Chương 105+106: Luyện Thần tiên sư.
Đối với phần lớn nội môn đệ tử trong tiên môn mà nói, tiến vào không gian Bí Cảnh, căn bản là một hy vọng xa vời, mà Từ Huyền lại nhẹ nhàng như vậy đạt được một cái, không thể bảo là không hạnh vận.
- Du sư muội, thực cảm tạ ngươi cho ta danh ngạch quý giá này.
Từ Huyền tự đáy lòng nói cảm tạ.
Hắn trước mắt đang đứng ở giai đoạn sau cùng của Long Xà Cửu Biến, nếu như có thể tiến vào Bí Cảnh không gian, đối với đột phá bình cảnh này, thập phần có trợ giúp.
Ngoài ra, trong không gian Bí Cảnh, có rất nhiều linh tài mà ngoại giới tuyệt tích, thậm chí còn có chút thượng cổ kỳ bảo không thể tưởng tượng, cái này cũng là kỳ ngộ lớn lao.
- Đây là nên làm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Cầm hiện hồng, có khả năng giúp đở đến Từ Huyền, lúc này nàng cũng phi thường vui vẻ.
Hai người trong phòng hàn huyên một hồi, bên ngoài truyền đến một âm thanh nam tử:
- Du sư muội!
- Là Lâm sư huynh.
Trên mặt Du Cầm lộ ra vẻ bối rối, vội vàng đứng dậy, đối với Từ Huyền nói:
- Ta phải đi đây, ngày mai sư tôn sẽ triệu kiến ngươi.
- Tốt, ngày mai gặp.
Từ Huyền mỉm cười tiễn đưa nàng ly khai, vừa hay nhìn thấy Lâm sư huynh ngoài cửa, ước chừng hai mươi tuổi, tu vi đại khái là Luyện Khí hai ba trọng.
Đối với Lâm sư huynh này, hắn chỉ là lờ mờ có chút ấn tượng, hẳn là một ký danh đệ tử của Lục sư bá, không tính là quan môn đệ tử.
- Ta nói Du sư muội a, tìm ngươi cả buổi, mới biết được ở cái địa phương này. Ngươi thân là Chân truyền đệ tử, thân phận cao quý, sao có thể kết giao bằng hữu cùng một Phàm sĩ không có thành tựu, coi chừng bị người lợi dụng. . .
Lâm sư huynh một phen thuyết giáo nói.
Du Cầm cúi đầu, yên lặng không nói.
- Đúng rồi, sư muội ngươi còn một danh ngạch khác chưa có người, Trương sư đệ bên kia năn nỉ ta rất lâu, ngươi đem cái danh ngạch này cho hắn đi.
Lâm sư huynh nhàn nhạt phân phó nói.
- Danh ngạch. . .
Thân hình Du Cầm trì trệ, hơi có vẻ tâm thần bất định nói:
- Ta cho Từ sư huynh rồi.
- Cái gì! Ngươi đem danh ngạch kia cho một Phàm sĩ.
Lâm sư huynh phẫn nộ rồi, gần như gào thét chất vấn:
- Ngươi sao có thể làm như vậy!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Cầm trắng bệch, thân hình có chút run rẩy, bộ dạng không biết làm sao.
- Du sư muội, ngươi đích thị là bị tiểu tử kia lừa, nghe sư huynh ta nói, đem danh ngạch đổi cho Trương sư đệ. . .
Trên mặt Lâm sư huynh cố nặn ra vẻ tươi cười, trong lòng của hắn thầm nghĩ, thu Trương sư đệ hơn mười khối thứ phẩm linh thạch, cũng không thể không bỏ sức.
- Vị sư huynh này, Du sư muội mới là Chân truyền đệ tử, danh ngạch cho ai, nàng đều có định đoạt.
Một thanh âm lãnh đạm không vui truyền đến.
Từ Huyền bây giờ nhìn không nổi nữa, đi ra khỏi Bắc Nhai Tiểu Các, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm sư huynh kia.
- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, chỉ là Phàm sĩ, cũng vọng tưởng tiến vào Bí Cảnh không gian, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga?
Lâm sư huynh hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, linh áp của Luyện Khí tam trọng, như thủy triều mà đến.
Từ Huyền cảm giác sâu sắc cổ lực lượng này cường đại, đối phương so với Vạn Phúc Sơn không biết cường đại hơn bao nhiêu lần.
Nhưng mà, Từ Huyền đã tu luyện Nhiếp tự quyết tám chín phần, phương diện tinh thần sớm có bay vọt, căn bản không sợ cổ linh uy này.
- Du sư muội, nếu như vị Lâm sư huynh này lại có bất kỳ bức hiếp hoặc là bất kính đối với ngươi, ngươi chỉ cần đem việc này nói cho Lục sư bá là được.
Từ Huyền căn bản không để ý tới Lâm sư huynh, đi đến trước mặt Du Cầm, nhìn nàng cười cười:
- Ngươi. . .
Lâm sư huynh kia nghe vậy biến sắc, trong nội tâm lộp bộp thoáng một phát.
Hắn vốn thấy tính cách Du sư muội thiện lương nhu nhược, ngày bình thường mới có chỗ khi dễ với nàng, nhưng cũng không dám làm quá mức, chỉ là lần này Du Cầm đem danh ngạch cho một người khác, làm cho hắn thập phần tức giận.
Nếu như Du Cầm thật sự đem những ủy khuất này nói cho Lục sư bá, hậu quả kia thiết tưởng không chịu nổi.
- Hắc hắc Du sư muội, vừa rồi sư huynh nhất thời xúc động, ngươi ngàn vạn chớ để ở trong lòng. Vấn đề danh ngạch, ta sẽ không can thiệp, ngươi ngàn vạn lần không nên nói cho sư tôn.
Lâm sư huynh lập tức nịnh nọt cười nói.
Du Cầm hướng Từ Huyền quăng thần sắc cảm kích, sau đó cùng Lâm sư huynh trở về.
Đưa mắt nhìn hai người ly khai, Từ Huyền lẩm bẩm:
- Du sư muội quá mức thiện lương, không thích hợp sinh tồn trong tiên môn, nếu như không phải Chân truyền đệ tử, có sư trưởng che chở, cái kia chỉ sợ. . . Nếu như nàng có thể học được một nửa Dương Tiểu Thiến, trong nội môn bất cứ người nào, đều phải kính sợ nàng ba phần.
Đêm đó, Từ Huyền tiếp tục tu luyện Long Xà Cửu Biến, tu vi càng tiếp cận Luyện Thể cửu trọng.
Luyện Thể cửu trọng, phóng nhãn toàn bộ Phong Vũ Tiên Môn, nghĩ đến cũng không có bất cứ người nào có thể đạt tới.
Sáng ngày thứ hai, Từ Huyền vừa rời giường, đang chuẩn bị tu luyện bí quyết thổ nạp, chỉ thấy vị Lâm sư huynh tối hôm qua kia, từ bên ngoài đi tới, tức giận nói:
- Sư tôn triệu kiến ngươi.
Sư tôn trong miệng hắn, tự nhiên là chỉ Lục sư bá.
Từ Huyền không thèm nhìn hắn một cái, đi theo Lâm sư huynh tiến về phủ đệ của Lục sư bá.
Phủ đệ của Lục sư bá, ở phía đông nam sơn môn, xa xa nhìn lại, chỗ đó có một đại lâm viên, giữa không trung bao phủ một tầng trận pháp màu tím nhạt, có thể chứng kiến linh cầm phi hành bên trong.
Nghe đồn quả nhiên không giả, Lục sư bá kia rất thích chăn nuôi linh thú.
Hai người thẳng đi đến ở chỗ sâu trong lâm viên, tới trước một tòa phủ đệ chiếm diện tích vài mẫu, trừ lần đó ra, lâm viên bốn phía đều là địa phương chăn nuôi linh thú.
Tiến vào tòa phủ đệ này, Từ Huyền rõ ràng cảm nhận được linh khí càng thêm sinh động, so với linh điện của Nhạc Phong càng tốt hơn.
- Sư tôn đang đợi ngươi.
Lâm sư huynh đưa Từ Huyền vào một gian linh các, trước khi đi trong mắt lộ ra thần sắc nhìn có chút hả hê.
Ngay lúc này, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một cổ tinh thần áp bách, trong tối tăm giống như có một đôi mắt, từ trên không bao quát lấy mình.
Trong lòng Từ Huyền rùng mình, căn cứ trí nhớ kiếp trước, hắn suy đoán cái kia đích thị là Thần thức của Luyện Thần kỳ.
Trong lòng của hắn sớm làm tốt tính toán, hít sâu một hơi, bộ pháp vững vàng đi tới.
Trong phòng bố cục đơn giản, phong cách cổ xưa, đàn hương lượn lờ, có treo một bức tranh sơn thủy.
Trên bồ đoàn chính giữa ngồi xếp bằng một ngân phát lão giả, tóc bạc mặt hồng hào, dáng vẻ uy nghiêm, nghe được tiếng bước chân, hai con ngươi nhẹ nhàng mở ra.
Từ Huyền cảm thấy hình như có một đạo quang điện vô hình, từ trong phòng hiện lên, tiếp theo một cổ áp bách trầm trọng như núi, từ phương diện tinh thần truyền đến.
Nếu như là Phàm sĩ bình thường, đối mặt áp lực thần thức của Luyện Thần kỳ, chỉ sợ lúc này đã gục xuống.
- Đệ tử Từ Huyền, bái kiến Lục sư bá.
Từ Huyền cung kính hành lễ, thản nhiên trực diện tương đối cùng Luyện Thần kỳ.
Ở dưới áp lực thần thức của Luyện Thần kỳ, hắn vẫn trấn định bình tĩnh.
Trong mắt Lục sư bá xẹt qua một tia dị sắc, cũng không có bao quát khinh người như trong tưởng tượng, thần sắc bình thản nói:
- Ngươi là danh ngạch mà Cầm nhi tuyển kia? Ân, tựa hồ có một ít ấn tượng.
Từ Huyền lập tức nghĩ đến, ngày ấy thời điểm tiễu phỉ, Du Cầm giúp mình lấy linh dược, từng khiến cho Lục sư bá cùng Hà sư cô chú ý.
- Đúng là đệ tử.
Từ Huyền đáp.
- Cao tầng hai phái trên Tinh Vũ Sơn không để ý một cái giá lớn mở Bí Cảnh, trọng điểm là vì bồi dưỡng Chân truyền đệ tử bổn môn. Đệ tử đi theo, là vì hộ pháp. . . bất quá dùng tu vi Phàm sĩ của ngươi, đến lúc đó tiến vào Bí Cảnh không gian, đến cùng ai bảo vệ ai, chỉ sợ vẫn là một vấn đề. Thời khắc bình thường, bản trưởng lão sẽ không can thiệp quyết định của Cầm nhi, nhưng mà chuyện này, lão phu không thể không nhúng tay một chút.
Ánh mắt Lục sư bá quắc thước nói.
Từ Huyền không cần suy nghĩ, liền minh bạch ý tứ của Lục sư bá.
Trong không gian Bí Cảnh, kỳ ngộ không ít, nhưng nguy cơ đồng dạng cũng có, thí dụ như một ít hiểm cảnh tự nhiên, hoặc là một ít chủng tộc bản xứ, càng nguy hiểm hơn chính là gặp được một ít yêu thú cường hãn.
Dưới loại tình huống này, khi chọn lựa danh ngạch hộ pháp, tu vị thực lực không thể quá thấp, nếu không sẽ gây cản trở.
- Đệ tử tự nghĩ, ở phương diện cận chiến, trong đồng môn sư huynh đệ, không người có thể vượt qua ta. Mà ở bên trong Bí Cảnh, tùy thời có khả năng gặp được tình huống đột phát, càng cần một người thiếp thân bảo hộ Du sư muội.
Từ Huyền không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, hô hấp trong lúc đó, trong cơ thể tĩnh như nước.
- Ồ! Luyện Thể bát trọng. . . Tiếp cận cửu trọng!
Trong mắt Lục sư bá lóe lên tinh quang, lộ ra thần sắc kinh ngạc, lập tức lau mắt mà nhìn Từ Huyền.
Năng lực đánh cận chiến của Từ Huyền, lúc tiêu diệt Huyết Linh Đạo, có thể nói là kinh thế hãi tục.
Lúc này, hắn tu luyện vượt qua tưởng tượng, đủ để cho Lục sư bá giật mình.
- Dù là có Tẩy Tủy Đan trợ giúp, chỉ là mấy tháng, cũng rất khó đạt được cấp độ này.
Ánh mắt Lục sư bá lập lòe, đối với Từ Huyền nói:
- Ngươi tới, để cho ta điều tra thân thể của ngươi, có lẽ có thể chất gì đặc thù cũng không nhất định.
Từ Huyền cũng không làm trái, đi đến trước mặt Lục sư bá, hắn tin tưởng trí nhớ Tinh Hải vượt qua luân hồi mà đến, tuyệt sẽ không bị Luyện Thần kỳ phát hiện.
Lục sư bá đưa tay khoác lên tay hắn, nhắm mắt lại.
Sau một lát…
- Chỉ là linh căn bình thường, không có linh căn che dấu.
Lục sư bá hơi có vẻ thất vọng, lại duỗi thân tay niết gân cốt của Từ Huyền, lập tức kinh ngạc nói:
- Thế gian lại có cốt cách mạch lạc hoàn mỹ như thế. . . khó trách khó trách. Chỉ tiếc thiên phú của ngươi bình thường, nếu không dùng trụ cột căn cốt như thế, Cố Thể cửu trọng, lại đặt chân tiên lộ, đích thị là làm chơi ăn thật, tiềm lực vô hạn.
Từ Huyền nghe nửa câu sau của hắn, trong nội tâm đột nhiên khẽ động: xem ra tàn hồn kiếp trước nói không sai, bất luận phương thức tu hành gì, căn cơ sơ kỳ đều rất trọng yếu.
Xem kỹ Từ Huyền thật lâu, Lục sư bá buông tay ra, trầm ngâm nói:
- Dùng ngươi luyện thể như vậy, tiến vào Bí Cảnh, thiếp thân bảo hộ Cầm nhi, cũng là có thể. Hơn nữa, mượn nhờ Bí Cảnh không gian này, Bình Hoa Trấn to lớn như vậy, mấy trăm năm qua có khả năng sinh ra một Phàm sĩ Luyện Thể cửu trọng. Vậy cũng chính là vinh quang của Phong Vũ Môn, đến lúc đó nói không chừng có chút ít cường giả võ đạo, sẽ tranh đoạt thu ngươi làm đệ tử.
Mấy trăm năm duy nhất? Toàn bộ Bình Hoa Trấn?
Lúc này đến phiên Từ Huyền kinh ngạc, Luyện Thể cửu trọng thực sự khó như vậy sao?
Nhìn thấy thần sắc của Từ Huyền, Lục sư bá cười một tiếng:
- Nếu như Luyện Thể cửu trọng đơn giản như thế, phần đông tu luyện giả ở bên trong tu giới, lúc ban đầu há có thể chỉ dừng ở Cố Thể thất trọng, lập tức bước vào đại môn tu hành? Cần biết trụ cột Cố Thể càng sâu, tiềm lực ngày sau càng lớn. Chỉ là dùng căn cốt bình thường của con người, sau khi đạt tới Luyện Thể thất trọng, sẽ từng bước duy gian, độ khó từng bình cảnh, thậm chí còn lớn hơn so với bình cảnh trong Luyện Khí kỳ.
Thì ra là thế.
Trong lòng Từ Huyền giật mình, hắn hấp thu trí nhớ kiếp trước, cuối cùng là tàn phá không được đầy đủ, có chút vấn đề thường thức, hơi có khiếm khuyết.
- Lục sư bá, ngươi nói căn cốt của ta rất tốt?
Từ Huyền ra vẻ không tin nói.
- Há chỉ có tốt, quả thực có thể nói là hoàn mỹ!
Lục sư bá có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Nghĩ tới trong môn phái ta có rất nhiều đệ tử thiên phú tốt hơn, nhưng mà căn cốt tốt nhất, so với ngươi cũng kém xa vạn dặm, nếu không có thể Cố Thể bát trọng, lại tấn chức Luyện Khí kỳ, con đường tu hành ngày sau, cũng có thể đi xa hơn chút ít.
Nghe xong lời nói này của hắn, trong nội tâm Từ Huyền đã tám chín phần mười xác định, trong quá trình tu luyện Long Xà Cửu Biến, gân cốt của mình đã được cải biến gần như hoàn mỹ.
Chín lần đột phá Long Xà Cửu Biến, tác dụng của nó không chỉ có đơn thuần gia tăng thể chất cùng lực lượng, thêm nữa là cải thiện cùng lột xác đối với thân thể.
Thông qua tu luyện những chiêu thức cổ quái độ khó siêu việt cực hạn này, cốt cách, cơ bắp, thậm chí khí quan trong cơ thể của Từ Huyền, đang không ngừng lột xác, đạt đến trạng thái hoàn mỹ nhất của nhân loại.
Nói ngắn gọn, là thân thể hoàn mỹ.
Mà người bình thường sao có thể nghĩ đến, thế gian lại có pháp quyết luyện thể thần kỳ như vậy, có thể cải thiện căn cốt nhân thể đến tình trạng hoàn mỹ nhất.
- Lục sư bá khen nhầm, đệ tử nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài.
Từ Huyền lập tức cung kính nói.
- Ân, dùng thân thể này của ngươi, tuy linh căn thiên phú bình thường, nhưng nếu đi võ đạo, nhất định sẽ thích hợp hơn. Ngươi không có sư trưởng nào thì phải, ngày sau lão phu sẽ giới thiệu một cường giả võ tu cho ngươi.
Lục sư bá vuốt râu cười nói.
Trong nội tâm Từ Huyền máy động, vội vàng nói:
- Đệ tử lúc ban đầu gia cảnh nghèo khó, không có pháp môn tu luyện, tu vị thấp kém. Cho đến ngày kia lạc vào hoang cốc, gặp được một vị kỳ nhân, sau khi xem xét cốt cách của đệ tử, liền truyền thụ một ít học thức cùng pháp môn luyện thể, nếu không cũng khó có thể có thành tựu hôm nay.
Lục sư bá nhẹ gật đầu, cũng không hoài nghi, dù sao có căn cốt tốt, nhưng nếu không có pháp môn tu luyện, tu vi cũng khó có tiến thêm.
Kì thực Từ Huyền cố ý nói như vậy, vừa vặn hoàn thiện điểm đáng ngờ trong tu vi của mình.
Ngoài ra, biết được Từ Huyền đã có người chỉ điểm truyền thụ, Lục sư bá cũng không nhắc lại sự tình giới thiệu sư trưởng cho hắn.
Rồi sau đó lại giản lược hỏi Từ Huyền mấy vấn đề, phần lớn là quan hệ đến thân thế, Lục sư bá không có tìm được điểm đáng ngờ gì, đối với Từ Huyền bình tĩnh lão luyện cảm thấy rất thoả mãn.