Chương 97: Dương danh thần miếu ta
800 năm trước, Khảm Lăng trấn chính là một trong bảy trấn ở Linh Khê, mà đứng đầu bảy trấn này lại là Linh Khê trấn.
Nhưng sau khi Đại Chu thành lập, Khảm Lăng trấn càng phồn hoa hơn, vượt qua cả Linh Khê trấn, sau đó đến khi định danh lại, bảy trấn Linh Khê này được quan văn Đại Chu ghi lại, trở thành Khảm Lăng huyện.
Còn Lạc Việt quận, tuy có danh là quận, nhưng khi Đại Chu quy định lại, nơi này vốn không đủ tiêu chuẩn của quận, cần hạ xuống làm huyện, chỉ vì toà Phục Trọng sơn kia có chút bí ẩn, vì vậy mới giữ lại danh là Lạc Việt quận, nhưng tất cả mọi thứ ở nơi này vẫn theo tiêu chuẩn của huyện.
Hai người đều là huyện chế, Lạc Việt quận nơi này dù có danh là một quận, nhưng lại còn không phồn vinh bằng Khảm Lăng huyện ở bên kia.
Khảm Lăng nằm ở khu vực giàu có và đông đúc, nam bắc thông suốt, giao dịch nhộn nhịp, hưng thịnh hơn so với Lạc Việt quận rất nhiều.
"Khảm Lăng huyện càng phồn vinh hưng thịnh hơn so với Lạc Việt quận, mà vị quan huyện ở Khảm Lăng kia cũng có quyền hành lớn hơn Phương Khánh rất nhiều."
Tùng lão chậm rãi nói: "Người này tên là Đinh Nghiệp, cố hương của hắn là ở Cảnh Tú huyện, hắn là có tiếng là hiếu tử, nhưng tuổi mẫu thân hắn đã cao, vì sợ tuổi thọ không nhiều, không thể kịp thời trở về Cảnh Tú huyện, không thể lá rụng về cội, nên không muốn theo hắn đi Khảm Lăng ở lại. Mà hắn nghe lệnh của phụ thân, cần tạo dựng ra thành tựu trong quan trường, để quang tông diệu tổ, cũng không thể thả từ quan hạ chức, hồi hương phụng dưỡng mẫu thân. Bởi vậy, hắn cùng mẫu thân phải chia xa ở hai nơi, luôn luôn vô cùng mong nhớ."
Tô Đình nghe đến đó, trong lòng đã hiểu rõ hơn rất nhiều, lúc này hỏi: "Không biết mẫu thân của vị Huyện lệnh này đang gặp phải vấn đề gì bây giờ?"
Tùng lão liếc hắn một cái, nói: "Cũng không ngốc đâu, biết tâm ý của lão phu."
Nói xong, không đợi Tô Đình đáp lời, ông đã nói: "Theo lão phu được biết thì trước đây không lâu lão phu nhân kia bị bệnh, đi thăm danh y mà không có kết quả, mà vị lão phu nhân này lại luôn luôn thờ phụng thần linh, vì vậy đi chung quanh bái thần, thỉnh cầu tiêu tai giải nạn, nhưng hơn hai mươi tòa thần miếu ở Cảnh Tú huyện, bao gồm cả thần miếu của vị lão hữu mà lão phu quen kia đều không có người nào có thể giải bệnh cho bà ấy."
Tô Đình nghe vậy, nhất thời hiểu rõ, nói: "Tùng lão muốn ta đi qua Cảnh Tú huyện, thuận tay cứu vị lão phu nhân này, đó chính là đang thi ân với vị Đinh đại nhân kia, để ta ở Khảm Lăng trấn cũng dễ dàng hành động hơn một chút?"
Tùng lão gật đầu nói: "Lão phu chính là có ý này."
Tô Đình gãi gãi đầu, nói: "Người coi thần miếu ở Cảnh Tú huyện kia là lão hữu của ngài, ông ấy còn không thể chữa được bệnh tật cho lão phu nhân này. Tuy rằng đạo hạnh của ta đã đột phá tới tầng hai, nhưng dù sao vẫn là tu hành không lâu, kiến thức không thể nói là nhiều, làm sao có thể chữa được?"
Tùng lão hơi xua tay, chậm rãi nói rằng: "Ngươi nghĩ người coi miếu ở các đại miếu thờ trong thiên hạ đều có đạo hạnh như lão phu như sao?"
Tô Đình ngẩn người, nhìn Tùng lão chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu mà đứng.
Hắn cũng không cảm thấy Tùng lão khoác lác, nhưng đây cũng lần thứ nhất nhìn thấy Tùng lão từ trước đến giờ luôn trầm ổn lại có một mặt ngạo khí như vậy.
Tùng lão khẽ liếc hắn một cái, thần sắc phức tạp, gần đây kẻ này đạo hạnh tăng nhanh như gió, lão phu bị hắn làm cho chấn kinh mấy lần, tất cả những lần đó đều bị Tô Đình hắn nhìn thấy, bây giờ hắn muốn rời khỏi Lạc Việt quận. . . Giờ khắc này nếu không đánh thức hắn, để hắn hiểu rõ bản lĩnh của lão phu, sợ là sau này vẫn còn bị hắn xem nhẹ.
"Trên thế gian có vô số miếu thờ, nhưng không phải tất cả người coi miếu đều có bản lĩnh như lão phu."
Tùng lão chậm rãi nói rằng: "Vị lão hữu này trong coi miếu thờ kia, bên trong thật sự có truyền thừa, có thể dựa vào hương hỏa mà tu hành, nhưng tư chất ông ta hơi kém một chút, tu hành khó thành, bây giờ tu vi cũng chỉ giống đạo gia các ngươi tu hành ở tầng một thôi."
Dừng một chút, Tùng lão nói rằng: "Đương nhiên, tuy rằng ông ấy không có bản lĩnh thi pháp cao thâm, nhưng rốt cuộc cũng là nhân vật có truyền thừa, năng lực xem phong thuỷ trận pháp, đoán thăm xem bói, thậm chí hội họa linh phù cũng nổi tiếng ở Cảnh Tú huyện, thậm chí ở Lạc Việt quận chúng ta, cũng có nghe được thanh danh của ông ấy."
Tô Đình khẽ gật đầu, hắn cũng không dựa vào tu vi mà coi thường vị người coi miếu kia.
Chính bởi vì về việc tu hành không tiến bộ nhiều, thế nên bản lĩnh của họ về các phương diện như nghiên cứu phong thuỷ, phân tích trận pháp, đoán xâm xem bói, vẽ linh phù sẽ có chỗ hơn người.
Kỳ thực đối với hắn thì chuyện này đã liên quan đến phương diện khác.
Ví dụ như có một số người tập võ, võ nghệ cao thâm, nhưng cũng kính trọng đại gia thư pháp nổi danh thiên hạ, dù cho vị đại gia thư pháp này chỉ là người tay trói gà không chặt.
"Vị lão hữu này có đạo hạnh nông cạn, nhưng ở những phương diện này thì có thể xưng là chân tài thật học, dù sao cũng nhận được truyền thừa các đời trong miếu, chứ không phải thần côn trên giang hồ thuận miệng bịa chuyện."
Tùng lão thở dài nói: "Chỉ có điều, bởi đạo hạnh nông cạn nên dù ông ấy dồn vô số tinh lực vào các loại các phương diện như phong thuỷ bói toán, nhưng trình độ cao thấp khi so sánh với cao nhân chân chính cũng vẫn có hạn."
Tô Đình trầm mặc một chút, nói: "Vị lão tiên sinh này không cứu được Đinh lão phu nhân?"
Tùng lão lắc đầu nói: "Lão phu nhân xin ông ấy một đạo linh phù, nhưng vẫn cứ không trị được bệnh, sau đó lại cầu y khắp chốn, cũng bái thần chung quanh. . ."
Dừng một chút, Tùng lão nói rằng: "Thậm chí, Đinh gia cũng từng muốn phái người đi xa 700 dặm tới Lạc Việt quận, xin lão phu một đạo linh phù, để khử bệnh tiêu tai."
Tô Đình thở dài nói: "Danh tiếng của Tùng lão thế mà đã truyền xa ngàn dặm."
Tùng lão nghe vậy, thoả mãn gật đầu, nói: "Đúng là như thế, mà lần này ngươi đi tới Khảm Lăng, nhất định phải đi qua Cảnh Tú huyện, thế thì thuận tiện chữa bênh cho vị Đinh lão phu nhân này."
Tô Đình khẽ gật đầu, lại thấp giọng nói: "Chỉ là tuy rằng có y thuật ông cha truyền lại, nhưng vãn bối cũng chưa từng học được nên đã thất truyền từ lâu, bây giờ chỉ có thể mượn dùng bản lĩnh người tu hành để thử trị bệnh cứu người mà thôi, không hẳn sẽ có hiệu quả."
"Thử một chút là được, cũng không phải nhất định muốn ngươi chữa trị."
Tùng lão chậm rãi nói rằng: "Nếu như không chữa trị được thì thôi. Nếu chữa trị được, ngươi ở Khảm Lăng trấn sẽ có chỗ dựa. Hơn nữa, cũng có thể khiến danh tiếng của thần miếu ta được lan xa, để Cảnh Tú huyện cũng biết Lôi Thần miếu ở Lạc Việt quận thật sự là linh nghiệm không gì sánh được."
Tô Đình vuốt nhẹ cái cằm trơn bóng, nhất thời không nói gì.
"Đúng rồi."
Tùng lão dường như lại nhớ tới cái gì, dặn dò: "Trước khi ngươi đi, không cần lộ ra thân phận, để tránh chuyện không cứu được người, làm hỏng danh tiếng của lão phu. Đợi ngươi thật sự chắc chắn cứu được người, lại tự xưng là đệ tử từ Lôi Thần miếu ở Lạc Việt quận đi ra."
Vẻ mặt Tô Đình kỳ quái, thẫn thờ gật đầu.
Đúng là núi cao còn có núi cao hơn.
Tùng lão bình thường không thể hiện, luôn thận trọng trầm ổn, không ngờ trình độ ở phương diện này cũng có thể so với Tô mỗ.
Tô Đình thở dài một hơi, tràn ngập cảm khái.
. ..
Cùng lúc đó.
Ở Tôn gia.
Trong ngoài Tôn gia đều treo vải trắng, ngay cả đèn lồng cũng đổi thành màu trắng, tộc nhân cùng với tôi tớ đều đổi sang mặc tang phục.
"Đại công tử còn chưa về nhà sao?" Đại phu nhân vẫn đầy phong vận, mặc tang phục màu trắng, quỳ gối trong linh đường, vẻ mặt lạnh lẽo, đưa tay lau nước mắt, chậm rãi hỏi.
"Còn đang ở trên đường, dù cố gắng đi nhanh, tranh thủ đêm ngày cũng không kịp trở lại." Đại quản sự thấp giọng đáp.
"Ngươi đã kể rõ nguyên nhân việc này tới kinh thành chưa?" Đại phu nhân hít sâu một hơi, nói: "Lão gia gặp chuyện, bệnh trạng không tầm thường, nhất định là có người âm thầm động thủ."
"Tiểu nhân đã báo cho đại công tử, để đại công tử bẩm lên Ty Thiên giám."
Đại quản sự quỳ rạp dưới đất, nhưng trong lòng cũng không nhịn được rùng mình.
* * *