Chương 58: Âm mưu của Tôn gia
Thần miếu.
Tùng lão đang chờ đợi.
"Ngươi tới hơi muộn đấy."
"Vãn bối có một số việc bận, làm xong cũng đã muộn." Tô Đình thi lễ nói.
"Đã muộn cũng tốt." Tùng lão chậm rãi nói: "Đã muộn cũng chứng tỏ ngươi gặp phải trở ngại càng lớn, đại biểu đồ vật bên trong càng quan trọng yếu. Đã muộn cũng đại biểu ngươi có thu hoạch, so với lão phu tưởng tượng còn cao hơn."
Tô Đình nghe vậy, đột nhiên ngẩn ra, chợt hiểu rõ thâm ý trong đó, cười nói: "Tùng lão đúng là không gì không biết."
Tùng lão khoát tay nói: "Không thể nói thế, chỉ là mảnh đất nhỏ như Lạc Việt quận này, từ cổ chí kim, các đời người coi miếu đều có thể biết một chút, cũng đều có thể ghi chép một chút. Lão phu chỉ đọc ghi chép của tiền nhân, thoáng suy đoán một phen mà thôi."
Nói xong, Tùng lão vươn tay ra, nói: "Ngươi rốt cuộc đã lấy được chỗ tốt gì? Cho lão phu kiến thức thử một phen?"
Ánh mắt Thanh Bình hơi ngưng tụ, không mở miệng nói chuyện.
Vẻ mặt Tùng lão vẫn bình thản, ánh mắt sâu thẳm.
Tô Đình nở nụ cười rồi nói: "Đương nhiên là được."
Hắn lấy ra một hộp ngọc, dùng hai tay đưa tới.
Tùng lão tiện tay tiếp nhận, lạnh nhạt nói: "Ngươi tin tưởng lão phu?."
Tô Đình cười nói: "Lão nhân gia ngài có đạo hạnh cao hơn ta, thật sự muốn trắng trợn cướp đoạt ta cũng không ngăn được. Huống chi, lão nhân gia ngài không phải người cướp giật cơ duyên, bằng không Ngũ Hành Giáp kia sẽ không ở trên người ta. . . Hơn nữa, lão nhân gia ngài có ân tình sâu nặng đối với ta, chính là hiếu kính ngài một hồi thì có làm sao?"
Tùng lão liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
Thanh Bình nói: "Chỉ giỏi nịnh nọt."
Tô Đình liếc hắn một cái, luôn cảm thấy gần đây tên này bị ma quỷ bám thân, không biết nói tiếng người.
Mà ở bên cạnh, Tùng lão nhìn hộp ngọc này, gật đầu nói: "Hộp ngọc này đã có giá trị không nhỏ, bảo vật dùng hộp ngọc đựng, đủ thấy bảo vật bên trong phi phàm đến mức nào. . . Đương nhiên, cũng có thể nhìn ra, năm đó Tô gia thực sự là nhà phú hộ."
Nghe lời này, trong lòng Tô Đình vô cùng phức tạp, bởi vì ở phương diện tiền tài này, hiện tại có thể nói là hắn rơi vào hoàn cảnh khốn cùng chán nản.
Tùng lão đưa tay cầm lấy hộp ngọc, nhưng lại không có mở ra, cuối cùng vẫn trả lại hộp ngọc.
Tô Đình ngẩn ra, nói: "Tùng lão không mở ra nhìn sao?"
Tùng lão lắc đầu nói rằng: "Lão phu biết bảo vật bên trong là cái gì, nhưng còn chưa tới thời điểm mà lão phu có thể tiếp xúc. Ngươi may mắn lấy được đao này, ngày sau tu thành chí bảo, có thể giúp lão phu một chuyện."
Tô Đình kinh ngạc nói: "Giúp chuyện gì?"
Tùng lão khoát tay áo một cái, nói: "Đến lúc đó thì ngươi sẽ biết."
Tô Đình khẽ gật đầu, cũng không truy hỏi, lấy hộp ngọc về rồi bỏ vào trong ngực.
Đúng lúc này, Tùng lão nói: "Ngươi kể lại chuyện hôm nay trải qua cho lão phu nghe đi?"
Tô Đình gật đầu nói: "Đương nhiên không gì không thể."
Nói xong, hắn cân nhắc ngôn ngữ một chút, mới từ từ kể lại.
Sau chốc lát, hắn mới kể xong những chuyện này.
Thanh Bình rất chăm chú lắng nghe, chỉ cảm thấy vô cùng đặc sắc.
Tùng lão lại có vẻ rất bình thản, chỉ nói: "Thanh Long Bàn Thủy Cục, bát quái trận pháp đều bắt nguồn từ vị đạo nhân xây dựng thần miếu kia, có lẽ ngươi cũng có thể suy đoán được một chút."
Tô Đình gật đầu nói: "Đúng là có suy đoán, nhưng chưa dám kết luận."
Tùng lão nói rằng: "Ngươi với hắn ngược lại cũng hữu duyên, lấy được Ngũ Hành Giáp, lấy được thần đao, đều có liên hệ với người này.
Tô Đình than thở: "Duyên phận chính là nhân quả, vãn bối cũng không thích dây dưa những chuyện này lắm."
Tuy rằng chuyện này đã qua mấy trăm năm, nhưng Tô Đình hiểu rõ vị đạo nhân kia có pháp lực cao thâm, không hẳn đã từ thế mà đi. Nếu thật sự là đạo hạnh cao thâm, giống như tiên thần, vậy đạo nhân kia có lẽ bây giờ vẫn còn sống trên đời.
Người tu đạo nhân quả dây dưa, như đạo lí đối nhân xử thế ở trần thế, là thứ khiến khiến người ta khổ não nhất, cũng khiến người ta cảnh giác nhất.
"Dù có nhân quả gì, bây giờ rốt cuộc người được lợi vẫn là ngươi."
Tùng lão không thèm để ý, nói rằng: "Chỉ có điều, nghe ngươi nói thế, lão phu đột nhiên hiểu rõ một chuyện."
Tô Đình kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì?"
Tùng lão chậm rãi nói rằng: "Tôn gia muốn đối phó với ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay, dù Phương Khánh làm quan thanh liêm, nhưng Tôn gia muốn dùng luật pháp để đối phó ngươi, cũng chỉ là hơi khó khăn thôi. Nhưng Tôn gia lại phí nhiều công sức, mời một người tu hành tới, dùng để bắt một thiếu niên tầm thường như ngươi, gần đây lão phu vẫn luôn nghi hoặc, giết gà sao càn dùng đao mổ trâu?"
Thanh Bình nghe vậy, nhếch miệng lên khẽ cười.
Tô Đình mím môi, không tiếp lời.
Giết gà sao cần dùng đao mổ trâu, nói thế rồi Tô mỗ còn nói tiếp thế nào nữa?
Gần đây hai vị ở thần miếu này đều không biết nói chuyện, không biết là trúng tà gì rồi.
Tùng lão giống như không phát hiện ra, tiếp tục nói.
"Vài ngày trước đó, lão phu đã tra ra được thân phận của người áo đen kia, hắn tên là Âm Cửu, đến từ phương bắc, tu luyện bàng môn Cổ đạo."
"Người này có một loại bản lĩnh là có thể luyện hóa người thành một hạt đan dược, hoặc thành một giọt tinh huyết, dùng để bồi bổ tinh lực tự thân, để bản thân có thể tăng cao tu vi."
Dừng một chút, Tùng lão nhìn Tô Đình sắc mặt âm trầm một chút, nói rằng: "Bây giờ nhìn lại, Tôn gia muốn luyện ngươi thành một giọt máu, đến mở ra Bát quái trận đồ kia, lấy ra chí bảo trong hộp ngọc này."
Sắc mặt Tô Đình cực kỳ khó coi, sát cơ lạnh lẽo, ngoài tức giận còn có hai phần vui mừng.
Từ dấu vết trong phòng ngầm, thì có thể thấy trước đây không lâu, Tôn gia mới đào ra phòng ngầm, mới tìm được ao nước màu xanh lam, trận pháp bát quái.
Nói vậy lúc trước Tôn gia đã bắt được máu của hắn, chỉ là không thể mở ra trận pháp Bát quái, cho nên mới mời Âm Cửu đến đây, muốn luyện hắn thành một giọt máu.
Chỉ là khi đó, hắn đúng lúc xuyên tới, có Lục Áp truyền thừa, bên trong tòa thần miếu lại có Tùng lão giúp đỡ, mới miễn thoát nạn.
"Số phận của ngươi cũng xem khá tốt."
Tùng lão đánh gãy suy nghĩ của hắn rồi tiếp tục nói: " Âm Cửu kia nhất thời động tâm, là muốn dùng biểu tỷ ngươi để dưỡng cổ, mà mục tiêu chân chính để hắn đến đây là ngươi lại vừa vặn vì biểu tỷ ngươi mà bước vào bên trong tòa thần miếu này. Ngày ấy hắn đến, không chỉ vì chính biểu tỷ của ngươi mà càng là vì ngươi, cũng chính là bởi vậy, hắn mới buột miệng nói ra họ của ngươi."
"Tôn gia vì bảo bối của Tô gia ta, đúng thật sự là là nhọc lòng."Sắc mặt Tô Đình tái nhợt.
"Đây là tự nhiên." Tùng lão nói: "Bởi vì việc này liên quan tới khúc mắc của Tôn gia nhiều năm qua."
"Khúc mắc?"
"Tổ tiên Tôn gia, từng làm thiên uy tức giận, liên luỵ hậu thế."
Tùng lão nói rằng: " Tôn gia bây giờ kỳ thực vẫn còn truyền lưu công pháp, nhưng đời sau lại không có người nào có tu hành đến đại thành, thậm chí đã bị coi là pháp môn giả tạo bịa đặt, nhưng Tôn gia chủ bây giờ từng tiếp xúc qua rất nhiều người tu đạo ở bên ngoài, nên biết hư thực trong lời đồn đại, hay công pháp là thật hay giả."
Nói tới đây, trong lòng Tùng lão cũng khó tránh khỏi có chút xúc động, nói: "Mà bây giờ tuổi tác hắn đã cao, không cam lòng sinh lão bệnh tử, nên mới hao tổn tâm cơ, vì có thể tu hành, hắn tìm kiếm chung quanh, cuối cùng ở Khảm Lăng trấn nghe được một bí ẩn, nói Tô gia có một chí bảo đã thất truyền nhiều năm."
Tô Đình biết, Tôn gia tìm bảo vật chính là thần đao trong hộp ngọc này.
Nhưng thần đao đối với Tôn gia có tác dụng gì?
"Bảo vật này có thể chém tất cả, có lẽ có thể chém được dư hoạn thiên uy trong huyết mạch của hắn, để hắn thoát được gông xiềng thiên uy, biến thành một phàm nhân không bị nguyền rủa, có thể tu hành công pháp Tôn gia."
Tùng lão dừng một chút, nói: "Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn."
* * *