Chương 62: Tầng hai, Lôi quang
Tô Đình nói nhiều lần mới miễn cưỡng thuyết phục được biểu tỷ, sau đó quay người trở về phòng.
Hắn khép cửa phòng lại, nhấc lên một cây gậy trúc, đi tới góc đông nam.
Nhắm mắt chốc lát, mới thấy Tô Đình mở to đôi mắt, quay người lại, dùng cây gậy trúc điểm tới mấy chỗ.
Càn khôn.
Lôi phong.
Thủy hỏa.
Sơn trạch.
Như lần trước, cây gậy trúc nhanh chóng hạ xuống, rơi ở mấy vị trí trong phòng.
Oanh một tiếng!
Trong phòng nứt ra một cái khe.
Ánh mắt Tô Đình ngưng lại, thả người nhảy vào trong!
Sau đó lại một tiếng ầm ầm vang lên.
Khe hở lập tức đóng lại!
Tô Đình lại đi vào đường hầm.
Nhưng đường hầm tối đen trước mắt đối với hắn lại không khác gì đường lớn bằng phẳng, vô cùng sáng rõ.
"Đến rồi."
Nhìn về ánh sáng lộng lẫy màu lam ở phía trước, ánh mắt Tô Đình hơi ngưng tụ.
. ..
Trong phòng trống Yên tĩnh.
Nước ao màu lam tỏa ra ánh sáng lộng lẫy mịt mờ.
Cột đá gãy đôi vẫn còn sót lại ở đây.
Tô Đình đi tới bên cạnh, ngồi khoanh chân, nhìn nước ao màu xanh lam này rồi nhắm mắt.
Ao nước này chính là kim ngọc chi thủy, có khí tức sắc bén lạnh lẽo của thần đao.
Những ngày qua, tuy rằng Tô Đình luôn bận rộn, nhưng mỗi đêm đều ở đây tu hành, luyện hóa kim ngọc chi thủy, nhưng hắn vẫn không dám nhảy vào trong nước.
Bởi vì hắn sợ vào sau khi nhảy vào trong nước, dựa vào đạo hạnh của bản thân, Chân khí còn nông cạn, không đủ để ngăn chặn kim ngọc chi thủy cuồn cuộn không ngừng, đến lúc đó sẽ thực sự là tìm chết.
Hắn rất cẩn thận, trong mấy ngày nay cũng là từ từ luyện hóa nước ao màu lam này.
Chính bởi vì có Kim ngọc chi thủy này, Chân khí của hắn tăng nhanh đến mức làm người ta giật mình.
Trong mấy ngày, đạo hạnh của hắn tăng nhanh như gió, chỉ còn nửa bước nữa là đạt tới đỉnh phong tầng một, bây giờ mười ba tia Chân khí đã tu thành.
"Tiếp đó, chính là đột phá cảnh giới này, luyện khí ngưng hình."
Một tầng cảnh giới này, ở trong ( Thần Tiêu Lôi Phủ Thiên Uy Pháp Quyển ) gọi là "Lôi Quang".
Nhưng nguồn gốc tu hành các nhà vốn không giống, tên gọi cảnh giới các có sự khác biệt, chỉ có thể làm so sánh đại thể.
Từ quyển sách của Tùng lão tới xem, cảnh giới "Lôi Quang" này đối với người tu đạo hiện nay chính là cảnh giới tầng hai.
Đến trình độ này, có thể chân chính thi pháp, cũng có thể vận dùng pháp bảo, mà không còn tình cảnh lúng túng như trước mắt, mỗi lần triển khai pháp môn, phải tổn hại một chút tu vi.
"Lúc đầu chỉ nghĩ rằng trong mấy ngày nay có thể tu thành mười ba tia Chân khí, không ngờ Kim ngọc chi thủy lại có tác dụng lớn như vậy, đến hôm nay, ta đã có thể thử đột phá cảnh giới này."
Tô Đình nở nụ cười một tiếng, để Ngũ Hành Giáp sang một bên, nắm lấy hộp ngọc đặt ở trước mắt.
Hắn thu lại tâm tư, không vui không buồn.
Hắn ngồi khoanh chân, hô hấp dần bình tĩnh.
Mười ba tia Chân khí.
Bắt nguồn từ phía dưới đan điền, theo công pháp vận chuyển, chảy tới khắp toàn thân, đến giữa đan điền, đến phía trên đan điền, rồi lại tiếp tục vận chuyển, trở về phía dưới đan điền.
Cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại như vậy, ba mươi sáu vòng chu thiên.
Chân khí cũng có tăng lên.
Nhưng Chân khí đã tràn đầy.
Chính là một tia Chân khí tu thành bắt đầu tràn đầy này, thấm ra ngoài thân thể.
Tô Đình không thể để Chân khí tùy ý tràn ra ngoài thân thể, bằng không hắn vận công tu hành chính là uổng phí khổ công.
Bởi vậy hắn cần dùng tới pháp môn khác.
Mà pháp môn này chính là thủ đoạn phá tan tầng thứ hai.
Tô Đình mở hai mắt ra, hai tay bỏ vào trong nước, chợt nắm lại, rồi tạt một luống nước lên trên mặt.
Trong chớp mắt, khí tức lạnh lẽo âm trầm mà sắc bén lập tức rót vào trong cơ thể, mà công pháp của hắn lại bắt đầu vận chuyển, luyện hóa Chân khí.
Chân khí càng lớn mạnh!
Đan điền đã tràn đầy!
Nhưng hắn vẫn đang tu luyện, vẫn có Chân khí tu thành, tụ hợp vào đan điền.
Đan điền bắt đầu sinh ra cảm giác bành trướng.
"Ngưng!"
Trong lòng Tô Đình thoáng nghĩ.
Trong suy nghĩ của hắn, Chân khí tích trữ dưới đan điền bắt đầu ngưng tụ.
Mà một tia Chân khí tu hành thêm ra kia cũng chảy vào trong đan điền.
Đan điền đột ngột sinh ra cảm giác trướng đầy.
Sắc mặt Tô Đình bình tĩnh, công pháp vận chuyển trong cơ thể không hề lười biếng.
Dù hắn tự cao được Lôi Bộ đạo gia chân truyền, có pháp môn của Lục Áp Đạo Quân, tầng hai này không làm khó được hắn, nhưng chân chính đến trình độ này, dù sao cũng không thể bất cẩn.
Không có người tu đạo nào có thể dễ dàng tu luyện thành tu vi.
Dù có là kỳ tài ngút trời, dù luôn hời hợt, nhưng là người tu hành khi đã thật sự chìm vào trạng thái tu hành, thì trong lòng đều mang lòng mang kính nể.
. ..
Nửa canh giờ.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Ba canh giờ.
Bốn canh giờ.
Bên cạnh nước ao, Tô Đình vẫn ngồi im không nhúc nhích, giống như một pho tượng.
Chỉ là ở trên trán hắn, có một tầng mồ hôi mịn, mà trên người hắn cũng bắt đầu bốc ra khói trắng lượn lờ.
Chính bởi vì áp chế Chân khí, dung hợp Chân khí, khiến cho nhiệt độ trong cơ thể hắn từ từ tăng lên cao.
Quá hồi lâu, khói trắng dần tán đi.
Nhưng Tô Đình vẫn ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích.
Bốn canh giờ trôi qua, hầu như khiến trên người hắn rơi xuống một lớp bụi.
Hắn hô hấp lâu dài, bụng trướng đầy rồi lại co rút lại, lặp đi lặp lại nhiều lần như thế mới bình tĩnh lại.
Nhưng vào lúc này, Tô Đình đã lại mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia sáng chói, không khác gì chớp giật ban đêm.
"Lên!"
Hắn vung tay lên, nhất thời một trận gió nhẹ thổi tới.
Mặt ao nước nổi lên một tầng gợn sóng, dần dần khuếch tán.
Hắn lại tiếp tục vung lên, tiếng gió lại nổi lên, tro bụi bị cuốn theo.
"Chân khí xuất thể!"
Tô Đình cười ha ha nói: "Tầng thứ hai!"
Hắn vô cùng vui mừng, đứng dậy, hoạt động tay chân một chút.
Dù ngồi im bốn canh giờ chưa từng nhúc nhích, nhưng hắn lại không có dấu hiệu tinh lực ngưng trệ, không đau đớn, thậm chí cũng không có cảm giác mệt mỏi.
"Đây chính là Lôi Quang?"
Tô Đình nhắm mắt quan sát bên trong thân thể, dường như có thể thấy rõ mọi thứ trong cơ thể.
Ở trong đan điền của hắn đột nhiên có một đoàn Lôi Quang, chỉ to bằng móng tay, có màu lam trắng, phóng tầm mắt nhìn tới chỉ cảm thấy cương liệt bá đạo, rừng rực vạn phần.
Đây chính là Lôi Quang mà hắn dùng hết một thân Chân khí để ngưng tụ thành.
Đến một bước này, hắn đã tu hành tới cảnh giới thứ hai.
Nghĩ tới thế gian này có bao nhiêu người tu đạo, truyền thừa không trọn vẹn, hoặc là thiên phú ngu dốt, cuối cùng dùng suốt đời cũng đều dừng lại ở cửa trước.
Đại đa số người tu đạo dù nhận được truyền thừa hoàn chỉnh, thiên phú cũng không kém, thì vẫn phải tiêu hao một thời gian rất dài, mới có thể đột phá cảnh giới này.
Có người tốn mười năm tám năm, có người dùng ba mươi, năm mươi năm, có người dùng tinh lực cả một đời.
Dù cho là Tùng lão, tuổi tác đã cao, tu hành một đời, nhưng cũng vẫn dừng chân ở đây, chưa từng đột phá tới cảnh giới thứ ba.
Nhưng Tô Đình có Tiên duyên, nhận được Lục Áp truyền pháp, được Lôi Bộ chân truyền, hơn nữa còn có thiên phú khá cao, lại gặp được mấy lần cơ duyên, chỉ trong mấy ngày này đã đột phá tới tầng hai.
Đến một bước này, hắn đã có thể thi pháp.
Đến một bước này, hắn không còn chỉ có thể dưỡng sinh trường thọ.
Đến một bước này, hắn đã có thể sử dụng các loại thuật pháp kỳ diệu.
"Thuật pháp kỳ diệu. . ."
Tô Đình bỗng nhiên nhớ tới công quyết trong Lôi Bộ truyền thừa, ánh mắt ngưng lại, hơi sáng ngời, tiếp đó đạp bước mà ra.
Quần áo hắn gồ lên, bên ngoài sinh gió, liên tục đi bảy bước, ám hợp với vị trí Bắc Đẩu.
Đạp xong bảy bước, hắn chỉ cảm thấy Chân khí chảy trong cơ thể, chảy đến cánh tay, hai ngón tay chợt ngưng thành kiếm quyết, khẽ điểm về trước!
Một tiếng vang thật lớn!
Trong phòng ngầm màu xanh lam đột nhiên lóe lên một tia ánh sáng lam xanh trắng!
Địa thất run lên, tro bụi rơi xuống.
Mà ở phía trước nơi kiếm chỉ của hắn chỉ tới, thình lình có một lỗ nhỏ, sâu không thấy đáy.
"Đạo thuật, Thiên Lôi Kiếm Chỉ!"
* * *