Chương 70: Án giả
Báo án giả!
Cũng chính là Trần Hữu Ngữ không chỉ bị mất ngân lượng, còn bị bắt vào tù nhốt thêm mấy ngày.
Tô Đình nghĩ tới đây, gần như muốn bật cười.
Nhưng vì giữ gìn cái gọi là quan hệ quê nhà hương thân thuần phác, hắn cố nhịn không cười, làm ra vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí còn miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt tràn đầy đồng tình.
Nhưng sau một khắc hắn đã không nhịn được, lại cúi đầu, nhìn xuống dưới mặt đất, cố nín cười.
"Không nhịn được, ta vẫn phải về nhà cười hai tiếng đã."
Tô Đình duy trì vẻ mặt đầy đồng tình, xoay người muốn rời khỏi.
Nhưng đúng vào lúc này, bên trong bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô: "Tô tiểu tử, ngươi không cần đi!"
Một tiếng kêu rên thê thảm này giống như bắt được nhánh cỏ cứu mạng.
Tô Đình ngẩn ra, chợt nhìn sang.
Chỉ thấy bên trong, có một người đàn ông gầy nhỏ, tầm tuổi hơn bốn mươi, sắc mặt tái nhợt, chỉ vào Tô Đình, run rẩy nói: "Là hắn! Nhất định là hắn!"
Sắc mặt Tô Đình quái lạ, chỉ mình, hỏi lại: "Ta?"
Trần Hữu Ngữ đưa tay bắt lấy cổ tay Viên Khuê, lớn tiếng nói: "Viên bộ đầu, nhất định là hắn!"
Viên Khuê nhìn thấy Tô Đình, ánh mắt lập tức lạnh lẽo, hỏi: "Ngươi có chứng cớ gì?"
Trần Hữu Ngữ lớn tiếng nói: "Chính là hắn! Hắn mới đến đây bao lâu mà nhà ta đã bị trộm, dù trộm này không phải hắn, thì cũng là hắn đưa tới! Hơn nữa mấy ngày nay, ta thường bắt nhà hắn thu đồ vật, không được cản phong thuỷ nhà ta, hắn nhất định là ghi hận trong lòng, mới đến trộm tiền tài trong nhà ta!"
Trần Hữu Ngữ giống như bắt được một cọng cỏ cuối cùng, chỉ vào Tô Đình, vẻ mặt như có thù sâu hận lớn.
Tô Đình sờ sờ mặt, có chút chột dạ.
Con hàng này làm sao lại đoán chuẩn như thế nhỉ?
Chẳng lẽ còn biết xem bói? Hôm nay hắn ta đã gieo một quẻ trước rồi?
Mà mọi người bên cạnh Tô Đình đều dồn dập lắc đầu, đều nói chắc Trần Hữu Ngữ điên rồi, bắt được người là cắn loạn lung tung.
Trong cửa hàng, bộ khoái vừa mới báo cáo cùng Viên Khuê, lúc này bị Trần Hữu Ngữ nói thế, giống như phủ định kết quả mấy người vừa phán định, sắc mặt người này không tốt lắm, nổi giận nói: "Nói nhăng gì đó? Hắn chỉ là một thiếu niên thì làm sao có khả năng tới trộm cửa hàng của ngươi? Hắn không luyện công phu, bị bệnh bao nhiêu năm như vậy, nào có thân thủ kia? Huống chi, cửa hàng của ngươi căn bản không có dấu vết của đạo tặc!"
Trần Hữu Ngữ nhất thời nghẹn lời, không dám nói gì.
Tô Đình nghe bộ khoái nói hắn bị bệnh bao nhiêu năm như vậy, thì biết này vị bộ khoái từng nghe qua danh tiếng chính mình là ma bệnh, hắn lặng lẽ nở nụ cười tiếng, nói: "Bộ khoái đại nhân, nếu chuyện này không có quan hệ gì với ta, vậy ta đi về nhà, còn phải dọn dẹp nữa mà."
Vị bộ khoái kia khoát tay áo một cái, nói: "Không có quan hệ gì với ngươi, đi đi."
Tô Đình khẽ mỉm cười, liếc nhìn sắc mặt Viên Khuê tái xanh, vẫy vẫy tay, vẻ mặt đầy vô tội, rồi xoay người rời đi.
Mà sau khi hắn xoay người, lại nghe thấy vị bộ khoái vừa nãy kia tiếp tục nói với Viên Khuê: "Trần Hữu Ngữ báo án giả, theo luật nên bắt hắn về nha môn, đánh cho một trận, nhốt mấy ngày."
Tô Đình dừng chân lại, bật cười.
Tiếp đó, hắn thu lại nụ cười, lại đi mấy bước, đẩy cửa ra, trở về nhà.
Trong cửa hàng Tô gia, truyền đến tiếng cười khó nhịn.
"Đáng lắm!"
. ..
Phương phủ.
"Đại án trộm cướp này là án giả?"
Nghe xong vị bộ khoái kia báo cáo, sắc mặt Phương Khánh quái lạ.
Trong thư phòng, Phương Khánh ngồi ở đó, phía sau là sư gia còn có đồ đệ của sư gia.
Phía trước là Viên Khuê, cùng với thủ hạ là vị bộ khoái vừa báo cáo kia.
Vừa sáng ra, vụ án để Phương Khánh coi trọng lại bỗng nhiên bị phán là án giả, điều này khiến Phương Khánh không khỏi kinh ngạc vạn phần, trong lòng lại có mấy phần vui mừng.
Bởi vì chuyện này là to hay nhỏ, có lẽ sẽ liên quan đến việc cuối năm ông ta có được lên chức hay không.
"Chính là án giả."
Vị bộ khoái thấp giọng nói: "Sau khi cẩn thận thăm dò, bên trong nhà hắn không có dấu vết người ngoài, chỉ có dấu vết của chính hắn, lại căn cứ vào gia cảnh của hắn đến xem, cũng không thể có một khoản tiền lớn như thế, chắc là vừa ăn cướp vừa la làng."
Sư gia hỏi: "Vậy hắn không có chuyện gì lại muốn báo án giả làm gì?"
Bộ khoái kia đáp: "Đánh giá là cãi nhau cùng gia đình vợ hắn, ty chức đặc biệt tìm tới nhà nhạc phụ hắn để hỏi thăm một lần, biết được Trần Hữu Ngữ này ở nhà cũng không thành thật lắm, ngày thường hắn luôn nói dối tiền lời trên phương diện làm ăn với bà vợ kia, có lẽ còn trộm tích cóp được chút tiền, trước đó khi cưới vợ cũng nói cùng bà mối là mình có tích góp được một khoản tiền."
Nói xong, bộ khoái kia lại nói: "Căn cứ vào suy đoán của mấy người ty chức, có lẽ trước đó Trần Hữu Ngữ giấu diếm lừa gạt, bây giờ mọi chuyện bại lộ, vợ hắn phát hiện nhà hắn không của cải, hắn chỉ lo cãi nhau cùng vợ nên bất đắc dĩ nói là bị người trộm."
Nghe vậy, mọi người trong phòng đều ngạc nhiên không ngớt.
Chỉ có một mình Viên Khuê là vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chỉ là nơi khóe mắt cũng co giật một cái.
"Nếu đã như vậy, đánh hắn một lần rồi nhốt thêm mấy ngày, để hắn ăn một chút vị đắng đi."
Phương Khánh phất tay nói: "Tuyên bố với người dân trong quận, nói rõ nguyên nhân của chuyện, nhưng phải áp chế ngôn luận, không nên lưu truyền quá rộng."
Vị bộ khoái kia thấp giọng đáp một tiếng.
Phương Khánh gật đầu nói: "Chút chuyện nhỏ này, không cần gióng trống khua chiêng, đều đi xuống đi."
Mọi người đang muốn lui ra, nhưng đúng lúc này, Viên Khuê bỗng nhiên tiến lên, chắp tay nói: "Ty chức có lời muốn nói."
Phương Khánh khẽ cau mày, nói: "Viên bộ đầu muốn nói gì?"
Viên Khuê gật gật đầu, nghiêng đầu liếc mắt một cái, nói: "Chư vị đi ra ngoài trước, ta muốn trao đổi cùng đại nhân mấy chuyện cơ mật quan trọng, tạm thời không thể truyền ra ngoài, mong thứ lỗi."
Bộ khoái kia không dám nhiều lời, lập tức lùi ra.
Hai người sư gia liếc mắt nhìn nhau, được Phương Khánh ra hiệu, cũng lùi ra.
Trong phòng chỉ còn hai người.
Phương Khánh giơ tay lên nói: "Viên bộ đầu có chuyện gì cứ nói thẳng."
Viên Khuê chắp tay nói: "Ty chức hoài nghi việc này cũng không phải là Trần Hữu Ngữ báo án giả, người này tính tình nhu nhược, nhát gan sợ phiền phức, không phải chuyện thực sự, hắn cũng không dám báo quan lung tung."
Phương Khánh trầm ngâm nói: "Nhưng thuộc hạ của ngươi tra được kết quả, chẳng lẽ là sai?"
Viên Khuê thấp giọng nói: "Bọn họ tra không sai, ở Trần gia đúng là không có dấu vết của người ngoài."
Phương Khánh hỏi: "Vậy ngươi có ý gì?"
Viên Khuê nói rằng: "Trần gia tám phần là bị mất trộm, thế nhưng trộm cướp, không chắc là người."
Phương Khánh nghe vậy, ánh mắt hơi ngưng tụ, nói: "Có ý gì?"
Viên Khuê nói: "Có thể thần không biết quỷ không hay đánh cắp đồ ở Trần gia, hoặc là nhân vật có võ công cao tới cực điểm, hoặc là nhân vật có thể giả thần giả quỷ, hoặc điều động quỷ quái."
Phương Khánh trầm mặc không nói.
Viên Khuê tiếp tục nói: "Trong Lạc Việt quận, luận võ nghệ công phu, không có ai có thể đạt đến mức độ này, nếu thật sự đạt đến mức độ này đều là hào kiệt một phương, cũng sẽ không đi trộm một cái cửa hàng nhỏ. Ngược lại những hạng giá áo túi cơm chuyên giả thần giả quỷ kia, khi khốn cùng chán nản, có lẽ sẽ xuất thủ, làm ra những chuyện trái với luật pháp."
Phương Khánh buông mắt, nói: "Ngươi chỉ Tô Đình?"
Trong Lạc Việt quận, người tu hành trừ bỏ thầy trò Tùng lão ra thì chỉ có một người khác là Tô Đình.
Tùng lão đức cao vọng trọng, mà Thần Miếu hương hỏa cũng coi như cường thịnh, không thiếu tiền tài, hơn nữa ông cũng là nhân vật ký danh ở Ty Thiên giám, Viên Khuê cũng không đến nỗi hoài nghi đến ông.
Như vậy cũng chỉ có Tô Đình.
Cộng với lần trước, Viên Khuê làm chứng vì Tôn gia, chỉ chứng Tô Đình.
Trong lòng Phương Khánh không ngừng suy nghĩe, lập tức hiểu rõ rất nhiều chuyện.
* * *