có chút lo lắng, "Kẻ này đến từ Bắc Vực, vậy mà cũng thông hiểu trận pháp?"
Nếu hắn chỉ giống như ở đáy cốc cũng được, nhưng vị tông chủ Cổ Đạo này hiển nhiên còn hiểu cả trận pháp.
Thế núi chập trùng này rất được chú ý, giống như một đạo lại một đạo phù văn, khắc hoạ lên mặt đất vậy.
Chỉ sau một thoáng, xung quanh cũng hình thành đại trận, có thế vây giết.
Mặc dù khối pháp ấn trong tay hắn vô cùng hung hãn, đủ để đánh nát gò núi, nhưng lúc này không chỉ phải đánh vỡ một gò núi, mà là một tòa đại trận.
Nện gò núi cản đường trước mắt này, cự lực đánh lên trên đó chắc chắn sẽ bị trận pháp phân tán, lan ra bốn phương tám hướng.
Bây giờ pháp ấn tất nhiên không thể phá được tòa đại trận này, như vậy sẽ không thể đánh ra tìm một con đường sống.
"Tô Đình!"
Tần Tông chủ trầm giọng nói: "Ngươi nhận lấy cái chết đi!"
Vừa dứt lời, ông ta đưa tay lên, pháp lực ngưng tụ trong lòng bàn tay rồi đập xuống!
Mà địa thế núi đá ở phía dưới cũng dựa theo tâm ý của ông ta mà động, căn cứ vào trận pháp để di chuyển!
Trong khoảnh khắc, Tô Đình đã rơi vào tử cục!
"Cho ta mượn phong châu!"
Trong tình thế nguy hiểm này, Tô Đình vẫn gặp nguy không loạn, lập tức bắt lấy tiểu tinh linh vào trong tay, đoạt lấy phong châu, vận chuyển pháp lực, gió lớn lập tức cuồn cuộn.
Núi đá vỡ vụn, thổ địa rạn nứt.
Cát bay đá chạy, bụi bặm tràn ngập.
Viên phong châu này vô cùng bất phàm, cơn gió cuốn lên như mê vụ, ngăn cách cảm giác, chỉ có thể dùng mắt thường để nhìn. . . Bây giờ cát bay đá chạy, bụi bặm bay khắp nơi, không che giấu được cảm giác của người tu hành con, nhưng lại che khuất mắt được mắt thường.
Thế là gió bụi cuốn cao, dù cho là vị tông chủ Cổ Đạo có tu vi gần đạt tới Dương thần cũng không thấy rõ vật.
"Hừ!"
Ánh mắt Tần Tông chủ âm u, liên tiếp đánh ra bảy tám pháp thuật vào giữa sơn cốc.
Bây giờ Tô Đình chỉ là cá trong chậu, lúc này dù không nhìn thấy tình cảnh bên trong, nhưng việc bắt rùa trong hũ cũng dễ như trở bàn tay.
Sơn cốc cũng chỉ lớn như vậy, Tô Đình bị vây ở bên trong, pháp thuật của ông ta có thể đánh trúng toàn bộ.
Cho dù là người có đạo hạnh tầng sáu, không chết cũng trọng thương.
Dù sao Tô Đình vẫn không thể cưỡi mây đạp gió!
——
"Chạy!"
"Chạy mau!"
"Gió đến!"
Tô Đình cầm phong châu, tạo ra gió lớn, dùng cát bay đá chạy để che lấp, tìm kiếm một khe hở từ giữa không trung.
Tòa trận pháp này chủ yếu là để vây giết, từ bốn phương tám hướng nghiền ép mà tới, nhưng trận pháp này chuyên môn dùng để vây giết người có đạo hạnh tầng sáu trở xuống, bởi vậy sơ hở duy nhất chính là giữa không trung.
Nếu không có phong châu, dù Tô Đình có thể địch lại cao nhân tầng sáu, cũng phải chịu nguy hiểm, nhưng vị Tần Tông chủ này cũng tuyệt đối không ngờ rằng Tô Đình không có đạo hành đạt tới tầng sáu, lại có thể mượn phong châu để chạy.
Ầm ầm!
Ngay khi Tô Đình chạy ra khỏi phạm vi trận pháp, đã nghe thấy sau lưng không ngừng truyền đến tiếng vang, uy lực từ trận pháp vây giết hoàn toàn hiện ra, mà các loại pháp thuật của Tần Tông chủ thay nhau đánh xuống.
Phen hành động này, đừng nói là Thượng nhân tầng bốn, dù là người đạt tới tầng sáu, bị nhốt trong trận pháp cũng đều khó có thể chịu đựng.
"Kẻ này điên rồi."
Trong lòng Tô Đình hơi lạnh, thầm mắng hai tiếng, cảm thấy vị Tần Tông chủ này xuất thủ quả thực quá tàn nhẫn, so với thủ đoạn nhân từ của mình thì quả thực không phải người một đường.
——
"Tô Đình!"
Tần Tông chủ chưa thấy rõ tình hình trong sơn cốc, nhưng lại trông thấy bụi bặm cuồn cuộn, tựa như một hoàng long từ dưới đất bay lên không trung, rồi lại bay về phía trước.
Nếu là bụi bặm thì sao lại có hình dạng như thế?
Ông ta không cần nhìn tình hình trong sơn cốc, đã biết được trong hoàng long cuồn cuộn kia có Tô Đình ẩn thân .
Ông ta vô cùng tức giận, oán hận đến cực điểm.
Lúc trước ông ta nói mấy lời cùng Tô Đình bằng tư thái cực cao, dáng vẻ nhìn xuống dưới, chính là bởi vì ông ta cho rằng Tô Đình sớm đã là cá trong chậu, trừ phi mọc cánh, nếu không thì không thể né ra.
Nhưng ai ngờ được miếng thịt đã đến miệng rồi lại thật sự bay mất?
"Dù dựa vào một bảo bối giúp ngươi bay lên, ngươi cũng không trốn thoát!"
Giọng nói của Tần Tông chủ truyền ra, thân ảnh như gió, xẹt qua trên không trung.
Ông ta chính là người có đạo hạnh tầng sáu đỉnh phong, đã tích lũy đến Thượng nhân cảnh cực hạn, chỉ cần có một cơ hội, là có thể đột phá Thượng nhân cảnh, thành tựu Dương thần Chân Nhân .
Pháp lực của ông ta vô cùng hùng hậu.
Ông ta ngừng chân ở tầng sáu đã nhiều năm, đối với ảo diệu trong cảnh giới này đã rất quen thuộc thông triệt, thần thông cuỡi mây đạp gió tất nhiên đã vận dụng đến xuất thần nhập hóa.
Thân hình ông ta như gió táp, chớp mắt mà đi.
——
"Nhanh như vậy?"
Tô Đình trợn mắt há mồm.
Dù sao hắn cũng không phải người tu hành có đạo hạnh tầng sáu, bay lượn giữa không trung cũng không phải dựa vào bản lĩnh của bản thân, mà là dựa vào năng lực của phong châu.
Hắn thoáng biến sắc, đột nhiên cắn răng, thân thể đột nhiên chạy một đoạn về phía trước, rồi lại rơi xuống một đoạn!
Tốc độ của hắn đột nhiên tăng mạnh!
Nhưng gió từ phong châu lại không tăng tốc!
Bởi vậy hắn chạy một đoạn về phía trước, người cũng rơi một đoạn.
"Có thể thực hiện!"
Tô Đình mừng rỡ!
Tay hắn nắm phong châu!
Gió đến từ phong châu!
Hắn vận chuyển thuật hóa hồng, bản thân tăng tốc độ vượt ra khỏi tốc độ gió do phong châu thả ra, cho nên mới rơi xuống một đoạn.
Nhưng phong châu trong tay hắn, chỉ cần thích ứng với tốc độ này, như vậy gió từ phong châu sẽ theo tốc độ của hắn, có thể tiếp tục đẩy hắn đi, giúp hắn bay lên không!
"Đi!"
Tô Đình bỗng vọt tới phía trước.
Tần Tông chủ truy sát ngay theo sau, mắt thấy chỉ sau hai ba lần hô hấp là có thể đuổi kịp Tô Đình, nhưng bỗng nhiên thấy thiếu niên này rơi xuống một đoạn, sau đó tốc độ đột nhiên tăng lên, vậy mà có thể so sánh với tốc độ cưỡi mây đạp gió của ông ta, quả thực là kinh hãi.
"Tiểu tử giỏi lắm!"
"Trong thời gian ngắn ngủi mà ngươi đã thích ứng được với bảo bối này?"
"Đúng là cũng có chút bản lĩnh, khó trách từ Lạc Việt Quận ra, lại có thể tu thành Âm Thần, trở thành Thượng nhân, ngay cả hòa thượng kia đều bị ngươi giết chết, quả thật là kỳ tài ngút trời."
Trong giọng nói của Tần Tông chủ đã bình tĩnh ba phần, bớt đi sự nổi giận, dường như đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Tô Đình nghe ông ta tán thưởng, nhưng trong lòng không có đắc ý như lúc trước, hắn hơi biến sắc, thầm hô không tốt, "Tần Tông chủ nếu cứ một mực tức giận táo bạo như vậy có lẽ còn tốt, bây giờ bình tĩnh lại, vậy có chút không ổn."
Trên thực tế, hiện tại Tô Đình cũng thật sự không tốt lắm, trong tình huống không có bất kỳ chuẩn bị gì, lại gặp phải đại địch trước nay chưa từng có, quả thực là vội vàng không kịp chuẩn bị, khó tránh khỏi có mấy phần hốt hoảng chật vật.
Dù lúc này hai bên giằng co, tốc độ của Tô Đình không kém Tần Tông chủ, nhưng có thể giằng co bao lâu, không ai nói chắc được.
Tô Đình ỷ vào lôi bộ chân truyền, hơn nữa còn ngưng tựu đạo ý, căn cơ vững chắc, nên pháp lực chi hùng hậu, dù tu vi chỉ ở tầng bốn, lại có thể so với Đỗ Hằng vừa đột phá tầng sáu.
Nhưng vị Tần Tông chủ này không phải tán tu như Đỗ Hằng, mà là chủ một tông có công pháp hoàn thiện, đồng thời, ông ta cũng không phải thế hệ trẻ tuổi, mà là đã thành Thượng nhân nhiều năm, tích lũy gần như một lão quái vật Dương thần!
Vị Tần Tông chủ này có pháp lực hơn xa Đỗ Hằng, cũng hùng hậu hơn Tô Đình rất nhiều!
" Tần Tông chủ kia cưỡi mây đạp gió, nhất định hao phí pháp lực!"
"Nhưng ta vận dụng phong châu, lại muốn thi triển thuật hóa hồng, chỉ sợ pháp lực hao phí càng nhiều hơn!"
"Cứ trốn tiếp như thế, sớm muộn cũng sẽ muốn bị ông ta đuổi kịp!"
Sắc mặt Tô Đình liên tục thay đổi, cắn răng, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ muốn đấu sinh tử với ông ta sao?"
* * *