Chương 150+151: Tự nghĩ ra thập biến.
Ở bên trong một mảnh ồn ào, đệ tử Kiếm Tông Trọng Hồng cố lấy dũng khí, đem bó bạch liên này, đưa tới trước mặt Du Cầm, vẻ mặt chờ mong, Du Cầm e lệ bất an, vụng trộm liếc nhìn thiếu niên bên cạnh.
Trong hàng đệ tử hai phái, rất nhiều ánh mắt không tự chủ được chuyển hướng Từ Huyền, rất có bộ dạng ngồi xem kịch vui.
Bọn người Dương Tiểu Thiến, con mắt đều chăm chú nhìn Từ Huyền, tựa hồ muốn từ trên mặt hắn, bắt đến cảm xúc ba động gì đó.
Vẻ mặt Từ Huyền ngạc nhiên, cũng không có phản ứng đặc biệt gì.
Thẳng đến khi Du Cầm quăng đến ánh mắt trưng cầu, trong nội tâm Từ Huyền thầm than, Tiểu sư muội này vẫn là quá hướng nội, chuyện này sao lại nhìn mình chứ.
Hắn mỉm cười, đứng dậy đi về hướng Trọng Hồng, mới lên tiếng hoà giải nói:
- Sư muội, đây là một phần dụng tâm của Trọng sư huynh, nếu như ưa thích mà nói, sư huynh ta thay ngươi nhận lấy.
Dứt lời, Từ Huyền liền chuẩn bị đưa tay tiếp bạch liên trong tay Trọng Hồng, hắn khẽ giật mình, mặt mũi tràn đầy ngoài ý muốn, tiếp theo lộ ra vẻ cuồng hỉ.
- Ta. . . Ta không muốn.
Du Cầm buông đầu nhỏ xuống, con mắt hồng nhuận phơn phớt, ẩn hiện một tia đau xót.
Không muốn?
Kết quả này vượt quá bọn người Từ Huyền đoán trước.
Thân hình Trọng Hồng cứng đờ, hết sức khó coi, trong nội tâm vạn phần buồn bực, dựa theo lẽ thường, dùng tính cách của Du Cầm, dù cho không thích, hơn phân nửa cũng sẽ không cự tuyệt mới đúng.
- Sư muội đã không muốn, ta đây không thể thu.
Từ Huyền lắc đầu, thu tay về.
Sắc mặt Trọng Hồng âm trầm biến ảo, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, chắp tay nói:
- Sư muội không thích, sư huynh quyết không bắt buộc, nhưng Trọng mỗ ta sẽ không dễ dàng buông tha.
Thời khắc hắn quay người, Từ Huyền cảm nhận được ánh mắt người này lướt qua mình, trong đó chứa đầy địch ý cùng âm lãnh.
Từ Huyền không khỏi buồn bực, mình sao lại không hiểu đắc tội một kiếm tu cường đại này chứ? Chẳng lẽ không chiếm được niềm vui nữ hài, sẽ đem tất cả nguyên nhân, đều đỗ trên người mình chứ?
Chút sự việc xen giữa này, qua đi rất nhanh, mọi người cũng không có để ở trong lòng.
Đệ tử hai phái, ở phụ cận cửa vào Bí Cảnh, riêng phần mình tìm địa phương tĩnh dưỡng hoặc là tu luyện.
Thương thế Du Cầm khôi phục rất nhanh, nhưng có chút buồn rầu không vui, trong đôi mắt vốn như thủy tinh trong sáng, thủy chung có chút thất lạc cùng ưu thương nhàn nhạt.
Từ Huyền không là người hoàn toàn chất phác, suy đi nghĩ lại, liền có chút hiểu ra.
- Du sư muội, đêm nay ta ngủ trước một giấc.
Từ Huyền đột nhiên đề nghị nói.
Du Cầm nhẹ nhàng lên tiếng, đưa mắt nhìn hắn ở bên cạnh chìm vào giấc ngủ.
Giờ phút này tất cả mọi người ở phụ cận cửa vào Bí Cảnh, cũng không lo lắng ngoài ý muốn hay phong hiểm gì.
Không ngoài ý, Từ Huyền ở bên trong giấc ngủ, lần nữa tiến vào trí nhớ Tinh Hải.
Khu vực sáng ngời bên trong trí nhớ Tinh Hải, đã khuếch trương đến phương viên sáu bảy mươi dặm, thậm chí lại nhiều ra một khỏa tinh thần.
Từ Huyền tiến vào tra xét, ở bên trong ngôi sao này, ghi lại một đoạn kinh nghiệm cảm tình trọng yếu của kiếp trước, chủ yếu là cùng sư muội thanh nhã như tiên kiếp trước, cả hai yêu nhau rất thắm thiết.
- Kinh nghiệm cảm tình của kiếp trước, ngược lại rất phong phú, nhưng giả như nữ tử tiền thế kia bây giờ còn sống. . .
Từ Huyền nghĩ tới đây, đột nhiên rùng mình một cái.
Cho tới bây giờ, trí nhớ trước mười sáu tuổi của kiếp trước, cũng sắp đi tới cuối cùng. Từ Huyền giống như đồng thời đã trải qua hai đời thiếu niên, cảm ngộ rất nhiều, lại để cho tâm tính của hắn viễn siêu cùng tuổi.
Rất nhanh, ánh mắt của hắn ngược lại nhìn về phía chiến lợi phẩm bên trong Bí Cảnh.
Một khối Tử Hồn Ngọc, một tiểu đỉnh lô, một cái túi đựng đồ, một lọ đan dược.
Ba kiện vật phẩm này, đều là ở trong mật điện đoạt được.
Nếu nói giá trị đơn thuần, túi trữ vật kia có thể là lớn nhất, dù sao cũng là cường giả Ngưng Đan kỳ lưu lại.
Dùng độ cao của Ngưng Đan kỳ, trong tay hơn phân nửa có bảo khí, trong túi trữ vật càng có lưu hơn phân nửa vốn liếng hùng hậu của bản nhân, tuyệt không phải một hai kiện bảo vật bình thường có thể so sánh.
Đây cũng là vì sao, mục tiêu cuối cùng của Từ Huyền là chọn túi trữ vật này.
Nếu bàn về hữu dụng nhất đối với mình, chỉ sợ sẽ là Tử Hồn Ngọc, dù sao vật ấy có thể mở ra mênh mông Tinh Hải, bất kỳ một nơi nào, không hề có cực hạn cấp bậc.
Về phần tiểu đỉnh lô kia, trước mắt còn không cách nào suy đoán, hơn phân nửa không phải là phàm vật.
Cuối cùng là bình đan dược kia, bên trên ghi là Ngưng Thần Đan.
Ngưng Thần Đan?
Nếu như Từ Huyền nhớ không lầm, hẳn là linh đan mà Luyện Khí kỳ dùng để trùng kích Luyện Thần kỳ.
Có đan dược này hỗ trợ, trùng kích Luyện Thần kỳ, ít nhất có thể gia tăng hai ba thành cơ hội, giá trị của nó không thể đánh giá. Hơn nữa, cho dù là Luyện Thần kỳ, phục dụng đan dược này, cũng có thể tăng lên tu vị.
- Mấy thứ đồ vật này, giá trị xa xỉ, tốt nhất là đặt ở bên trong Tinh Hải, nếu không một khi trở lại trong tông phái, chỉ sợ sẽ bị những trưởng lão kia lấy đi.
Từ Huyền trầm ngâm một lát.
Hắn lại nghĩ tới ở bên trong động dơi lấy được khỏa tử sắc tinh châu kia, giá trị kinh người, liền để cho tàn hồn kiếp trước thu vật ấy vào trí nhớ Tinh Hải.
Kể từ đó, bảo vật trọng yếu trân quý nhất, toàn bộ đặt ở bên trong Tinh Hải, dù là trở lại tông môn, Từ Huyền cũng không hề cố kỵ.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn vẫn định dạng ở bên trên Tử Hồn Ngọc, nghi hoặc nói:
- Vật ấy có thể sử dụng bây giờ hay không.
- Đừng nóng vội.
Tàn hồn kiếp trước lắc đầu nói:
- Đợi ngươi đột phá Luyện Thể thập trọng, chính thức bước vào hàng ngũ thể tu, đến lúc đó chắc chắn khuyết thiếu pháp môn tu hành có quan hệ thể tu. Mà có Tử Hồn Ngọc này, ta có thể giúp ngươi mở ra bảo tàng thể tu mà trí nhớ kiếp trước lưu lại.
Từ Huyền nghe vậy, không khỏi giật mình, cho tới bây giờ, ở bên trong trí nhớ Tinh Hải, không có pháp môn tu hành Viễn cổ thể tu.
- Pháp môn Viễn cổ thể tu chính thức, cũng là kiếp trước sau khi đi vào đỉnh phong mới lấy được, mà đoạn trí nhớ tương quan kia, ở vào lúc vài ngàn năm trước khi kiếp trước sắp vẫn lạc, phong ấn ở chỗ sâu trong Tinh Hải. Dựa theo tình huống bình thường, ngươi phải tu luyện mấy vạn năm, mới có thể mở ra những trí nhớ này, hiện tại ngươi có thể minh bạch tác dụng của Tử Hồn Ngọc này rồi chứ?
- Thì ra là thế, tác dụng của Tử Hồn Ngọc này đối với ta thật sự quá lớn, bảo vật khác không cách nào đánh đồng.
Từ Huyền liên tục gật đầu.
Hắn tu bổ trí nhớ của kiếp trước, căn bản là dựa theo thời gian trình tự tiến hành, từ Luyện Thể, Luyện Khí, lại đến Luyện Thần kỳ, trí nhớ trước mười sáu tuổi của kiếp trước, cũng đã sắp đến cuối cùng. Trước mắt pháp môn trong trí nhớ này, đều là tương đối thấp.
Trí nhớ trước mười sáu tuổi là thế, như vậy có thể tưởng tượng, kinh nghiệm trí nhớ của kiếp trước trước vẫn lạc ngàn năm, cái kia đích thị là đẳng cấp cực cao.
Kể từ đó, giá trị của Tử Hồn Ngọc, chính thức thể hiện ra. Chỉ cần lợi dụng Tử Hồn Ngọc này, Từ Huyền có thể mở ra pháp môn Viễn cổ thể tu thời kì đỉnh phong mà kiếp trước lưu lại, thậm chí tìm kiếm trí nhớ đẳng cấp cao khác.
Từ Huyền ở bên trong trí nhớ Tinh Hải, hấp thu một ít trí nhớ cảm ngộ, sau đó mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Du Cầm ở bên cạnh đang khoanh chân tu luyện.
Linh khí trong Linh tuyền bộc phát, khiến cho linh khí bên trong Bí Cảnh, trong thời gian ngắn lại tăng lên một tầng lần nữa, tất cả mọi người đều nắm chặt thời gian tu luyện.
Từ Huyền thầm nghĩ, sao ta không thông qua cơ hội này cố gắng tu luyện, đột phá Luyện Thể thập trọng?
Vì vậy hắn một mình tìm một địa phương tĩnh mịch, bắt đầu một lần lại một lần tu luyện chiêu thức Long Xà Cửu Biến.
Tu luyện Long Xà Cửu Biến ở bên trong Bí Cảnh, hiệu quả thật tốt, Từ Huyền còn cảm giác sâu sắc lực lượng linh dịch của tuyền nhãn kia, dần dần phát huy tác dụng ở trong thể nội, các hạng năng lực thân thể, đều đang vững bước tăng lên.
Trong lúc bất tri bất giác, Từ Huyền đã hoàn toàn lĩnh ngộ áo nghĩa tinh túy của cửu biến này, cũng đạt tới tình trạng thông hiểu đạo lí.
Ngày ấy trong mật điện giữa hồ, trong lúc vô tình bước vào nửa bước thập trọng, cho tới bây giờ, Từ Huyền cũng có chút không rõ ràng lắm.
Cẩn thận nhớ lại quá trình lúc trước, khi đó toàn bộ tinh thần đều bị một cổ lửa giận nhen nhóm, để cho lực lượng tinh thần siêu việt đệ cửu biến, thiêu đốt tinh khí huyết toàn thân, dẫn động lực lượng không thể tưởng tượng nổi.
Lúc ấy nắm giữ cổ lực lượng kia, hắn thật cường đại, cho dù là dưới tình huống ngang cấp, pháp lực tiên tu, thậm chí chân lực của võ tu bình thường, cũng khó mà so sánh với hắn.
- Vì cái gì ở trong lúc tức giận đó, lại để ta bước vào nửa bước thập trọng?
Từ Huyền cẩn thận tìm hiểu.
Giờ phút này, hình dáng có quan hệ tới biến thứ mười, ở trong đầu hắn càng phát ra rõ ràng, rất nhiều chi tiết, tỉ mĩ, đều là tự nhiên như vậy.
Đối với nguyên nhân này, Từ Huyền cố ý thỉnh giáo tàn hồn kiếp trước.
Hôm nay, lực lượng của tàn hồn kiếp trước khôi phục rất nhiều, chỉ cần trong nội tâm Từ Huyền kêu gọi, bằng vào lực cảm ứng kia, chỉ cần đối phương không phải đang ngủ say, đều có thể đáp ứng.
- Ngươi không nên quên lần trước ta đã từng nói qua, thể chất của ngươi là Hỏa thuộc tính, bởi vì thể chất mỗi người bất đồng, cho nên lĩnh ngộ biến thứ mười, vì người mà dị.
Tàn hồn kiếp trước lại cười nói.
Hỏa thuộc tính?
Trong đầu Từ Huyền lập tức hiển hiện ra tràng cảnh lúc ấy, tinh thần toàn thân tức giận bộc phát, thôi động tinh, khí, huyết như giang hà nhập biển, thậm chí khiến cho những lực lượng nguyên vốn thuộc về thân thể cũng thiêu đốt thăng hoa, cuối cùng sinh ra lực lượng cường hoành thuộc về thể tu.
- Khó trách khi đó thân thể ta giống như toàn bộ đều đang thiêu đốt.
Từ Huyền nỉ non tự nói.
Hắn rất nhanh bắt đầu phân tích mạch suy nghĩ.
Vốn là Du Cầm bởi vì mình bị thương, áy náy phẫn nộ, đối với cổ kiếm tàn phá sinh ra sát cơ, cổ lửa giận rào rạt này, phát sinh ra tinh thần tức giận, thực sự phù hợp thể chất, cùng với chút yếu lĩnh của biến thứ mười. Ngoài ra, lúc ấy tàn hồn kiếp trước cũng rót hồn lực vô cùng huyền ảo của bản thân vào trên người Từ Huyền.
Thế cho nên cuối cùng, Từ Huyền bước vào nửa bước thập trọng trong thời gian.
- Thì ra là thế. . .
Trong đầu Từ Huyền sinh ra đủ loại cảm ngộ, sau khi hiểu thông tiền căn hậu quả, lại để cho mạch suy nghĩ của hắn đối với biến thứ mười này, càng phát ra rõ ràng trong sáng.
Mấy ngày kế tiếp, hắn ngoại trừ ngẫu nhiên tu luyện, phần lớn thời gian, đều dùng cho suy diễn biến thứ mười kia.
Theo thời gian trôi qua, biến thứ mười rốt cục thành hình ở trong óc Từ Huyền.
Kết hợp trí nhớ hai đời, thậm chí cơ duyên xảo hợp nửa bước đột phá, đây hết thảy đều nước chảy thành sông.
Một khắc hiểu thông tất cả nguyên nhân, trong đầu Từ Huyền hiển hiện một Long Ảnh hư ảo, trong chốc lát hóa thành ánh sáng màu đỏ thiêu đốt, tiếp theo phát ra một tiếng Long ngâm rung trời, cuối cùng nhất bay đến hư không, phun ra một đoàn khí tức hỏa sắc, trên mặt đất chấn động, giả tưởng hư ảnh địch nhân là Từ Đại Hổ cùng Vạn Phúc Sơn, trong khoảnh khắc bị hóa thành một đống cháy đen.
- Ha ha ha biến thứ mười này quả nhiên lợi hại, uy lực kinh người. Vốn cho là lực lượng thể tu, chỉ là cực hạn ở thân thể, không nghĩ tới có thể có được thần thông bực này.
Từ Huyền ở trong ý thức cười nói.
- Hừ, đây chỉ là ngươi ở trên lý luận suy diễn sáng tạo, có thể thành công hay không, cái kia còn chưa hẳn.
Tàn hồn kiếp trước thình lình đả kích nói.
- Thì tính sao, ta có một lần kinh nghiệm nửa bước thập trọng, những áo nghĩa này đã quán thông, ta có lòng tin trong vòng một tháng đột phá, huống chi còn có Xích Xà Quả hỗ trợ.
Từ Huyền tràn đầy tự tin nói.
Tàn hồn kiếp trước im lặng, nhưng cũng không khỏi không bội phục ngộ tính cùng vận khí của Từ Huyền.
- Đúng rồi, biến thứ mười này là do ngươi sáng tạo, mà một khi thành công, vậy cũng chính là xếp vào cấp độ đại sư, tông sư. Ngươi phải chăng nên cho nó một cái tên.
Đột nhiên tàn hồn kiếp trước nghĩ đến cái gì, hơi có vẻ hưng phấn nói.
- Danh tự biến thứ mười?
Vẻ mặt Từ Huyền trầm ngâm.
Biến thứ mười này là do hắn sáng tạo, chính xác cần một mệnh danh.
Bên trong Bí Cảnh đủ loại kỳ ngộ cùng hung hiểm, lại để cho Từ Huyền nhanh chóng đạt tới quán thông Long Xà Cửu Biến, thậm chí sáng tạo biến thứ mười.
Sau khi lĩnh ngộ sáng tạo biến thứ mười, Từ Huyền phải cân nhắc mệnh danh cho nó. Việc này, thậm chí đưa tới tàn hồn kiếp trước hứng thú, cười mỉm nhìn hắn.
Từ Huyền trầm ngâm thật lâu, trong đầu lại lần nữa hiển hiện tràng cảnh bởi vì Du Cầm bị thương mả sinh ra lửa giận.
- Lửa giận. . . bắt đầu từ tim, trong khoảnh khắc thiêu đốt toàn thân. Nếu như thế nhân sờ nghịch lân của ta, chắc chắn phải thừa nhận lửa giận hủy thiên diệt địa của ta.
Trong mắt Từ Huyền tách ra thần quang trước nay chưa có, phảng phất thiêu đốt lên bằng Kim Ô nóng bức.
Giờ khắc này, hắn phảng phất hóa thành thượng cổ Viêm Long, siêu việt thân thể nhân loại, bao quát tất cả sinh linh.
- Như vậy danh tự biến thứ mười, ngươi cần phải nghĩ kỹ?
Trong mắt tàn hồn kiếp trước lộ ra vài phần chờ mong cùng cấp bách.
- Biến thứ mười là hóa Xà thành Long, bởi vì lửa giận mà phát, gọi nó là Long Nộ đi.
Trong mắt Từ Huyền lộ ra vui vẻ.
Long Nộ!
Tàn hồn kiếp trước liên tục gật đầu, rất có khí phách, cũng rất thích hợp áo nghĩa cùng uy năng của nó.
- Nhưng mà Long Xà Cửu Biến, mỗi biến đều phải có một chữ quyết. . .
Tàn hồn kiếp trước lại nghi hoặc nói.
- Vậy thì gọi tắt là Nộ tự quyết.
Từ Huyền hít sâu một hơi, trong mắt đột nhiên thoáng hiện một tia thần quang kỳ lạ:
- Hơn nữa ta có một loại cảm giác kỳ quái, giờ phút này lĩnh ngộ Nộ tự quyết, tựa hồ chỉ là bắt đầu của Long Nộ, ta cuối cùng cảm giác sau này, còn có không gian phát huy cực lớn.