Tiên Ma Đồng Tu (Dịch)

Chương 23: Khách đến thăm vào đêm khuya

Vân Khất U nhìn những lỗ kiếm trên vách đá, càng nhìn càng kinh hãi.

Nàng nhớ rõ hai tháng trước, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên ở đây, hắn vẫn chỉ đạt tầng thứ tư cảnh giới Thần Hải Âm Dương Càn Khôn Đạo, bây giờ mới chỉ hơn hai tháng mà thôi, Diệp Tiểu Xuyên vật mà đã bắt đầu tu luyện Càn Khôn Nhất Kiếm, và nhìn bộ dáng của hắn, trình độ Càn Khôn Nhất Kiếm của hắn đã không hề thấp!

Tu luyện Càn Khôn Nhất Kiếm cần tầng thứ sáu Nguyên Thần cảnh giới làm cơ sở, dùng nguyên thần lực ngưng tụ kiếm mang, kiếm mang càng nhỏ bé thì uy lực càng lớn.

Vân Khất U được xem là thiên tài tu chân khó gặp của Thương Vân môn, nhưng nàng tuyệt đối không thể nào trong vòng hơn hai tháng, tu vi từ tầng thứ tư Thần Hải nhảy thẳng lên tầng thứ sáu Nguyên Thần.

Diệp Tiểu Xuyên nhìn bóng lưng Vân Khất U hồi lâu, không nhịn được nói: "Vân sư tỷ, ngươi đang nhìn cái gì thế?"

Vân Khất U lấy lại tinh thần, lặng lẽ quay đầu, nói: "Những lỗ kiếm trên vách đá này là do ngươi tạo ra sao?"

Diệp Tiểu Xuyên nói: "Đúng nha, gần đây ta đã cố gắng rất nhiều! Lợi hại không!"

Vân Khất U nhìn chăm chú Diệp Tiểu Xuyên, không nói gì, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Diệp Tiểu Xuyên bị đôi mắt thanh lãnh như băng của nàng nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, nhịn không được lùi lại hai bước.

Hắn nói: "Đây. . . Vân sư tỷ, ánh mắt của ngươi thật là dọa người!"

Vân Khất U thu hồi ánh mắt, nói: "Không hổ là đệ tử của Túy sư thúc, quả nhiên không phải người bình thường có thể so sánh được. Mới hơn hai tháng, không ngờ tu vi của ngươi tiến bộ nhanh như vậy, xem ra ngươi đã được Túy sư thúc truyền thụ chân truyền rất nhiều."

Diệp Tiểu Xuyên nghi ngờ nói: "Cái gì? Vân sư tỷ, đoán chừng ngươi lầm rồi, sư phụ của ta bản lĩnh qua quýt bình bình, so với sư phụ ngươi là Tĩnh Thủy sư bá, kém nhiều."

Vân Khất U im lặng lắc đầu, chắp tay đi đến biên giới sườn đồi, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng đang treo giữa không trung kia, từ tốn nói: "Ngươi sai rồi."

Diệp Tiểu Xuyên kinh ngạc: "Ta sai chỗ nào?"

Vân Khất U nói: ""Bây giờ Thương Vân môn có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi, nhưng họ không biết thủ đoạn của các tiền bối thế hệ trước, hơn ba trăm năm trước Túy sư thúc cũng đã là cao thủ danh dương thiên hạ. Ta từng nghe sư phụ kể, 360 năm trước, trong trận đấu giữa chính và ma ở Đoạn Thiên nhai, Túy sư thúc chỉ dùng một thanh Thanh Phong kiếm đã liên tiếp đánh bại bảy cao thủ trẻ tuổi xuất sắc nhất của hai đạo chính ma. Cùng với chưởng môn sư thúc bây giờ, ông ấy đã lọt vào mười vị trí đầu của trận đấu Đoạn Thiên nhai lần đó. Trước đó, sư phụ ta cùng Tĩnh Huyền sư bá, Vân Hạc sư thúc, Xích Viêm sư thúc, những người đều là những tuyển thủ có danh tiếng khá lớn, đều dừng bước ở ngoài mười vị trí đầu. Hơn một trăm năm trước, chính đạo và Ma giáo từng có một trận đại chiến lớn, lúc đó Túy sư thúc cũng rời núi, một mình chống lại ba đại trưởng lão của Quỷ Huyền Tông Ma giáo năm xư mà không bại, sư phụ ta từng nói, Thương Vân môn chỉ có ba người có thể lọt vào hàng ngũ cao thủ hàng đầu đương thời, theo thứ tự là chưởng môn sư thúc, Xích Viêm sư thúc, và sư phụ của ngươi."

Diệp Tiểu Xuyên há to miệng, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nói: "Vân sư tỷ, ngươi đừng có đùa ta, chúng ta nói có phải cùng một người không vậy. Sư phụ ta? Chính là cái lão sâu rượu đó?"

Vân Khất U thản nhiên nói: "Túy sư thúc không màng danh lợi, rất ít gây náo động, cũng cực ít đi lại ở thế gian phàm trần, cho nên danh tiếng của ông ấy cũng không tính lớn, nhưng ở bên trong nhóm tiền bối thế hệ trước, lại không ai không biết, không ai không hay."

Bỗng nhiên Diệp Tiểu Xuyên nghĩ đến, nha đầu Tiểu Trì điên điên khùng khùng kia, đã từng nói sư phụ của mình rất lợi hại, lúc ấy mình khịt mũi coi thường, hoàn toàn không tin.

Giờ phút này lời mà Vân Khất U nói ra, phân lượng dĩ nhiên không phải lời của Tiểu Trì có thể so sánh, trong lòng Diệp Tiểu Xuyên thầm nhủ, chẳng lẽ sư phụ sâu rượu kia của mình, thật sự là một vị cao thủ tuyệt thế không xuất thế?

Nhưng mà, nếu lão sâu rượu là cao thủ tuyệt đỉnh, tại sao mười lăm năm qua, vẫn không thể bồi dưỡng mình đến tầng thứ năm cảnh giới Khống Vật? Còn là mình vô tình phát hiện điển tịch trên vách đá Tư Quá Nhai ở sau núi, lúc này mới đột phá cửa trước?

Chẳng lẽ là mình quá đần sao?

Diệp Tiểu Xuyên đương nhiên không thể thừa nhận mình là một tên ngốc, lập tức đùn đẩy trách nhiệm mình mười lăm năm không thể tu luyện đến tầng thứ năm cảnh giới Khống Vật cho sư phụ sâu rượu của mình, đoán chừng là sư phụ của mình quá lười biếng, không chịu dạy mình.

Mặc dù tu vi của Diệp Tiểu Xuyên tiến bộ nhanh chóng, khiến Vân Khất U có chút bất ngờ, nhưng Vân Khất U vẫn chưa coi Diệp Tiểu Xuyên ra gì. Từ góc độ trình độ Càn Khôn Nhất Kiếm, Diệp Tiểu Xuyên vẫn còn kém xa bản thân nàng.

Khi nàng chuẩn bị rời đi, Diệp Tiểu Xuyên bỗng nhiên nói: "Vân sư tỷ, có một câu không biết nên nói hay không."

Vân Khất U thản nhiên nói: "Vậy thì đừng nói."

Diệp Tiểu Xuyên cứng lại, thầm nghĩ Vân Khất U quả nhiên không theo lẽ thường.

Hắn ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Nếu ngươi không muốn nghe thì thôi, vốn dĩ ta còn muốn giúp ngươi một tay."

Vân Khất U xoay người, nhìn chăm chú Diệp Tiểu Xuyên, nói: "Ngươi, chỉ điểm ta?"

Diệp Tiểu Xuyên thực sự có ý định chỉ điểm cho Vân Khất U một vài chiêu, hắn có tư cách này, dĩ nhiên tư cách này cũng không phải đến từ tu vi đạo hạnh của bản thân hắn, mà là từ cổ lão điển tịch hắn đã nhìn thấy trên vách đá ngày hôm đó.

Nói thật ra, tổ sư đời thứ nhất của Thương Vân môn, Thương Vân Tử, kỳ thực ngộ tính tư chất đều không tệ, từ việc hắn hơn bốn mươi tuổi vẫn chưa lấy được cái bằng cử nhân thì đã có thể nhìn ra.

Năm đó, Thương Vân Tử vì tư chất kém cỏi, cho dù vô tình phát hiện vách đá ở Tư Quá Nhai sau núi có khắc điển tịch vô thượng, nhưng lĩnh ngộ cũng không nhiều. Cũng chính là bởi vì lúc ấy nhân gian không có mấy tu chân giả và môn phái tu chân, nếu đổi lại hiện tại, thật ra một thân đạo hạnh của Thương Vân Tử cũng không tính là cao minh.

Tư chất của Diệp Tiểu Xuyên so với tổ sư gia, mạnh gấp mười gấp trăm lần, từ điển tịch trên vách đá hắn đã lĩnh ngộ được rất nhiều thứ mà năm đó tổ sư đều không lĩnh ngộ được.

Trong đó, có cả Bắc Đẩu Tru Thần kiếm quyết huyền bí mà Vân Khất U tha thiết ước mơ.

Diệp Tiểu Xuyên háo sắc, đây là điều mà mọi người đều biết, hắn tuyệt đối không có bất kỳ sức chống cự nào đối với mỹ nữ. Hiện tại tu vi của hắn cao, nhãn lực cũng sắc bén, hắn phát hiện hơn hai tháng qua, đạo hạnh của Vân Khất U cũng không có bất kỳ tiến triển nào đột phá.

Hắn có ít nhiều hiểu biết về nữ tử thanh lãnh này, đoán chừng đêm nay nàng một mình chạy đến sau núi, hẳn là muốn gượng ép tu luyện Bắc Đẩu Tru Thần kiếm quyết, kết quả nhìn thấy hắn vẫn còn ở Tư Quá Nhai sau núi, liền làm rối loạn kế hoạch của nàng.

Diệp Tiểu Xuyên người mang bảo khố, hắn có thể chỉ điểm Vân Khất U một chiêu nửa thức, có lẽ có thể khiến Vân Khất U miễn cưỡng thi triển ra Bắc Đẩu Tru Thần kiếm quyết.

Không ngờ Vân Khất U tựa hồ rất xem thường hắn, điều này khiến hắn mất hết thể diện, cảm thấy thật mất mặt.

Nói: "Sao thế, xem thường người sao? Chẳng lẽ ta không thể chỉ điểm cho ngươi sao? Thánh nhân nói, ba người đi, tất có thầy ta. Ta là nhìn ra tu vi đạo hạnh của ngươi còn mãi mà chưa đạt tới tầng thứ tám cảnh giới Linh Tịch, căn bản vốn không khả năng thôi động Bắc Đẩu Tru Thần, cố ý chỉ ra chỗ sai, nếu ngươi đã xem thường ta, quên đi, coi như ta chưa nói gì cả. Gặp lại, không tiễn, ngủ ngon!"

Vân Khất U nhìn chăm chú lên Diệp Tiểu Xuyên, hồi lâu sau mới nói: "Ý của ngươi là, coi như tu vi của ta chưa đạt tới tầng thứ tám cảnh giới Linh Tịch, cũng có thể thôi động Bắc Đẩu Tru Thần?"

Diệp Tiểu Xuyên ra vẻ lão thành gật đầu, nói: "Không sai."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất