Chương 45: Cứu người cứu mình
“Đây là muốn tạo nội đấu?” Viên Minh thầm nghi hoặc.
Có thể khiến bọn chúng bỏ lắm tâm tư đi hạ độc như vậy, khẳng định không phải là muốn ra tay với mình, Ba Đạt và Ương Thiền lại trông như tùy tùng, như vậy cũng không khó đoán ra ai là người mà Khôn Đồ muốn đối phó.
Không đợi Viên Minh kịp suy tính kỹ càng, tiếng Ô Bảo chợt vang lên: “Bẩm các vị đại nhân, thịt lợn rừng đã được nướng chín, mời các vị thưởng thức.”
“Mang qua đây.” Khôn Đồ lớn tiếng ra lệnh.
Ô Bảo lập tức đem cả tảng thịt lợn rừng đã được nướng chín qua trước mặt mấy người Khôn Đồ.
Khôn Đồ lấy một thanh dao găm ra, nhẹ nhàng vạch mấy đường trên khối thịt. Cả khối thịt theo đó nứt ra từng mảng, chia thành bảy tám khối.
“Trần Uyển sư muội, thịt này nhìn cũng không tệ, ngươi ăn thử chút đi.” Gã trước tiên lấy một miếng thịt lưng ra, đưa cho Trần Uyển.
Trần Uyển không tiện chối từ, liền nhận lấy.
Những người khác cũng tự động lấy phần thịt cho mình rồi ngấu nghiến ăn.
Lúc này, Khôn Đồ bỗng nghĩ tới điều gì, lên tiếng nói với Ô Bảo: “Cầm cho Viên Minh một miếng.”
“Chủ…Đại nhân thưởng cho ngươi.” Ô Bảo không chút do dự, hai tay nâng một khối thịt chân giò lớn đi tới bên người Viên Minh.
Viên Minh bình tĩnh nhận lấy, cảm ơn qua loa một tiếng, nếu không phải đã biết thịt này có vấn đề, hắn thực sự có thể bị thiện ý bất ngờ của Khôn Đồ và Ô Bảo làm cho cảm động.
“Nếm thử đi.” Ô Bảo cười giả lả nhìn hắn, nói.
Viên Minh cắn một miếng, nhai nuốt rồi hàm hồ đáp: “Mùi vị không tệ.”
Ô Bảo thấy thế mới quay người đi vào thần miếu. Viên Minh lập tức nhổ miếng thịt trong miệng ra, xong há miệng để một ngụm nước mưa vào miệng mới thôi.
Tiếng tán thưởng từ trong thần miếu thỉnh thoảng lại vọng ra, đến ngay
Trần Uyển cũng cảm thấy tay nghề Ô Bảo không tệ chút nào.
Có điều rất nhanh sau đó, Viên Minh liền nghe thấy bên trong có tiếng động vang lên, nghe như có người ngã xuống.
Ngay tiếp đó, lại nghe tiếng Khôn Đồ giả vờ giả vịt hỏi thăm: “Trần Uyển sư muội, ngươi làm sao vậy, sư muội?”
Viên Minh nghe động tĩnh bên trong, lòng thầm khinh bỉ, đồng thời nhân khi có tiếng sấm rền, ném chỗ thịt được xé ra đi, chỉ cầm khúc xương không trong tay, đồng thời dựa tường nằm ngã xuống, làm bộ như bị trúng độc.
Trong miếu, Khôn Đồ vẫn đang liên tục Trần Uyển, nhưng Trần Uyển đã nhắm nghiền hai mắt, lông mi khẽ động, hoàn toàn hôn mê.
“Được rồi, đừng có gọi nữa, ngất rồi đấy.” Ương Thiền lúc này đang khoanh tay trước bộ ngực đồ sộ, liếc mắt nhìn Trần Uyển một chút, xong không nhịn được nói.
“He he, tiểu nương bì(1) này, bình thường dựa vào con mái già giữ con của Hỏa Luyện đường, không thèm để ta vào mặt, hôm nay rơi vào tay ta, đảm bảo để ngươi biết, cái gì gọi là cực lạc nhân gian.” Khôn Đồ cười tà nói, giọng đầy vẻ đắc ý.
“Khôn Đồ sư huynh, cái kia…Thuốc này rất mạnh, khi dùng không dám dùng quá nhiều, ngài tranh thủ thời gian, đừng để nửa đường ả tỉnh dậy thì phiền phức.” Ba Đạt từ bên cạnh bước lên trước, vừa nói vừa đưa mắt nhìn trộm Trần Uyển đang nằm trên mặt đất.
“Được rồi, chút tâm tư kia của ngươi ta làm sao không biết? Yên tâm đi, đợi ta hưởng dụng xong, sẽ không quên chia cho ngươi một chén canh, haha..” Khôn Đồ cười ha hả, đáp.
Ương Thiền nhìn hai gã một lượt, khinh thường mắng: “Đám nam nhân các ngươi, chẳng có kẻ nào tốt.”
Khôn Đồ nghe thế, có vẻ không vui nhìn lại ả.
Ương Thiền thấy thế, lập tức đổi mặt tươi cười, nói thêm:
“Nam nhân không hư, nữ nhân không yêu. Cũng tại con ranh Trần Uyển này không hiểu phong tình. Nàng cũng vì không trải việc đời mới như thế, một khi ăn tủy biết vị rồi, dù có là Phi Mao thú nô này, chỉ sợ nàng cũng tự mình nhào vào.”
Ô Bảo nghe Ương Thiền nhắc tới mình, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn lén Trần Uyển nữa.
“Ô Bảo, chúng ta đã sắp đạt mục tiêu, Viên Minh đã không còn tác dụng gì, ngươi bây giờ lập tức lôi hắn đi xử lý, tránh rắc rối sau này.” Khôn Đồ cúi người, đưa tay sờ khuôn mặt Trần Uyển, lại chợt nhớ tới một chuyện, liền quay đầu ra lệnh.
“Vâng, chủ nhân.” Ô Bảo nghe thế, lập tức cất bước đi ra ngoài.
“Lôi ra xa chút rồi xử lý, đừng để mùi máu tươi bay vào làm hỏng nhã hứng của ta.” Khôn Đồ lên tiếng nhắc thêm.
“Vâng.”
Ô Bảo đi đến ngoài cửa, liếc mắt nhìn Viên Minh co quắp ngã trên đất, nhếch miệng cười đắc chí.
Gã cúi người tóm lấy hai cánh tay Viên Minh, kéo hắn vào trong màn mưa, đi tới khoảng tăm tối trong rừng núi.
Khôn Đồ nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Trần Uyển, bóp nhẹ như cưng nựng một chút, đoạn cười tủm tỉm nói: “Gương mặt thật xinh đẹp nha, chậc chậc, ta cũng không muốn thế này, chỉ trách ngươi quá không biết điều.”
Nói đoạn, hắn cầm cổ áo Trần Uyển kéo một cái xuống dưới, váy áo màu đỏ nhất thời bị kéo đến cổ áo mở rộng, để lộ nội sấn tiểu y(2) bên trong cùng một mảng da thịt trắng nõn nà.
Đang khi mê muội ngắm nhìn, Khôn Đồ chợt nghe sau lưng có tiếng ‘ừng ực’ vang lên, quay lại thì thấy Ba Đạt đang đưa hai mắt nhìn đăm đăm, nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Ương Thiền liếc mắt nhìn gã, trong lòng càng thêm xem thường.
Khôn Đồ cũng cảm thấy bị hai người vây xem như thế, đúng là không được thoải mái lắm.
Gã liền đưa tay sờ lên một cái túi màu xanh bên hông, trên túi có thêu một đoàn phù văn kỳ lạ, nhoáng cái liền thấy ánh sáng lóe lên.
Chỉ tích tắc sau đó, một bộ giường chiếu kèm màn trướng thêu hoa thình lình xuất hiện trong thần miếu.
“Khôn Đồ sư huynh, ngươi có túi trữ vật rồi?” Ương Thiền thấy thế, đầu tiên là sững sờ, xong lập tức phản ứng kịp, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chằm cái túi bên hông gã, kinh ngạc kêu lên.
“Trước khi đi chuyến này, Mông Sơn trưởng lão đã ban thưởng.” Khôn Đồ có vẻ khá đắc ý, khoe khoang.
“Có thể được Mông Sơn trưởng lão thưởng thức như vậy, lần này trở về, nghĩ tới chuyện ngươi trở thành đệ tử nội môn hẳn là mười phần chắc chín.” Ương Thiền đáp với vẻ vô cùng hâm mộ.
Khôn Đồ nhếch nhếch miệng, không đáp nhưng trong lòng lại thầm oán thán: “Lão già kia mấy năm nay không biết đã nhờ ta mà vớt được bao nhiêu lợi lộc, sớm nên để ta trở thành đệ tử nội môn mới phải.”
“Khôn Đồ sư huynh, đừng nói nhiều vậy nữa, ngài tranh thủ thời gian đi.” Ba Đạt ở bên cạnh nôn nóng giục.
Khôn Đồ cười lạnh, phủ phục người xuống bế Trần Uyển ném vào trong màn trướng.
Đáy mắt Ương Thiền lóe lên một tia phẫn hận, lắc mông đi ra cửa thần miếu, còn Ba Đạt vẫn lưu luyến ngồi xuống cạnh đống lửa.
Bên ngoài thần miếu, gió mưa tăm tối, sấm nổ đì đùng.
Trong núi rừng, chỗ cách xa thần miếu hơn trăm trượng, Ô Bảo cả người ướt đẫm, kéo Viên Minh đi tới một hố trũng, tiện tay ném hắn vào rồi lấy một thanh đao ngắn từ chỗ ngực ra.
Nhìn gia hỏa khiến gã ghi hận hồi lâu, giờ phút này lại đang nằm xụi lơ như đống bùn nhão, khóe miệng gã cong lên vẽ ra một nụ cười, xong lập tức cúi người đưa mũi đao nhắm ngay trái tim hắn, bộ dạng như muốn đâm ngay tới.
Gã không hề để ý được rằng, thanh trường kiếm mà Viên Minh luôn đeo sau lưng kia, không biết đã được hắn tháo xuống, nắm trong tay từ bao giờ.
“Xẹt xẹt.”
Một tia sáng sáng chói lóe lên, lưỡi đao của Ô Bảo phản xạ một luồng sáng, vừa vặn chiếu lên khuôn mặt Viên Minh.
Gã kinh hãi phát hiện, Viên Minh ở dưới ánh đao như tuyết kia lại đang mở mắt, hơn nữa còn đang nhìn hắn mỉm cười.
Không chờ gã kịp phản ứng, dưới chân đột nhiên truyền tới một cảm giác đau đớn kéo dài, chỉ thấy một cây gai gỗ bất ngờ từ dưới đất trồi lên, xuyên thẳng qua bàn chân gã, mũi gai thậm chí đâm luôn vào phần bụng dưới đang theo thế bị ép xuống thấp của gã.
Ô Bảo cố nén cảm giác đau đớn thấu tim, lập tức cắm đoản đao trong tay xuống, mưu đồ một đao đoạt mạng Viên Minh.
Nhưng một khi Viên Minh đã sớm phòng bị, làm sao có thể cho gã cơ hội? Một tay Viên Minh sớm thò ra, tóm chặt cổ tay gã, một tay khác cầm kiếm vung lên.
Thân kiếm kéo theo một đường sáng xanh, lóe lên trên cổ Ô Bảo.
Chỉ trong tích tắc, huyết quang phun ra ngoài, một cái đầu lâu bị chém bay lên, lăn lông lốc ra ngoài.
“Ài, lần này không muốn nhúng tay cũng không được.” Viên Minh lui về sau, ngồi trên mặt đất trơn trượt lạnh lẽo, đưa tay lau nước mưa lẫn máu loãng trên mặt.
Xuyên qua màn mưa và bóng cây dày đặc, hắn nhìn thấy ánh sáng le lói từ thần miếu bên kia, xong chậm rãi đứng dậy, vẩy sạch máu trên trường kiếm, đoạn nâng kiếm đi về phía đó.
Sau khi trở lại thần miếu, Viên Minh không lỗ mãng xông tới, mà cẩn thận bò lên nóc nhà.
Xuyên qua kẽ hở trên mái ngói, Viên Minh nhìn thấy chiếc giường tinh xảo không hợp với không gian xung quanh kia, thấy Ương Thiền đang hờn dỗi ngồi ở cửa ra vào, cũng thấy Ba Đạt bộ dạng đê hèn ngồi bên đống lửa.
Trên giường, áo ngoài của Trần Uyển đã bị cởi ra hết, nội sấn tiểu y che không nổi thân thể như tuyết như ngọc, để lộ ra da thịt nõn nà như đang tỏa sáng, nhìn tới quả thực kiều diễm.
Một con gió thổi tới, xốc một mảnh màn trướng lên, Viên Minh thấy ngay Khôn Đồ đang cưỡi trên đôi chân thon dài của Trần Uyển, tay bưng váy đỏ của nàng rồi vục đầu vào, ra sức hít lấy hít để.
“Tên khốn này dzâm tiện quá…”Viên Minh thấy thế, không nhịn được lưng nổi da gà.
Hắn lúc này lại có chút do dự.
Qua quan sát mấy ngày nay, hắn phát hiện tu vi mấy người Khôn Đồ đều không yếu, tối thiểu đều từ Luyện Khí tầng bốn trở lên, dù là một đấu một thì hắn cũng không thể chắc thắng, đừng nói tới phải một đấu ba.
Nhưng nếu hắn bỏ mặc không quản, không nói tới lương tâm có cắn rứt hay không, chỉ bằng vào chuyện hắn giết Ô Bảo thôi, đám người Khôn Đồ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Không phải bởi cái mạng Ô Bảo, mà bởi hắn đã tận mắt chứng kiến những việc này.
“Chỉ có thể như thế!” Đôi mắt hắn lóe sáng, sự do dự bị thay bởi vẻ quyết tâm.
Ngay thời khắc bàn tay Khôn Đồ sắp chạm vào thân thể mềm mại của Trần Uyển, mặt đất chỗ giữa hai đống lửa bỗng có một cây gai màu xanh phá đất trồi lên, thiếu chút nữa lật tung hai đống lửa.
Hoa lửa bắn tung tóe lên trên giường, chỉ nháy mắt đã đốt cháy màn lụa, “phừng” một tiếng thôi, lửa lớn đã bao trùm khắp giường.
Từ bên trong đám lửa, tiếng rống giận dữ của Khôn Đồ truyền ra.
Nháy mắt tiếp theo, một vòng phong nhận(3) từ giữa giường tức tốc khuếch trương, thổi quét khắp bốn phương tám hướng.
Một hồi những âm thanh hỗn loạn vang lên, theo đó ngọn lửa bao phủ cái giường bị gió lớn quét bay ra, đồng thời cả bốn cọc màn và màn trường trang trí cùng bị phong nhận cắt đứt, bắn tung tóe khắp xung quanh.
Phong nhận càn quét khiến tàn lửa trên mặt đất cũng bị thổi bay, nhất thời cả thần miếu rơi vào tối tăm.
“Khốn khiếp, Ba Đạt, ngươi đang giở trò quỷ gì?” Khôn Đồ cởi trần, phẫn nộ quát.
Dù động tĩnh lớn như vậy nhưng Trần Uyển vẫn không tỉnh lại.
“Khôn Đồ sư huynh, ta không làm gì cả.” Ba Đạt vội vàng kêu oan.
Ương Thiền không đợi bị hỏi, cũng lập tức lên tiếng phủ nhận: “Cũng không phải ta, ta cũng chẳng làm gì hết.”
Đúng lúc này, một tiếng sấm vang lên!
Trên nóc căn thần miếu cũ nát, vô số viên ngói ào ạt rơi xuống, để lại một lỗ thủng lớn trên mái nhà.
Một bóng trắng khôi ngô cao lớn, từ lỗ thủng nặng nề đáp xuống, dùng thế thái sơn áp đỉnh, đập thẳng về phía Khôn Đồ đang ngồi trên giường.
____________________________________
Chú giải:
1. Tiểu nương bì: Đây là cách gọi của bậc trưởng bối dành cho những cô gái trẻ tuổi nghịch ngợm, cá tính, không phải là cách mắng chửi như nguyên nghĩa của nó (Nếu dịch word by word nó là con mẹ trẻ lỳ lợm, có điều trong trường hợp của Khôn Đồ thì rất có thể gã dùng với ý này).
2. Nội sấn tiểu y: Ngày xưa các cô gái không có áo ngực như bây giờ, thường là sau áo khoác ngoài sẽ có mặc một lớp áo mỏng nữa (nội sấn) và tiếp đó là mặc áo con (tiểu y - như bên mình hồi xưa là áo yếm).
3. Phong nhận: Nhận (刃) là chỉ phần sắc bén của một thanh đao, dao (刀) hay chính là lưỡi đao. Phong nhận là lưỡi đao gió.