Chương 81+82: Một chưởng băng sát. (1+2)
Đạp!
Hai chân mạnh mẽ giẫm mạnh nham bích, thân hình như đạn pháo, thoáng một phát lao đến hơn hai mươi mét giữa không trung, cũng ở trên hư không phi tốc xoay quanh.
Trong nháy mắt kia, vô số lỗ chân lông trên toàn thân Từ Huyền, có một tầng huyết quang nhàn nhạt cùng bốc lên khí tức nội kình.
Cả người hắn phảng phất giống như hóa thành chim to, quên mất chính mình, quên mất thiên địa vạn vật, tự do tự tại bay lượn.
- Nội kình xuất thể. . . Đây là Luyện Thể thất trọng!
Nhiếp Hàn nằm trên mặt đất, kinh hô thất sắc, trên mặt nhúc nhích hưng phấn cùng hi vọng, lại đột nhiên dừng lại:
- Không đúng. . . cái này không chỉ là nội kình xuất thể, lăng không đứng vững? Không đúng, chẳng lẽ là Thiên Hư trong truyền thuyết, nhục thân hoành độ!
- Oanh…
Ở bên trong một tiếng hét lớn, Từ Huyền cảm giác khí huyết nội kình toàn thân xuất thể, đạt đến cảnh giới như ngày đó rơi vào vách núi huyền bí.
Mà cảm giác giờ khắc này, so sánh với lần trước càng thêm mãnh liệt, khí kình toàn thân còn mượn nhờ chân lực cuồng bạo kia hỗ trợ, một lần hành động đột phá gông cùm xiềng xích nào đó.
- Đây là. . . Luyện Thể thất trọng!
Trong chốc lát, hắn cảm giác một cổ lực đạo chí cương chí cường, quán thông ngoại giới, như ý lưu chuyển trong người, nhiệt huyết phấn chấn.
- Làm sao có thể. . . Chẳng lẽ là nhục thân hoành độ?
Cả người Tào lão đại run lên, thất thần không thôi .
- Chẳng lẽ là nhục thân hoành độ?
Tào lão đại thất thần bất động, ở bên trong độc nhãn kia tràn đầy kinh nghi bất định.
Từ Huyền lăng không bắn lên hơn 10m, giống như chim to mở ra ở giữa không trung, quả thực như bay lượn trên bầu trời!
Trong truyền thuyết, khi võ tu tu luyện thân thể tới cảnh giới cực hạn, không cần bất luận ngoại lực gì tá trợ, trực tiếp nhục thân hoành độ, ngao du Thiên Hư, cường giả cấp bậc kia, đủ để khiến tiên tu, kiếm tu run sợ kiêng kị.
Đồng thời mặt khác, Nhiếp Hàn một bên âm thầm chú ý, vì hưng phấn quá độ nên quên mất, động đến vết thương, "NGAO híz-khà-zzz" kêu rên một tiếng, đã hôn mê. . .
Cái này làm hắn không có cơ hội chứng kiến một màng càng đặc sắc rung động kế tiếp.
Thân thể Từ Huyền biến nhẹ, giống như Hùng Ưng, bay vụt cho đến đỉnh điểm, mới hạ xuống lướt đi.
Trong nháy mắt lăng không bay vọt kia, Từ Huyền ở giữa không trung lại khẽ động làm biến hóa, làm cho Tào lão đại càng thêm rung động. . .
Đằng phanh!
Chỉ thấy tứ chi của hắn ở không trung hơn 10m chấn động, kình lực toàn thân tản ra, động tác lao xuống lướt đi dừng lại.
Cái này cũng không tính là cái gì…
Nhưng ngay sau đó….
- Uống!
Hắn quát một tiếng, tứ chi thân hình ở trên hư không, hiện ra một mảnh hư ảnh giao thoa.
BA~ BA~ rầm rầm rầm!
Hoặc quyền hoặc chân, thân hình, tứ chi, đầu, tạo thành một động tác chiêu thức chí cương chí cường, rung động hữu lực.
Đây chính là Long Xà đệ thất biến… Cương tự quyết!
Trong quá trình lao xuống, hắn lấy tốc độ như tia chớp, hoàn thành động tác đệ thất biến.
Thời điểm hắn làm một loạt động tác này, đập nện ở trên hư không, phát ra tiếng vang chấn nhân tâm, vừa vặn giảm xóc một bộ phận lực hạ xuống.
Thời điểm đạt tới cuối cùng, toàn thân Từ Huyền đã là tinh khí thần hội tụ, một loạt động tác, thôi động đến một thức cuối cùng của Cương tự quyết.
- Vèo…
Chỉ thấy một chim to hình người, từ giữa không trung lao xuống trước mặt Tào lão đại, bàn tay bành trướng một vòng, quanh quẩn một tầng khí kình cùng tia máu.
Trong chốc lát, tinh khí thần của Từ Huyền đã đạt tới trạng thái đỉnh phong, mượn nhờ xu thế lao xuống, một chưởng súc tích công lực cả đời, một thức băng liệt cuối cùng của Cương tự quyết, như lũ quét bắn ra.
- B-A-N-G...GG!
Bên tai bộc phát ra tiếng vang như sắt thạch băng liệt, lực lượng áp súc cuồng bạo, từ trên xuống dưới, đánh tới mặt đất, một tiếng ầm vang, khói bụi nổi lên bốn phía.
- Cái gì!
Sắc mặt Tào lão đại tái nhợt, sinh ra hoảng sợ, thân thể gấp gáp hạ xuống, chân lực toàn thân bắt đầu khởi động, nhưng bị phá thành mảnh nhỏ, một thân pháp y đao thương khó làm thương tổn, ở dưới khí lãng cuồng bạo hóa thành bột mịn.
Băng…
Một đạo thanh âm kia, giống như sơn băng địa liệt, lấy hai người làm trung tâm, chấn động phương viên một dặm.
Thanh âm kia, thậm chí chấn nhập trong óc chúng đệ tử đang hôn mê, có thể nói thạch phá kinh thiên, giống như sấm sét nổ vang.
- Đặc sắc. . . Thật sự đặc sắc!
Trong đầu truyền đến thanh âm tàn hồn kiếp trước tán thưởng, nhưng hắn bởi vì nguyên nhân nào đó, thở phào một hơi, lâm vào hắc ám. . .
Ở dưới khói bụi cuồn cuộn, thân thể Từ Huyền treo ngược, một chưởng đối kích Tào lão đại, giống như điêu khắc, duy trì bất động tương đối huyền diệu.
Chỉ là một cái nháy mắt, thân thể Tào lão đại hoàn toàn lâm vào đất tầng, vị trí hắn đứng bị kình khí cường đại oanh mở một cái hố đường kính 2m.
Nếu như không phải sự thật ở ngay trước mắt, rất khó làm cho người ta tin tưởng, đây là uy năng mà Phàm sĩ luyện thể bộc phát, cho dù là Luyện Khí kỳ bình thường, cũng làm không được tình trạng bực này.
Bành…
Bỗng nhiên một cổ lực lượng phản chấn cường đại, lần nữa đánh bay Từ Huyền ra ngoài.
Giữa không trung hắn phun ra một búng máu, toàn thân không còn chút sức lực nào ngã vào bên trên nham bích.
Cùng lúc đó, một cảm giác tê dại như dòng điện, lan khắp tứ chi bách hải, làm cho toàn thân run rẩy.
Đây chính là hiệu quả khi hắn đánh xong Cương tự quyết.
Từ Huyền không khỏi cười khổ, chẳng lẽ cạn kiệt khí lực toàn thân, âu cũng là phù hợp thiên thời địa lợi, ở trong tuyệt cảnh bộc phát ra một kích mạnh nhất của Cương tự quyết, làm được như vậy là quá tốt rồi.
Hắn vô lực nằm trên mặt đất, nhìn qua Tào lão đại nằm bất động trong hố sâu.
- Ngươi. . .
Khuôn mặt Tào lão đại lúc đỏ lúc trắng, thân thể như tượng điêu khắc, vẫn không nhúc nhích.
Hắn chỉ là dùng thần sắc kinh hãi, sợ hãi, căm hận, cùng với không cam lòng, nhìn chằm chằm vào Từ Huyền.
Băng oanh!
Cánh tay của hắn, từng khúc đứt gãy, huyết nhục nổ ra, thịt bay tứ tung.
Tiếp theo, từ bả vai bắt đầu, "B-A-N-G...GG oanh" nửa người trên nổ thành nát bấy.
Lực lượng băng liệt của một chưởng kia, chí cương chí cường, vô kiên bất tồi, cho dù là sắt thép, cũng sẽ bị sụp đổ thành phấn vụn.
Uy lực một chưởng này, cơ hồ đánh cả người hắn băng liệt thành phấn vụn.
Bịch!
Tiếp tục một lát, Tào lão đại đã là huyết nhục mơ hồ, té trên mặt đất.
Híz-khà-zzz ~
Từ Huyền cũng hít một hơi lãnh khí, bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động .
Hắn sớm biết Long Xà Cửu Biến từ biến thứ bảy bắt đầu, một biến mềm dẻo hơn một biến, ít có thể phát huy ra uy lực chí cương chí cường.
Nhưng giờ phút này, uy lực của chiêu cuối cùng trong Cương tự quyết, lại vượt qua hắn tưởng tượng.
Đương nhiên, vừa rồi nhất kích kinh thiên kia, vượt qua tiềm lực cực hạn của hắn, mượn nhờ lực lượng cuồng bạo hỗn loạn trong cơ thể, lại dùng ưu thế từ không trung lao xuống, uy lực càng thêm bức người.
Nếu như muốn hắn làm lại một lần nữa, Từ Huyền căn bản làm không được trình độ này.
Dưới tình huống bình thường, một thức băng liệt của Cương tự quyết, chỉ có uy lực nhất thời nữa khắc, nhưng dù là như thế, cũng đủ để tạo thành đả kích trí mạng đối với Luyện Khí nhất, nhị trọng.
PHỐC!
Từ Huyền lại phun ra một búng máu, lực phản chấn của một kích cuối cùng kia, cũng làm cho hắn bị thương nặng.
Bịch!
Hắn cuối cùng vô lực nằm trên mặt đất, thở dài một hơi, chỉ có thể chờ đợi sư trưởng tiên môn tới cứu viện.
Qua một hồi công phu, nghĩ đến Tam Linh Tước kia hẳn là đã đến sơn môn. Dùng tu vi Luyện Thần kỳ của các trưởng bối, chính thức ngự vật phi hành đuổi tới đây, sẽ không mất bao dài thời gian.
Từ Huyền dứt khoát nằm trên mặt đất, yên lặng vận chuyển bí quyết thổ nạp, điều dưỡng thương thế.
- Ta giết chết số lượng Huyết Linh Đạo tối đa, dựa theo ban thưởng, có thể đạt được một khỏa Tẩy Tủy Đan, một cuốn tiên pháp nhập môn, cũng có thể trực tiếp trở thành nội môn đệ tử. . .
Từ Huyền âm thầm nghĩ.
Hôm nay hắn đã đạt tới Luyện Thể thất trọng, chút ban thưởn ấy g, với hắn mà nói chỉ là một phen an ủi.
Đương nhiên, Tào lão đại kia cũng là bị hắn chém giết, ban thưởng có chút phong phú a, đủ để cho Luyện Khí kỳ bình thường đỏ mắt.
Thế nhưng làm cho hắn phiền muộn chính là, ở đây không ai chứng kiến hắn chém giết Tào lão đại. Ngay cả Tinh Vẫn Kiếm Tông Nhiếp Hàn kia, cũng ở trong chớp mắt cuối cùng kia hôn mê rồi.
Duy nhất chứng kiến tất cả quá trình, kia chính là Tào lão đại, nhưng hắn đã bị mất mạng.
- Dùng tu vi Phàm sĩ luyện thể của ta, ai tin tưởng Tào lão đại kia là ta giết, mà một khi như thế, tất sẽ bạo lộ bí mật ta trong thời gian ngắn liên tục tấn chức hai ba trọng, do đó khiến cho người chú ý. . .
Sắc mặt Từ Huyền âm tình bất định, âm thầm cân nhắc.
Vào lúc này, xa xa một bóng người té xỉu, chậm rãi đứng lên, vẻ mặt vẻ mờ mịt.
- Cái này. . .
Nhạc Phong đứng trên mặt đất, mờ mịt kinh ngạc nhìn qua bốn phía, ngoại trừ chính hắn ra, tất cả mọi người nằm trên mặt đất, không biết sống hay chết.
- Chẳng lẽ đều chết hết, chỉ còn lại có một mình ta?
Sắc mặt Nhạc Phong tái nhợt, rất nhanh chú ý tới một cái hố sâu kia, thi thể không trọn vẹn của Tào lão đại nằm bên trong, lẳng lặng nằm trong vũng máu.
Là ai đã giết Tào lão đại?
Nhạc Phong hoảng hốt, ánh mắt nhìn quét bốn phía, chỉ có một mình hắn đứng đấy.
- Tỉnh! Tỉnh! . . .
Hắn đi đến trước mặt bọn người Du Cầm, Vạn Phúc Sơn, thò tay vỗ vỗ.
Không bao lâu, vài tên đệ tử lục tục tỉnh lại.
- Trời ạ, vừa rồi đến cùng xảy ra chiến đấu dạng gì, Tào lão đại chết thật đáng sợ.
Một gã ngoại môn đệ tử sắc mặt tái nhợt.
- Vẫn là Nhạc sư huynh lợi hại, nhất định là ngươi giết chết Tào lão đại.
Một hai người trong đó, trên mặt kính sợ cùng sùng bái nói.
- Ta. . .
Nhạc Phong ngốc trệ, sắc mặt bất định.
- Trong mọi người ở đây, có thể chém giết Tào lão đại, chỉ có hai người, Nhiếp Hàn kia rõ ràng đã hôn mê rồi, như vậy cũng chỉ có Nhạc sư huynh mà thôi. Nhưng không biết là pháp thuật thần thông hạng gì, lại tạo thành quang cảnh kinh thế hãi tục như thế.
Vẻ mặt Vạn Phúc Sơn lấy lòng nói, cho dù trong lòng của hắn cũng có nghi hoặc, nhưng vì nịnh nọt Nhạc Phong, lại một hồi mã thí tâng bốc liên tục.
Trong nội tâm Nhạc Phong tâm thần bất định, ánh mắt nhìn quét bốn phía, rốt cục vẫn phải buông tha cho giải thích: vừa rồi mình không có chủ động.
Dù sao ban thưởng cho chém giết đại thủ lĩnh Huyết Linh Đạo, với hắn mà nói, hấp dẫn thật sự quá lớn.
Chỉ chốc lát, mọi người lục tục tỉnh lại, kể cả mấy người Tinh Vẫn Kiếm Tông Nhiếp Hàn.
Mà ngay cả Từ Huyền, cũng bị Dương Tiểu Thiến cùng Du Cầm "đánh thức".
- Tào lão đại là chết như thế nào?
Chú ý của Nhiếp Hàn rơi xuống trên hố chính giữa, tử trạng của Tào lão đại kia, cũng làm cho thần sắc hắn khẽ biến.
Nhạc Phong nghe vậy, trong nội tâm buông lỏng, xem ra Tào lão đại cũng không phải đã chết trong tay Nhiếp Hàn.
Bất quá rất nhanh, ánh mắt lăng lệ ác liệt của Nhiếp Hàn, rơi xuống trên người Từ Huyền:
- Trước khi ta hôn mê, hình như chứng kiến vị sư đệ này. . .
Hắn đúng là dùng xưng hô sư huynh đệ, nhưng Từ Huyền cũng không có chú ý cái này, mắt thấy Nhiếp Hàn muốn vạch trần chân tướng, trong nội tâm lộp bộp một tiếng.
- Trước khi ta hôn mê, hình như chứng kiến vị sư đệ này. . .
Ở dưới ánh mắt lăng lệ ác liệt giống như kiếm của Nhiếp Hàn định xuống, trong nội tâm Từ Huyền máy động, mà những đệ tử tông phái khác, cũng đều nhìn về hắn.
Trong đó thân thể Nhạc Phong thoáng cứng đờ, trong nội tâm âm thầm khẩn trương.
Trên mặt mập mạp đầy mỡ của Vạn Phúc Sơn, mơ hồ thoáng hiện vài tia không cam lòng, hắn kéo Từ Huyền vào kế hoạch lần này, vốn định bớt thời giờ giải quyết tiểu tử này, nhưng không ngờ ngược lại cho đối phương cơ hội, trở thành ngoại môn đệ tử chém giết số lượng Huyết Linh Đạo tối đa. Kể từ đó, sau khi Từ Huyền về sơn môn, lập tức có thể trở thành nội môn đệ tử.
Con mắt xinh đẹp của Dương Tiểu Thiến nhìn về phía Từ Huyền hữu khí vô lực nằm trên mặt đất, nghĩ đến phong thái lúc trước hắn lôi đình độc sát bang chúng Huyết Linh Đạo. Thiếu niên xuất thân từ một thôn, từng không bị nàng để vào mắt, hắn lần lượt sáng tạo kỳ tích, này sẽ là một lần cuối cùng sao?
Không khí hiện trường yên tĩnh quỷ dị, từ khi rời núi tiêu diệt đến nay, thực lực của Từ Huyền khiến cho mọi người nhìn chăm chú.
- Khục khục! Vị kiếm tu đại nhân này, có phải ngươi nhớ lầm rồi hay không?
Bộ dạng Từ Huyền ủ rũ:
- Lúc ấy ta vô ý tỉnh lại, bị Tào lão đại một chưởng đánh bay, hiện tại xương cốt cũng không nhúc nhích được.
- Quả thật như thế?
Trong mắt Nhiếp Hàn có vài phần nghi vấn, hắn ở trước khi hôn mê, rõ ràng chứng kiến Từ Huyền cùng Tào lão đại giao thủ, sau khi thân hình bay ra ngoài, càng là thể hiện ra cảnh quan nhục thân hoành độ, tựa hồ còn một lần hành động đột phá đến Luyện Thể thất trọng.
Chẳng lẽ. . . những điều này đều là ảo giác?
Dù sao ở trước khi hôn mê, trên người Nhiếp Hàn đau đến thấu xương, cơ hồ là nhờ ý chí cường đại kiên trì, mặc dù không có bất tỉnh, nhưng tâm thần lúc này cũng có chút gần như mơ hồ.
- Cái này làm sao giả bộ? Người chém giết Tào lão đại, bổn môn ban thưởng rất phong phú mê người, trong những người ở đây, ngoại trừ các hạ ra, chỉ có Nhạc sư huynh trong bổn môn là có năng lực giết hắn. Là hắn trước nhất đánh thức mọi người chúng ta, Tào lão đại này hẳn là do hắn chém giết.
Từ Huyền nói xong, lại nhìn chúng nhân hỏi:
- Các ngươi nói có phải hay không?
Lời vừa nói ra, mọi người nhao nhao đồng ý, sắc mặt Nhạc sư huynh cũng hòa hoãn, buông lỏng một hơi.
- Đúng vậy, Nhạc sư huynh pháp lực cao cường, chỉ có hắn mới có thể tạo thành lực phá hoại kinh người như thế.
- Đúng vậy a, ngươi không động não một chút sao, một tu sĩ Luyện Thể kỳ, chỉ sợ ngay cả một sợi lông của Tào lão đại cũng không gây thương tổn được, có thể còn sống sót, đã là vạn hạnh rồi. . .