Chương 46: Toản động
Khôn Đồ chưa rõ tình hình, không dám tùy tiện đối cứng, chỉ có thể tung người nhảy ra, đáp xuống chỗ cạnh Ương Thiên.
Thân ảnh màu trắng nện xuống giường ngà, lập tức đánh sập giường chiếu, đoạn nghiêng đầu qua phía khác, nhìn Ba Đạt ở gần nhần, há cái miệng to như chậu máu ra gào thét một tiếng đầy vẻ điên cuồng.
“Gào…”
Ba Đạt trợn trừng mắt, thấy được hình dạng đại khái của bóng trắng kia. Đó là một thứ có vẻ ngoài giống người nhưng không phải người, cả người mọc đầy lông trắng, ngũ quan mơ hồ nhìn không rõ.
“Nhân Tiêu, là Nhân Tiêu…” Gã lập tức hoảng sợ la toáng lên.
Lời còn chưa nói hết, gã đã cuống quýt bật dậy, chân không ngừng bước, chạy lách qua bên cạnh Khôn Đồ và Ương Thiền, lao ra bên ngoài.
Ương Thiền vốn không cảm thấy sợ lắm, thấy gã vừa la vừa trốn như vậy, lập tức cũng manh nha xuất hiện thoái ý, có điều còn chưa kịp đi đã bị Khôn Đồ tóm cánh tay giữ lại.
“Sợ cái gì? Đừng quên chúng ta tới đây để làm gì.” Khôn Đồ giận dữ gầm lên với ả.
Ương Thiền lúc này mới phản ứng kịp, nhớ ra mục đích của bọn họ vốn là đi tìm và săn giết Nhân Tiêu.
“Hừ, đều do thứ hèn nhát Ba Đạt kia, hại ta giật này cả người.” Ương Thiền khinh thường mắng một câu, xong liền ổn định tâm thần.
Vượn trắng do Viên Minh thi triển Phi Mao thuật hóa thành, thấy bọn chúng không bị dọa lui, thầm thở dải tiếc nuối, nhưng hắn không hề chùn bước mà lần nữa nhảy lên, vung hai nắm tay nện mạnh xuống đất.
Một tiếng “Ầm” vang lên.
Nền thần miếu chấn động dữ dội, mặt đất dưới chân Khôn Đồ va Ương Thiền cũng lập tức nứt vỡ, kéo theo vô số đất đá bắn lên.
Gần như cùng lúc, những vết rạn trên cột đá cạnh hai người nhất cũng nhanh chóng lan tràn, mở rộng, rồi theo một tiếng ‘ầm’ liền vỡ vụn ra, kéo theo nửa phần nóc nhà đổ sụp xuống, vô số mảnh ngói cùng bụi đất cũng rào rào trút xuống.
Hai người Ương Thiền vội vàng lui về sau, bước lùi cho tới khi ra hẳn khỏi thần miếu.
Giữa màn bụi đất mịt mờ, Viên Minh ôm ngọc thể đang nằm của Trần Uyển, sửa sang qua loa quần áo của nàng một chút, xong lập tức tung người nhảy lên trên nóc nhà.
Mắt thấy có cơ hội chạy trốn, Viên Minh dĩ nhiên không dám trì hoãn.
Nhưng khi hắn vừa xông qua nóc nhà, cảm nhận được nước mưa rớt lên người, bỗng phát hiện trên đỉnh đầu có một bóng đen xuất hiện, che nước mưa rơi xuống.
Viên Minh ngửa đầu nhìn lên, gặp ngay một cặp ‘đèn lồng’ màu xanh đen tỏa sáng giữa trời đêm, ở phần rìa quầng sáng yếu ớt màu xanh lục kia còn thấy có từng miếng vảy hình thoi màu đỏ thẫm.
Không chờ hắn nhìn cho rõ, một tràng những tiếng ‘xì xì’ vang lên, đồng thời mảng bóng đen kia nhanh chóng hạ xuống, để lộ ra một cái đầu rắn cực lớn đang há cái miệng to như chậu máu, cắn thẳng xuống phía Viên Minh.
“Linh thú của Ương Thiền.” Viên Minh ngưng người, vung tay đấm lên một quyền.
Một tiếng “bốp” trầm đục vang lên, con đại mãng màu đỏ lửa bị đấm cho thụt đầu lại, đồng thời thân ảnh Viên Minh cũng rơi từ trên không xuống.
Hai ngươi vừa mới rơi xuống đất, từ chỗ xa xa trong màn mưa bên ngoài chợt có tiếng gào của Ba Đạt vang lên: “Khôn Đồ đội trưởng, ob chết rồi, không thấy thú nô tên Viên Minh kia đâu.”
Khôn Đồ nghe thế liền bừng tỉnh.
“Mắc lừa rồi, bên trong không phải Nhân Tiêu gì cả, là tên Phi Mao thú nô kia.” Gã gầm lên giận dữ, lập tức vỗ túi linh thú bên hông.
Một luồng sáng xanh từ trong túi bay ra, theo đó, một con sói xanh cao to, mình dài hai trượng thình lình xuất hiện.
Không chờ Khôn Đồ ra lệnh, sói xanh đã lắc lắc đám lông bờm, gồng cơ bắp toàn thân nổi lên, đồng thời cặp mắt đỏ sậm của nó lóe lên ánh sáng mờ mờ, há miệng hướng phía thần miếu gào một tiếng vang trời.
“Gào…”
Theo tiếng gào điên cuồng này, một đợt cuồng phong từ trong miệng sói điên cuồng phóng tới, tạo ra vô số phong nhận tỏa ánh sáng xanh cắt nát màn mưa, hình thành những luồng khí xoáy mà mắt thường cũng có thể thấy được, đập thẳng vào ngôi miếu đổ nát.
Trong tiếng “ầm ầm”, đá vụn cùng mảnh ngói bay tứ tung, vọt vào trong thần miếu.
Viên Minh cảm nhận được cỗ lực lượng cuồng bạo kia, chỉ có thể vội vàng lách người, lao qua núp sau bức tượng thần kỳ quái ở bên cạnh để tránh né.
Chuỗi phong nhận cuồng bạo kia càn quét thổi qua, đập thẳng lên vách tường còn chưa đổ phía sau miếu, đục ra một lổ hổng lớn trên bức tường lung lay sắp đổ.
Viên Minh nhìn lỗ hổng trên vách tường phía sau, khoảnh khắc vừa định trốn đi, lại thấy ngay một quầng sáng màu xanh đen đang cấp tốc từ trong màn đêm bên ngoài lao về phía bên này.
Sau khi biết được trong miếu không phải Nhân Tiêu, mà chỉ chỉ là một Phi Mao thú nô, Ba Đạt tức thì không còn sợ hãi nữa, cũng gọi linh thú của mình ra.
Con lợn rừng với đám lông đen dày cứng rợn người kia cả người tỏa ánh sáng đen, tung bốn chân lao như điên về phía Viên Minh, trên hai cái nanh sắc nhọn của nó còn tỏa ánh sáng óng ánh, trông như có bôi độc.
Viên Minh thấy thế, tức thì áp một bàn tay lên trên mặt đất, đồng thời pháp lực trong đan điền phun trào, truyền thẳng xuống dưới mặt đất.
Mộc Thứ thuật bất ngờ phát động.
Chỉ thấy ở chỗ mặt đất cách hắn hơn hai trượng, đất đá đột nhiên nứt tung ra, đồng thời ba cây gai gỗ màu xanh to cỡ đùi bò trồi lên, rồi như ba cây cọc buộc ngựa đâm xéo tới nghênh đón lợn rừng lông đen.
Một tiếng “Rầm” vang lên.
Lợn rừng lông đen húc thẳng lên gai gỗ màu xanh, tức thì một vòi máu tươi từ trên người nó bắn tóe lên, nhưng ba cây gai gỗ cũng bị húc cho hoàn toàn vỡ nát.
Mà tốc độ của nó cũng chỉ chậm lại một chút, không hề ngừng thế đánh tới.
Viên Minh cảm thấy nội tâm trùng xuống, vội vàng lăn người qua bên cạnh sườn tránh né.
Mấy linh thú của đám đệ tử ký danh này trông không khác mấy so với hung thú mà hắn săn giết hàng ngày, thực tế chiến lực lại cách nhau trời vực, cơ bản không phải thứ hắn có thể dễ dàng đối phó.
Chưa nói còn chủ nhân của bọn chúng, mỗi kẻ đều đường đường chính chính là đệ tử Bích La Động, có thể học tập các loại bí thuật, công pháp của tông môn.
Trong lòng Viên Minh chợt cảm thấy có chút hối hận, không nên nóng đầu xuất thủ vội vã để bản thân cơ hồ rơi vào tuyệt cảnh, ít nhất cũng nên tìm thời cơ thích hợp hơn.
Một tiếng ‘ầm’ thật lớn vang lên.
Con lợn rừng ngang ngược húc tới kia vừa đâm thẳng lên bức tượng hung thần hình dáng cổ quái kia, khiến cho bức tượng đất sét đổ sụp, vỡ ra tung tóe, đến ngay cả cái bệ đỡ tượng cũng bị kéo văng ra ngoài.
Va chạm kịch liệt khiến lợn lòi cũng thấy hơi choáng, nó lắc lắc đầu, phân biệt phương hướng một rồi lại bất thình lình lao đến chỗ Viên Minh.
Còn mãng xà màu đỏ lửa ở phía trên cũng há miệng ra, bổ xuống phía hắn.
Thân bị hãm ở giữa vòng vây, Viên Minh tức tốc đảo mắt nhìn quanh hòng tìm ra một lối thoát, đúng lúc này, hắn phát hiện ở phía dưới bức tượng thần mới bị con lợn lòi húc đổ kia, thình lình xuất hiện một cái cửa động tối om.
Tâm trí hắn quay cuồng suy tính chốc lát, rồi lập tức đưa ra quyết định.
Chỉ thấy hắn triệt hồi Phi Mao thuật, đưa hai tay ôm ngang người Trần Uyển, vọt người tới trước, tránh thoát đòn tấn công của đại mãng rồi lao thẳng về phía con lợn lòi.
Ngay khi song phương sắp va chạm, hắn bỗng hạ thấp trọng tâm, lợi dụng ưu thế hình thể, đổ người trượt qua khoảng trống dưới bụng con lợn lòi, lao tới cửa động phía bên kia.
Viên Minh đưa mắt nhìn sâu vào không gian đằng sau cửa động, chỉ thấy bên trong tối như hũ nút, có một cơn gió lạnh lẽo từ bên trong thổi ra, còn lại cơ bản nhìn không ra là sâu bao nhiêu.
“Cẩu nô bộc, còn không khoanh tay chịu trói?” Tiếng Khôn Đồ chợt truyền đến.
Gã cũng đã dẫn theo linh thú sói xanh vọt vào.
Viên Minh không còn thời gian suy nghĩ, lập tức ôm Trần uyển, thả người nhảy xuống cửa động.
Sau khi rơi được khoảng ba, bốn trượng, hắn đáp người lên trên một bờ dốc, tiếp đó không tự chủ phi tốc trượt nghiêng xuống phía dưới.
Khôn Đồ thấy thế liền vội vàng lao qua, sau khi tới rồi kiểm tra kích thước cửa động một hồi, gã liền quay qua gọi Ương Thiền: “Mau! Sai hỏa mãng của ngươi đi vào, hôm nay nhất định phải giết bọn chúng, nếu không đợi khi quay lại tông môn, chúng ta sẽ rất thảm.”
Ương Thiền mặt mũi căng thẳng, không chút do dự, lập tức điều khiển hỏa mãng chui vào trong động quật.
Trừ khi bọn họ mạo hiểm đích thân đuổi theo, nếu không thì linh thú duy nhất có thể chui vào động này cũng chỉ có con hỏa mãng kia mà thôi.
Bên trong động quật cũng không bằng phẳng, khắp nơi đều có đá nhô ra, Viên Minh ở trong va đập tứ phía, cả người đầy những vết thương chồng chất nhưng không dám dừng lại nửa khắc.
Lúc này, hắn chọt nghe sau lưng có tiếng động truyền đến, lập tức cảm thấy không ổn.
Ngay sau đó, một tiếng gào thét từ phía sau truyền đến. Chỉ thấy con hỏa mãng kia đã đuổi theo, hơn nữa còn đột nhiên há miệng máu phun ra một luồng lửa, tạo thành một đợt sóng lửa lan tràn khắp động quật.
Viên Minh chỉ cảm thấy nhiệt đột bốn phía bỗng tăng cao, thầm rùng mình, chỉ có thể nhanh chóng thôi động Mộc thứ thuật, tạo ra ba cây gai gỗ to lớn ở phía sau hòng ngăn cản sóng lửa.
Lửa đỏ hừng hực len qua khe hở cạnh gãi gỗ, ào ạt phóng tới, ngọn lửa liếm lên lưng, thiêu đốt dữ dội khiến hắn đau rát tới độ muốn ngưng thở.
“Phành!”
Tiếng cành cây bị đụng gãy từ sau lưng truyền đến, đồng nghĩa con hỏa mãng vẫn đang tiếp tục truy đuổi hắn, chỉ sau chốc lát, cái miệng to như chậu máu của nó đã tới sát ngay sau lưng Viên Minh.
Cảm giác được nhiệt độ cực cao từ trong miệng nó tỏa ra, Viên Minh dùng một tay nắm thật chặt trường kiếm, dự định làm hành động chống cự cuối cùng.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm nhận được thân thể mềm mại trong ngực khẽ động, tựa như Trần Uyển sắp tỉnh lại.
“Này! Không muốn chết thì mau mau nghĩ cách đi!” Viên Minh lớn tiếng gọi.
Trần Uyển lúc này đầu óc mê man, đồng tử mờ mịt mơ mang, có điều khi thấy tình cảnh phía sau thì con ngươi khẽ co lại, vô thức đưa tay sờ trong tay áo, xong ném thứ gì đó về phía cái miệng máu ở đằng sau.
“Viu”
Chỉ thấy một viên đạn kim loại lớn bằng hạt đào bay ra, đồng thời đường vân trên vỏ đạn thình lình có ánh lửa sáng lên, bên trong nhìn như có vô số chấm lửa chớp động, nhoáng cái đã chui vào trong miệng hỏa mãng.
Chớp mắt tiếp theo, Trần Uyển co cả người lại, rúc vào trong ngực Viên Minh.
Viên Minh còn chưa kịp phản ứng, sau lưng đã nghe có tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Một đoàn lửa cháy hừng hừng sau lưng hắn đột nhiên vỡ tung, xé cái đầu con hỏa mãng thành bảy, tám phần, đồng thời sóng lửa nóng rẫy thoáng xung kích lên lưng Viên Minh, đẩy hắn trượt như tên bắn xuống dưới.
Sóng lửa bạo tạc phía sau nhanh chóng tuôn tới cả hai đầu trên dưới hang động, lực trùng kích cường đại không ngừng tác động khiến động quật trong nháy mắt liên tiếp sụp đổ.
Đất đá rơi xuống phủ kín động quật, những miếng đất, mảnh đá vụn hóa thành dòng lũ cuồn cuộn chảy xuống, truy kích hai người Viên Minh.
Hỗn hợp lực trùng kích cường đại và tiếng nổ lớn ở trong không gian đóng kín phát huy ra dao động cộng hưởng mạnh nhất, sóng xung kích từ đó vừa tác động tới Viên Minh liền khiến thức hải của hắn chấn động, mặt mũi tối sầm, lập tức ngất đi.
Trần Uyển trong ngực hắn cũng không khá hơn chút nào, dưới tác động của sóng xung kích, lại lần nữa rơi vào hôn mê…
________________________________________________
Chú giải:
Tên chương là toản động (钻洞), trong đó Toản (钻) là một từ có thể hiểu là một thứ đi xuyên qua một thứ khác, cách dùng phổ biến nhất của nó là để tả việc khoan tường, khoan gỗ.... Mũi khoan sẽ đi vào vật liệu cần khoan, kéo ra 1 đống thứ và tạo thành một cái lỗ thẳng, sâu nữa. Ở chương này Vong Ngữ không dùng Nhập động (vào động) và dùng Toản động bởi Toản nó thể hiện hết được nội dung chương, vào động, trượt qua, không quên phá động bung bét, hơn thế nữa động này là dạng ống xuyên thẳng xuống, rất giống lỗ khoan.