Tiên Ma Đồng Tu (Dịch)

Chương 24: Đánh cược

Vân Khất U bỗng nhiên sinh lòng phản cảm với Diệp Tiểu Xuyên. Vốn dĩ nàng coi Diệp Tiểu Xuyên chỉ là một kẻ ngang bướng, ngờ nghệch, không ngờ tuổi còn trẻ thế mà lại nói năng mạnh miệng.

Mấy ngàn năm nay ở Thương Vân môn, ai mà không biết, Bắc Đẩu Tru Thần một trong tứ đại kiếm quyết của Thương Vân môn, cần phải lấy tầng thứ tám cảnh giới Linh Tịch của bản thân làm nội lực, mới có thể thôi động tu luyện.

Chính mình cũng chính là ỷ vào tuyệt thế thần binh Trảm Trần trong tay, lúc tu vi chưa đạt đến cảnh giới Linh Tịch, tính toán lấy lực lượng của thần kiếm bổ khuyết thiếu hụt, có lẽ có thể thôi động khống chế Bắc Đấu Tru Thần.

Không ngờ, tên thiếu niên Diệp Tiểu Xuyên trước mặt lại nói ra rằng không cần đạt tới cảnh giới Linh Tịch cũng có thể thôi động Bắc Đẩu Tru Thần. Điều này khiến Vân Khất U rất phản cảm, nàng không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, thậm chí còn đang nghĩ rằng mình vốn không nên tới đây gặp hắn.

Nàng xoay người rời đi, miệng thản nhiên nói: "Diệp Tiểu Xuyên, ta không có thời gian để ở đây lãng phí thời gian với ngươi."

Diệp Tiểu Xuyên nói: "Vân sư tỷ, sao chúng ta không đánh cược một ván?"

Vân Khất U dừng bước, một tiếng kiếm rít như long ngâm phượng minh vang lên, kiếm mang màu trắng lập tức bay lên, thần kiếm Trảm Trần đã rút khỏi vỏ, chĩa thẳng vào Diệp Tiểu Xuyên.

Diệp Tiểu Xuyên hoảng sợ, liên tục lùi về phía sau, lắp bắp hỏi: "Vân sư tỷ, ngài... ngài làm gì vậy?"

Vân Khất U nói: "Không phải ngươi muốn đánh cược sao? Được, nếu như ngươi không có cách nào để giúp ta thôi động Bắc Đẩu Tru Thần, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức."

Diệp Tiểu Xuyên cười khan nói: "Không cần thiết phải đánh cược lớn như vậy chứ? Nếu như ta có cách, thì ngài muốn cược gì đây? Ngươi xinh đẹp như vậy, ta cũng không muốn không thương hương tiếc ngọc."

Vân Khất U thản nhiên nói: "Ngươi không có khả năng."

Diệp Tiểu Xuyên nói: "Lỡ như ta thành công thì sao?"

Vân Khất U nói: "Được, nếu như ngươi có biện pháp để cho ta thôi động Bắc Đẩu Tru Thần, ngươi nói làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó."

Diệp Tiểu Xuyên vỗ đùi, cười hắc hắc nói: "Quyết định như vậy đi, chúng ta móc tay làm chứng, vỗ tay phát thề, người nào thua chơi xấu người đó là chó con!"

Trong lòng Vân Khất U vừa tức giận vừa buồn cười, nếu như tên Diệp Tiểu Xuyên này không phải đệ tử duy nhất của Túy sư thúc, mình đã sớm một cước đạp hắn thành chó gặm bùn rồi.

Vân Khất U thản nhiên nói: "Không cần, Vân Khất U ta nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không chơi xấu người. Nói đi, ngươi có biện pháp nào để ta tu vi chưa đạt đến Linh Tịch cảnh giới vẫn có thể khống chế Bắc Đẩu Tru Thần?"

Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy bất đắc dĩ trước nay chưa từng có, thầm thở dài, mình tốt bụng chỉ điểm cho Vân Khất U, nhưng Vân Khất U lại tỏ ra cao ngạo, như thể mình mắc nợ nàng vậy. Nếu là người khác, Diệp Tiểu Xuyên đã sớm bỏ đi rồi, nhưng Vân Khất U lại xinh đẹp như tiên, Diệp Tiểu Xuyên ở trước mặt nàng thật sự rất muốn chứng minh bản lĩnh nam nhân của mình.

Nam nhân trước mặt nữ nhân xinh đẹp đều trở nên hèn mọn, bất kể là bậc lão thủ phong lưu, hay là thiếu niên mới biết yêu, chỉ cần là nam nhân, khi đối diện với nữ nhân xinh đẹp, đều muốn thể hiện bản thân mình rất giỏi giang, để thu hút sự chú ý của đối phương.

Vân Khất U càng cao ngạo, càng thanh lãnh, càng khiến cho nam nhân muốn chinh phục nàng.

Tuy nhiên, Diệp Tiểu Xuyên cố ý giúp đỡ Vân Khất U không phải chỉ vì bị bản tính đê hèn của nam nhân quấy phá, mà còn vì một lý do khác. Không biết tại sao, lần này nhìn thấy Vân Khất U, Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy rất khác biệt, trong thâm tâm bỗng nhiên có một loại cảm giác muốn gần gũi nàng, giống như là oán lữ đã dây dưa từ ba đời bảy kiếp.

Kỳ thực, hắn không hề để ý đến một điểm quan trọng, pháp bảo Vô Phong cổ kiếm mà hắn nhỏ máu nhận chủ, lại từng là song kiếm có mối lương duyên từ vô tận tuế nguyệt.

Sáu ngàn năm trước, chủ nhân của Vô Phong thần kiếm, Vô Ảnh kiếm thần, cùng chủ nhân của Trảm Trần thần kiếm, Đoạn Niệm tiên tử, từng yêu nhau say đắm. Cái ngày mà thần kiếm Trảm Trần chém vỡ vách đá, cũng là lúc thần kiếm Vô Phong sau sáu ngàn năm lại được nhìn thấy ánh mặt trời. Kỳ thực, đây chính là định mệnh đã được sắp đặt từ trước.

Lần trước Diệp Tiểu Xuyên đối mặt Vân Khất U tại Tư Quá Nhai, hắn vẫn chưa để thần kiếm Vô Phong nhỏ máu nhận chủ, nên trong lòng chỉ có sợ hãi và lo lắng.

Lần này khác biệt, thần kiếm xuất thế, nhỏ máu nhận chủ, thần kiếm và tinh huyết hồn phách của hắn cơ hồ tan thành một thể, hắn có thể cảm nhận được sợi lo lắng không thôi kia ở sâu trong nội tâm bị đè nén sáu ngàn năm.

Chỉ là hiện tại Diệp Tiểu Xuyên tuổi còn nhỏ, vẫn còn mơ hồ đối với tình cảm nam nữ, cũng không phải hiểu rõ lắm về mối túc duyên giữa Vô Phong và Trảm Trần, cho nên hắn cũng không hiểu rõ mối suy nghĩ kỳ lạ trong nội tâm giờ phút này là đến từ đâu.

Không cốc thăm thẳm, trăng treo cao, sao lờ mờ đầy trời, toàn bộ sườn đồi ở u cốc sau núi, tĩnh lặng như tờ, chỉ có hai bóng dáng nam nữ trẻ tuổi, đang chầm chậm di chuyển trong gió đêm.

Diệp Tiểu Xuyên đi đến rìa sườn đồi, ngồi xếp bằng trên sườn đồi, nhìn xuống vực sâu vạn trượng. Trong vực sâu, dường như có một luồng khí lạnh đang bốc lên.

Hiện tại đạo hạnh của Diệp Tiểu Xuyên xưa đâu bằng nay, đương nhiên không còn e ngại hàn khí nữa.

Hắn dùng ống tay áo lau sạch nham thạch xung quanh, rồi quay sang Vân Khất U gật đầu chào.

Vân Khất U im lặng nhìn Diệp Tiểu Xuyên, trong lòng không biết vì sao, cảm giác chán ghét ban đầu dần dần tan biến. Có một loại cảm giác kỳ lạ chưa từng có từng chút từng chút chảy ra từ sâu trong nội tâm nàng.

Nàng nhìn Diệp Tiểu Xuyên một lúc lâu, rồi mới đi đến bên cạnh Diệp Tiểu Xuyên, ngồi xuống tảng nham thạch đã được hắn lau sạch.

Nếu như những đệ tử Thương Vân khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức há hốc mồm. Ai cũng biết, Vân Khất U lạnh lùng như băng, từ trước tới giờ chưa từng nhìn thẳng vào bất cứ nam tử nào, huống chi là cùng nam tử sóng vai ngồi cùng nhau. Đây đúng là một cảnh tượng kinh thiên động địa.

Thế nhưng, trong màn đêm tĩnh lặng như tờ, nàng dường như đã buông bỏ mọi kiêu ngạo và thanh lãnh.

Ánh trăng trong vắt chiếu xuống hai người trẻ tuổi, bóng của họ dưới ánh trăng dường như trùng hợp với nhau. Phải chăng sáu ngàn năm trước, Vô Ảnh kiếm thần và Đoạn Niệm tiên tử cũng từng ngồi trên sườn đồi này, cùng tắm mình dưới ánh trăng như vậy?

Từ trên người Vân Khất U tỏa ra một cỗ hương thơm thoang thoảng, khiến Diệp Tiểu Xuyên có chút mê mẩn, khóe mắt liếc trộm nhìn qua khuôn mặt tinh xảo của nữ tử tuyệt mỹ đang ngồi bên cạnh mình.

Vân Khất U nghiêng đầu nhìn Diệp Tiểu Xuyên, chậm rãi nói: "Nếu như ngươi chỉ muốn cùng ta ngắm trăng, thì mất mạng cũng vô cùng không đáng."

Diệp Tiểu Xuyên thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn lên trời, nói: "Vân sư tỷ, xem ra ta không thể hiện chút bản lĩnh thật sự, ngươi vẫn coi ta là con mèo bệnh. Được rồi, nể tình ngươi đã đồng ý cùng ta ngắm trăng, tối nay bổn đại tiên sẽ phá lệ chỉ điểm cho ngươi vài chiêu. Bởi vì cái gọi là, lực lượng ngự tinh thần, bố trí Càn Khôn kiếm trận, uy lực diệt thiên địa. Bắc Đẩu Tru Thần kiếm quyết của Thương Vân môn chúng ta, luyện đến chỗ sâu, có thể nghịch thiên, nhưng lại có một tai hại rất lớn."

Vân Khất U nói: "Tai hại gì?"

Diệp Tiểu Xuyên nói: "Sức mạnh tinh thần. Kiếm trận Bắc Đẩu Tru Thần này, mặc dù ban ngày cũng có thể thi triển, nhưng uy lực của nó so với buổi tối thì yếu hơn rất nhiều."

Vân Khất U gật đầu im lặng. Diệp Tiểu Xuyên nói đúng, điều này là điều mà tất cả mọi người trên thế gian đều biết. Diệp Tiểu Xuyên là đệ tử của Túy đạo nhân, biết được điều này cũng không có gì lạ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất