Chương 89: Xong chuyện
Tô gia.
Trong phòng Tô Đình.
Tô Đình cũng không biết một hồi thi pháp này đã khiến một vị thượng nhân đường đường là chưởng giáo tông môn, tu thành Âm Thần, bị sợ đến thất kinh, phải chạy trối chết, do đó hắn mới tránh thoát một kiếp.
Hắn thu rồi cung cành dâu, thu mũi tên gỗ đào, thu lại giấy và bút mực, sau đó quét dọn sạch sẽ.
Sau đó hắn đi tới trước mặt người rơm, gỡ hai ngọn đèn xuống.
Hắn nâng người rơm lên, sau đó khẽ vung tay lên, kình phong cuồn cuộn, ở góc đông nam đột nhiên nứt ra một khe hở.
"Tôn gia lão quỷ, an tâm đi thôi."
Tô Đình quăng người rơm vào bên trong, cười lạnh nói: "Vì chú sát một phàm nhân như ngươi mà ta đường đường là người tu đạo còn phải khổ công nhiều ngày."
Nhớ tới những ngày qua bận rộn, hắn thở dài một tiếng, cực kỳ mệt mỏi.
"Ta phải bó người rơm, phải vẽ bùa, rồi kết ấn, phải bước cương đạp đấu, cuối cùng còn phải tạo cung tên vì ngươi."
"Tô mỗ bận bịu vì ngươi nhiều ngày như vậy, mặt mũi của ngươi cũng không nhỏ."
"Ngươi chết vì Đinh Đầu Thất Tiễn Thư, vẫn tính là phúc duyên ngươi."
Dứt lời, hắn thu hồiv, mà cơ quan mất áp lực, vết nứt lập tức khép kín.
. ..
Ra ngoài sân, lại đến giờ ăn cơm.
Tô Duyệt Tần đã nấu xong cơm canh, thấy hắn lại đây thì thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay Tô Đình ra ngoài một chuyến để gặp Tùng lão, sau khi trở về, lại lập tức đi vào trong phòng, nàng còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra.
Lúc này thấy vẻ mặt Tô Đình tươi cười, có lẽ dù hắn có việc cũng là chuyện tốt.
"Hôm nay thêm món ăn đi."
Tô Đình cười nói: "Hôm nay có chuyện vui."
Tô Duyệt Tần thấy hắn vui như thế, nàng cũng vui vẻ theo, mỉm cười nói: "Chuyện tốt gì vậy?"
Tô Đình không thể nói hắn vừa mới chú sát Tôn gia chủ được, chỉ nở nụ cười rồi nói: "Là tìm được cách chữa trị hàn khí trên người tỷ."
Tô Duyệt Tần nghe vậy cũng có chút vui mừng, những ngày qua, nàng bị hàn khí dày vò, mỗi ngày còn phải ra vẻ không sao, sợ làm Tô Đình lo lắng, sau đó Tô Đình phát hiện đầu mối, nàng mới nói ra mọi chuyện.
Bây giờ nghe Tô Đình nói thế, nàng cũng rất vui mừng, nàng cười cười, gương mặt xinh đẹp không khác gì một bong hoa sen đang từ từ nở rộ.
Tô Đình cảm thấy cảnh đẹp ý vui, cười nói: "Ta đã hỏi qua Tùng lão, Tô gia ở Khảm Lăng có một loại dược liệu ức chế hàn khí phát tác trong cơ thể tỷ."
Tô Duyệt Tần nghe thế thì ngẩn ra, nói: " Tô gia ở Khảm Lăng?"
Tô Đình gật đầu nói: " Tô gia ở Khảm Lăng cũng được xem như là bà con xa với nhà chúng ta. Qua vài ngày chúng ta sẽ đi Khảm Lăng trấn nhận thân, xin một ít dược liệu."
Tô Duyệt Tần nghe vậy, tỏ vẻ khó xử, nói: "Như vậy sao được?"
Bà con xa?
Nàng đã ở Tô gia sinh hoạt rất nhiều năm, chưa từng có nghe nói còn có một nhà thân thích là Tô gia ở Khảm Lăng như thế.
Thân thích như vậy có phải quá xa rồi không.
Hơn nữa đi ngàn dặm xa xôi, tới đó cầu thuốc đổi vật, chỉ sợ đối phương cũng sẽ không có sắc mặt tốt.
Lời này nàng không tiện nói rõ, chỉ khẽ nhíu lông mày, nhẹ giọng nói: "Bệnh của ta cũng không có gì, hơn nữa chúng ta đã lấy được cửa hàng về, còn chuẩn bị khai trương, buôn bán kinh doanh nhỏ mới dễ sinh sống."
Tô Đình khẽ mỉm cười, nói: "Về chuyện tiền tài thì tỷ không cần lo lắng, ta tự nhiên sẽ có cách kiếm tiền, dù cho hiện nay của cải của chúng ta cũng đủ để đi đến Khảm Lăng trấn, ở Khảm Lăng trấn vẫn có thể ăn sung mặc sướng."
Tô Duyệt Tần nói: "Sao gần đây đệ cứ thích nói mạnh miệng thế, không thận trọng gì cả?"
Tô Đình gãi gãi đầu, hoàn toàn không biết nên nói gì: "Ta nói thật. . ."
Dừng một chút, hắn mới vội nói: "Kỳ thực đây là ý của Tùng lão, hơn nữa lần này đi Khảm Lăng, cũng là thay Tùng lão làm một chuyện, lão nhân gia tuổi tác đã cao, không tiện lặn lội đường xa, mà ta nhận rất nhiều ân huệ của ông ấy, cũng không tiện từ chối."
Hắn thuận miệng bịa chuyện nói dối, nhưng biểu tỷ lại không hoài nghi gì.
"Thế. . ."
Tô Duyệt Tần hơi cắn môi, vẫn rất do dự, nàng và Tô Đình đã nhận quá nhiều ân huệ của Tùng lão, bây giờ Tùng lão có việc cần nhờ, sao có thể chối từ?
Tô Đình lại vội nói: "Để một mình tỷ ở đây, ta lại không yên lòng, vậy nên chúng ta vẫn cùng nhau đi thôi?"
Tô Duyệt Tần chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Dù sao lúc trước Tô Đình luôn bị bệnh phải nằm liệt giường, không có bao nhiêu kiến thức bên ngoài, nếu cứ một thân một mình đi xa ngàn dặm, đi tới Khảm Lăng trấn, còn phải đối mặt với thân thích xa lạ tới cực điểm kia, phải nói lời hay với người ta, rồi còn xin thuốc.
Loại chuyện này, trong lòng nàng thực sự không thể mặc kệ được.
Nếu nàng thật sự ở nhà chờ, chỉ sợ cũng lo lắng hàng đêm.
Nếu đã như vậy, tỷ đệ hai người cùng đi, cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.
"Nhưng cửa hàng nhà chúng ta thì sao?"
"Chuyện cửa hàng chờ trở lại hẵng nói, dù sao hiện tại không lo ăn uống, ngược lại cũng không vội kiếm tiền nuôi gia đình."
"Như vậy cũng được."
Biểu tỷ gật gật đầu, rồi chợt nhớ tới cái gì, nói: "Dù cửa hàng trống rỗng, nhưng chúng ta đi chuyến này, đường xá xa xôi, tốn thời gian khá dài, không bằng trước tiên cho người khác thuê lại, chúng ta kiếm chút tiền thuê? Sau khi trở về, cũng có thể xem người thuê cửa hàng buốn bán thế nào, đến sau này chúng ta cũng có phương pháp."
Tô Đình nghe vậy thì cười nói: "Tỷ thực sự là thông minh, vừa được tiền thuê, lại có thể thăm dò thị trường, đúng là một công đôi việc."
Liên quan tới tiền thuê, hay phương pháp làm ăn, hắn cũng không để ý lắm, chỉ là biểu tỷ quen tiết kiệm rồi, nàng không muốn để không cửa hàng một thời gian, nên hắn cũng nghe theo ý của biểu tỷ.
Dù sao tỷ đệ hai người cũng không có bao nhiêu đồ đạc bị người mơ ước, mấy bảo vật như hộp ngọc thần đao hay hà thủ ô đều ở trên người Tô Đình, mà kim ngân gì đó, hắn cũng sẽ mang theo lên đường.
Ở trong cửa hàng này cũng không có vật quý gì, cho thuê cũng không sợ phiền toái.
"Chỉ là cần nói rõ kỳ hạn."
Tô Duyệt Tần nhẹ giọng nói: "Lúc đầu nói rõ, tránh chuyện đến lúc người khác đang buôn bán tốt mà chúng ta lại thu hồi cửa hàng sẽ khiến tình cảm hai nhà bị ảnh hưởng."
Tô Đình vẫy vẫy tay, cười hì hì nói: "Đúng vậy."
Sau khi nói chuyện này xong, cơm cũng đã chín.
Trong lúc tỷ đệ hai người dùng cơm, cũng tình cờ trò chuyện.
Tô Đình nhấc tay, nhìn biểu tỷ một cái, trong lòng tính toán.
Hắn cúng muốn nói thẳng ra chuyện chính mình tu đạo, chỉ có điều việc này có chút phức tạp, lại sợ biểu tỷ giật mình kinh hãi.
"Trước tiên cứ ám chỉ mấy lần về phương diện tu hành để làm cơ sở, sau đó tìm thời cơ thích hợp rồi nói rõ việc này."
Tô Đình nghĩ như vậy, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.
Bởi vì biểu tỷ có Hàn Đỉnh thân, không thể chữa trị cũng không dễ tu hành.
Nếu nói cho nàng biết việc này sớm, hắn lại không thể dạy biểu tỷ bắt đầu tu hành trước, dù sao vẫn có chút không thích hợp.
"Chờ một chút nữa vậy."
. ..
Ngày hôm sau.
Lúc sáng sớm.
Trước cửa Tôn gia ở Lạc Việt quận đã treo màu trắng.
Loại màu trắng này, đại diện cho việc trong Tôn gia có người tạ thế.
Mà khiến Tôn gia treo đèn lồng trắng cũng chỉ có tộc nhân dòng chính của Tôn gia.
Trong dòng chính Tôn gia, người có tuổi cao nhất chính là Tôn đại gia chủ. . . Hơn nữa lần trước có tin tức Tôn gia ở Lạc Việt quận bị mất trộm, nghe đồn Tôn gia chủ vô cùng tức giận, sau đó bị bệnh liệt giường, hỏi thăm danh y khắp nơi.
Vị án mất trộm thật giả khó biết, nhưng hỏi thăm danh y lại là thật.
Bây giờ xem ra, danh y cũng không trị liệu được.
Mà trên phố phường, trong các tửu lâu, trong viện người dân, trong lúc nói chuyện phiếm đều khó tránh khỏi sẽ nhắc tới việc này.
"Tám chín phần là Tôn gia chủ kia qua đời."
"Chỉ sợ đúng là thế."
"Tôn gia chủ này là người thanh danh hiển hách, từ nhỏ ta đã nghe sự tích cùng uy danh về ông ta mà lớn lên, không ngờ hôm nay một nhân vật có thể nói là truyền kỳ như thế mà cũng đi rồi."
"Thế sự vô thường, sinh lão bệnh tử đều khó tránh khỏi."
"Ai. . . Đáng tiếc. . ."
* * *