Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 71: Nói đến là đến

Chương 71: Nói đến là đến

"Chính là Tô Đình."
Viên Khuê khom người nói rằng: "Ty chức điều tra thấy Trần Hữu Ngữ này, ngày thường luôn chào hỏi với người khác, nhưng đúng là bụng dạ hẹp hòi, không hợp cùng người dân quê nhà, cùng Tô gia cũng như thế. Trải qua điều tra, trước đó phụ mẫu Tô gia từng cãi nhau với hắn, bây giờ Tô Đình chuyển tới, với hắn cũng có chút không hòa thuận, lấy tính tình của thiếu niên Tô Đình này, tuyệt đối không thể nuốt giận vào bụng, ty chức phán định, tám phần là hắn."
"Chứng cớ đâu?" Phương Khánh hỏi.
"Chuyện này. . ." Viên Khuê chần chừ một lúc.
"Không có chứng cứ? Làm sao định án? Chỉ dựa vào suy đoán của ngươi? Chỉ dựa vào tám phần khả năng này?"
"Hắn dùng thuật quỷ thần, khó lưu dấu vết, không có chứng cứ."
"Nếu từ trước đến giờ ngươi không tin quỷ thần, làm sao lại nhận hắn dùng thuật quỷ thần?"
"Ty chức. . ." Viên Khuê hơi chắp tay, không thể trả lời nữa.
"Nếu thật sự là quỷ thần gây án, vậy phải xin mời quỷ thần trấn áp." Phương Khánh trầm giọng nói: "Viên bộ đầu, nếu ngươi thật sự cảm thấy là thuật quỷ thần, gần thì có thể mời Tùng lão ở Thần Miếu tới trừ tà, xa cũng có thể báo cáo tới Ty Thiên giám ở kinh thành, nhưng những vụ án này, đều cần dựa theo luật pháp, mà không phải dựa vào suy đoán của ngươi là có thể định tội."
"Ty chức. . . Hiểu rõ." Viên Khuê cúi đầu, không khỏi lại nghĩ tới án mạng của Vương công tử.
"Lùi xuống đi."
Phương Khánh xua tay, ra hiệu Viên Khuê lui ra.
Viên Khuê dừng một chút, nói: "Đại nhân, ty chức không có chứng cứ, không thể định tội, nhưng ngươi cũng biết thân phận cùng bản lĩnh của hắn, nếu như hắn cứ luôn luôn tùy ý làm bậy như vậy, Lạc Việt quận nhất định gà chó không yên."
Ánh mắt Phương Khánh hơi ngưng tụ, im lặng chốc lát, sau đó nói: "Bản quan tin hắn, chắc chắn sẽ không làm xằng làm bậy, phàm là làm chuyện gì đó, nhất định là có nguyên nhân."
Viên Khuê cúi chào, lùi ra, sắc mặt không tốt, trong lòng chỉ buông tiếng thở dài: "Đại nhân mê muội quỷ thần quá sâu."
Thấy Viên Khuê rời đi, Phương Khánh đưa tay xoa xoa trán.
Nghe nói Viên Khuê nói những lời này, ông ta cũng có chút hoài nghi đến Tô Đình.
Ở mảnh đất nhỏ Lạc Việt quận này, ngoài Tùng lão ra, cũng chỉ có Tô Đình mới có bản lãnh này.
"Nên nhắc Tô tiên sinh chú ý mới được, dù chuyện có nguyên nhân, dù là trừng ác dương thiện, cũng không thể luôn luôn thi pháp."
Phương Khánh hơi khổ não, nhớ tới một chuyện cuối năm lên chức, trong lòng vừa mừng lại vừa sợ.
Ông ta ngồi ở vị trí này đã quá lâu.
Trên chốn quan trường, đã có đồng liêu đồng tâm, cũng có kẻ địch ly tâm.
Lao ngục ở Lạc Việt quận sát khí trầm trọng, cũng giống như lao ngục ở các nơi khác vậy, luôn xuất hiện tình trạng phạm nhân xảy ra chuyện. Chuyện như vậy xảy ra ở lao ngục khắp nơi cũng coi như thông thường, không phải đại sự gì, nhưng ông ta vẫn luôn bị kẻ địch dựa vào đó để công kích, ngăn cả con đường quan trường của ông ta.
Ông ta từng muốn xây dựng lao ngục, nhưng ông ta không thể tùy ý vận dụng ngân lượng của triều đình.
Hiện nay Tô Đình đã thay ông ta diệt đi mầm họa ở phương diện này, tiêu diệt đi một trở ngại, chuyện lên chức vào cuối năm có hi vọng rất lớn.
Nhưng vụ án mất trộm lần này lại xảy ra ở thời điểm mấu chốt này, vô cùng có khả năng trở thành trở ngại của ông ta, nên ông ta mới coi trọng như vậy.
Nhưng hôm nay, án mất trộm lại thành án giả, chính là chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Tuy nói lần phán án này có vẻ không hợp với phong cách hành sự thường ngày của ông ta, nhưng chuyện này vốn không có chứng cứ, dù có thẩm tra theo luật cũng không thể thẩm tra tới Tô Đình.
Phương Khánh xoa trán, bỗng nhiên buông tiếng thở dài, tràn đầy mệt mỏi.
. ..
Thần Miếu.
"Mất trộm?"
"Chính là mất trộm, nhưng không có tung tích người ngoài, bị phán là án giả, xảy ra ở cách vách nhà Tô Đình."
"Án giả?"
"Quan phủ nhận định như thế, nhưng Trần Hữu Ngữ kia tức đến mức bị bệnh cũng không giống như giả, nhưng bệnh này cũng có khả năng là do hắn ta phải chịu một trận đòn, bị nhốt mấy ngày."
"Ngươi hoài nghi Tô Đình?"
"Nếu như là án giả thì thôi. Nếu như không phải án giả thì cũng chỉ có hắn."
"Vô thanh vô tức, đánh cắp tài bảo của người ta, phép thuật như vậy, cũng không thấy nhiều."
Tùng lão trầm ngâm nói: "Lão phu cũng không thông đạo này, mà hắn mới vừa tu hành, đạo hạnh còn nhạt, sao có thể sử dụng tới phép thuật như vậy? Còn nữa, Lôi Bộ của ta chính là chân truyền tiên pháp, cũng sẽ không có loại phép thuật lệch môn này. . ."
Nói tới đây, Tùng lão đột nhiên nghĩ đến cái gì, nở nụ cười tự giễu, nói: "Mọi người đều có cơ duyên, huống hồ tổ tiên Tô gia hắn cũng là cơ duyên gặp gỡ tiên nhân, theo bảo vật truyền xuống một số thuật pháp cũng hợp tình hợp lý."
Ông nghĩ Tô Đình dùng pháp môn là do được truyền thừa từ chí bảo Tô gia.
Liên quan đến những cơ duyên này, có thể coi là bí mật cá nhân, Tùng lão cũng không suy nghĩ nhiều, càng không muốn hỏi dò Tô Đình.
Chỉ là nghĩ đến Tô Đình, Tùng lão lại trầm ngâm một chút, nói: "Hắn gần đây ngoài phạm vào vụ án này thì còn có chuyện gì sao?"
Thanh Bình khẽ lắc đầu, nói: "Không có chuyện khác người gì, ngoài chuyện đi trước cửa Tôn gia một lần, sau đó cả ngày ở trong nhà, quá nửa là ở tu hành, nhưng trong mấy ngày nay, hắn cũng thường ra ngoài, giống như muốn sắp xếp chuyện khai trương cửa hàng Tô gia."
Tô Đình đi tới trước cửa Tôn gia đi một lần, lần trước Tùng lão đã nghe Thanh Bình đề cập tới, cũng không lưu ý nhiều, ngược lại nghe nói ngày gần đây Tô Đình thu xếp cửa hàng lại hơi trầm ngâm.
"Tiểu tử này muốn mở cửa hàng gì?"
"Còn không rõ ràng lắm, nhưng y thuật của phụ thân hắn cũng không truyền xuống, chắc sẽ không mở dược đường."
"Chuyện này ngược lại cũng đúng. . ."
Tùng lão suy tư một lát rồi nói rằng: "Tiểu tử này muốn mở một gian cửa hàng, nuôi gia đình sống tạm, sau đó an tâm tu hành, làm một ẩn sĩ trong phố phường?"
Sắc mặt Thanh Bình cũng có chút quái lạ, cười khổ nói: "Xem ra cũng đúng như vậy, nhưng với tính tình kia của hắn thì cũng không giống như có thể bình tĩnh làm ẩn sĩ ẩn giấu ở phố phường."
Tùng lão khoát tay nói: " Dù thật sự muốn làm ẩn sĩ cũng nên rời xa huyên náo, tĩnh tâm tu hành mới đúng. Ở chốn hồng trần náo động này, tiểu tử hắn lại không phải người có tính tình thanh tĩnh vô vi, bị ảnh hưởng thì có thể tu thành cái gì?"
Thanh Bình trầm ngâm nói: "Bằng không, ta đi khuyên hắn một hồi?"
Tùng lão hơi xua tay, nói: "Người có chí riêng, chỉ ra lợi và hại cho hắn một lần, ngày tháng sau đó nên làm sao vẫn là chuyện của hắn."
Dừng một chút, Tùng lão dường như lại nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, chờ mấy ngày nữa rồi nói sau, khi đó lại truyền hắn lại đây, lão phu có mấy chuyện, qua mấy ngày nữa còn muốn tìm hắn."
Nhớ tới Tô Đình lại muốn tới phiền lão nhân gia, Tùng lão hít một tiếng, tràn đầy bất đắc dĩ.
Thanh Bình nhìn vẻ mặt Tùng lão tràn đầy ghét bỏ, trong lòng bỗng nhiên muốn cười, cuối cùng cúi chào, lùi ra.
Sau chốc lát, cửa lại vang lên.
"Đi vào."
Tùng lão nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Thanh Bình đẩy cửa đi vào, chỉ thấy sắc mặt hắn quái lạ, nói : "Tô Đình đã sớm đến rồi, chờ ngay ở trước miếu."
Tùng lão thoáng ngạc nhiên.
Sau một chốc, ông khẽ lắc đầu cười nói: "Nói đến là đến, kẻ này hẳn là tu thành đại thần thông gì? Nói đi nói lại, lấy tính tình của hắn, tại sao không xông tới mà còn chờ ở bên ngoài?"
Thanh Bình cười khổ tiếng, nói: "Lúc trước đệ tử đi ra ngoài, hắn đang ở gõ gõ dưới chân Lôi Thần Thiên Tôn , nói là bên trong Thần Miếu cất giấu bảo bối, lần trước có Ngũ Hành Giáp, lần này không chắc có cái gì."
"Tên tiểu tử khốn kiếp này, thuộc hầu tử sao?"
Tùng lão nhấc lên tay, nói: "Quên đi, ngươi dẫn tiểu tử này vào đi."

* * *


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất