Tiên Ma Đồng Tu (Dịch)

Chương 27: Mạo hiểm

“Dùng sức mạnh Nguyên Thần, điều khiển sát khí địa mạch, ngưng tụ thành hình. Dùng thần binh thúc đẩy, hội tụ Thất Tinh kiếm trận, tâm niệm sở động, Nguyên Thần sở chí, không gì không thể…”

“Sát khí sắc bén, ngay cả tiên thần cũng khó khống chế. Mượn khí mà ngự, thần binh làm mối, không được để chảy ngược vào thân…”

Diệp Tiểu Xuyên đọc từng chữ từng câu những văn tự liên quan đến kiếm quyết Bắc Đẩu Tru Thần trên vách đá. Vân Khất U choáng váng, gần như không thể tin vào tai mình.

Những văn tự mà Diệp Tiểu Xuyên đọc ra, so với Bắc Đẩu Tru Thần mà mình tu luyện thì thâm ảo hơn rất nhiều. Theo ghi chép trong văn tự, uy lực của nó cũng mạnh mẽ hơn nhiều.

Ngoài cách ghi chép phương pháp vận dụng tinh thần lực để thúc động Bắc Đẩu Tru Thần như bình thường, trong văn tự còn có một loại phương pháp ngưng kết sát khí bằng tiên kiếm pháp bảo. Uy lực càng lớn, tốc độ đông lại càng nhanh.

Điển tịch cũng nhắc đến một điểm, sát khí địa mạch quá hung hãn, chỉ có thể sử dụng pháp bảo thần binh làm mối, không nên dễ dàng hút sát khí vào cơ thể. Nếu đạo hạnh không đủ cao, rất dễ bị sát khí phản phệ, giống như kết quả Vân Khất U bị sát khí phản phệ vào lần trước.

Diệp Tiểu Xuyên đọc thuộc lòng hai lần, Vân Khất U cũng ghi nhớ từng chữ một. Biểu lộ của nàng lúc thì nghi hoặc, mê mang, lúc thì triệt để hiểu ra.

Diệp Tiểu Xuyên thấy biểu lộ thay đổi liên tục của Vân Khất U, thầm nghĩ quả nhiên Vân Khất U lợi hại, mới nghe qua vài câu điển tịch đã có ngộ nhận. Đáng thương cho mình, đối mặt với vách đá hai tháng, giờ đây cũng chỉ miễn cưỡng thôi động được Càn Khôn Nhất Kiếm mà thôi.

Tuy nói trong điển tịch ghi chép, chỉ cần ngưng tụ Nguyên Thần lực là có thể thử thôi động Bắc Đẩu Tru Thần, nhưng Diệp Tiểu Xuyên vừa mới đạt đến tầng thứ sáu Nguyên Thần cảnh, Nguyên Thần lực cũng không hùng hậu. Hắn không tự phụ đến mức lấy chút Nguyên Thần lực mỏng manh hiện tại của mình là có thể khống chế Bắc Đẩu Tru Thần.

Hắn không quấy rầy Vân Khất U, một mình đi đến bên sườn đồi ngồi xếp bằng. Hắn nhìn bóng lưng yếu ớt của Vân Khất U đang ngồi ở rìa sườn đồi, trong lòng suy nghĩ, tối qua mình không chống đỡ được dụ hoặc của mỹ nữ, tiết lộ bí mật về Bắc Đẩu Tru Thần ghi chép trên vách đá cho Vân Khất U, không biết là đúng hay sai.

Nhưng, hắn cũng không hối hận, điểm này hắn cũng không biết vì nguyên nhân gì.

Vật đổi sao dời, mặt trời mọc mặt trăng lặn.

Sáng sớm hôm sau, Cô Lỗ Điểu vỗ cánh, quắp theo một hộp cơm bay tới, quấy rầy Vân Khất U đang giác ngộ.

Nàng nhìn xung quanh, thì ra trời đã sáng rồi. Thiếu niên kia nằm nghiêng, ngủ say ở chỗ sâu bên sườn đồi.

Có lẽ tiếng động của Cô Lỗ Điểu đã quấy rầy Diệp Tiểu Xuyên đang mơ màng, hắn vặn eo bẻ cổ ngồi dậy.

Nhìn thấy Vân Khất U đang đứng ở rìa sườn đồi nhìn mình, hắn dụi dụi mắt, kỳ quặc nói: "Vân sư tỷ, ngươi vẫn chưa đi à?"

Vân Khất U không nói gì. Lúc này Cô Lỗ Điểu vừa vặn đáp xuống mép vách đá. Diệp Tiểu Xuyên reo lên một tiếng, mở hộp cơm ra kêu lên: "Đang đói meo, bữa sáng liền đến, Vân sư tỷ, ngươi có muốn ngồi xuống ăn cùng không?"

Vân Khất U nói: "Không cần."

Nói xong quay đầu rời đi.

Diệp Tiểu Xuyên kêu lên: "Cứ thế mà đi? Đánh cược giữa chúng ta còn chưa thực hiện đâu!"

Vân Khất U hơi liếc mắt, nói: "Tâm đắc tu luyện Bắc Đẩu Tru Thần tối hôm qua ngươi nói với ta, quả thật rất thâm ảo. Bên trong cũng ghi chép rằng chỉ cần nắm giữ Nguyên Thần lực là có thể thông qua sát khí ngưng kết thành kiếm trận. Nhưng ta còn chưa thử nghiệm, nếu quả thật hữu dụng, ta sẽ không thất ước."

Ánh sáng màu trắng chợt lóe lên, Vân Khất U liền biến mất khỏi bình đài trên sườn đồi Tư Quá Nhai.

Một tay Diệp Tiểu Xuyên cầm một cái bánh bao thịt lớn, hướng về phía phương hướng ánh sáng trắng biến mất, lớn tiếng kêu lên: "Không ở lại ăn bánh bao thật sao?"

"Thơm quá! Thơm quá!"

Bỗng nhiên, Tiểu Trì từ chui ra sau lưng Diệp Tiểu Xuyên, đoạt lấy một cái bánh bao nhân thịt lớn, mỹ mãn cắn một cái, tiếp đó nhìn về phía phương hướng ánh sáng trắng biến mất.

Nói: "Tiểu Xuyên ca ca, người nọ là ai thế?"

Diệp Tiểu Xuyên bị Tiểu Trì xuất quỷ nhập thần làm cho sợ hết hồn, tức giận: "Ngươi tới từ bao giờ?"

Tiểu Trì đắc ý ăn bánh bao thịt, nói: "Vừa tới thôi. Tiểu Xuyên ca ca, hôm nay ngươi có muốn tu luyện hay không vậy, nếu như không tu luyện, chúng ta liền đi ra ngoài chơi thôi, ở đây thật sự là quá nhàm chán rồi!"

Diệp Tiểu Xuyên nghĩ một chút, nói: "Đi ra ngoài chơi cũng không phải không thể, ngươi trả ngọc trên cổ ngươi cho ta!"

Tiểu Trì duỗi ra ngón tay trắng nõn thon dài, móc ra viên Trường Sinh Quyết từ dưới cổ áo, nói: "Đây là ngươi tặng ta, sao có thể lấy lại? Không cho!"

Diệp Tiểu Xuyên cũng không biết trong miệng Tiểu Trì câu nào là thật, câu nào là giả. Dựa theo những gì Tiểu Trì nói trước đây, hắn là do Tiểu Trì nhặt về từ bên cạnh thác nước dưới chân núi mười lăm năm trước, tên Diệp Tiểu Xuyên là do mẹ của Tiểu Trì đặt.

Diệp Tiểu Xuyên nghi ngờ nghiêm trọng về điểm này.

Nhưng lại cảm giác đây có lẽ là thật. Hắn tính toán đợi sau khi mình hết hạn giam được phóng thích, tự mình hỏi sư phụ xem có chuyện này hay không. Nói không chừng còn có thể biết thân thế của mình, cho nên hắn muốn lấy lại viên ngọc đen trên cổ Tiểu Trì để hỏi sư phụ.

Nhưng Tiểu Trì tuổi không lớn lắm, lòng tham cũng không nhỏ, bất luận hắn lừa gạt như thế nào, nàng cũng sẽ không trả cho mình.

Diệp Tiểu Xuyên nói: "Ngươi cũng đã nói, trước kia ngươi nhặt được ta, ta vẫn là hài nhi, trên thân trừ một khối cổ ngọc này ra, cái gì khác có thể chứng minh thân phận của ta cũng không có. Tất nhiên lúc đó ta còn là hài nhi, chắc chắn không hiểu chuyện, cho nên ngươi tranh đoạt tài bảo của ta!"

Tiểu Trì chỉ vào Diệp Tiểu Xuyên cười hì hì nói: "Tu tu tu! Trước đây ta đã nói với ngươi, ta thích khối ngọc này, ta nói muốn chiếm thành của mình, ngươi không cự tuyệt, còn cười với ta, điều này nói rõ lúc đó ngươi đã đồng ý."

Diệp Tiểu Xuyên tức giận: "Ta cười với ngươi, làm sao lại có thể chứng minh ta đồng ý chứ? Mau trả lại cho ta, ta rất muốn biết thân thế lai lịch của ta, không chừng có thể tìm được đầu mối gì từ bên trên cổ ngọc!"

Tiểu Trì nói: "Ngươi tốt nhất vẫn là đừng đi tìm tòi thân thế của ngươi, trước kia cha mẹ ngươi chết thảm như vậy..."

"Chờ đã, ngươi nói cái gì? Cha mẹ ta chết thảm như vậy? Ngươi thật sự biết thân thế lai lịch của ta?"

Diệp Tiểu Xuyên bỗng nhiên trợn trừng mắt!

Tiểu Trì vội vàng dùng tay nhỏ trắng nõn che miệng của mình, tròng mắt đảo quanh, biết vừa rồi mình đã lỡ lời.

Liên quan tới thân thế lai lịch của Diệp Tiểu Xuyên, mẫu thân nàng dặn đi dặn lại tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, mặc dù nàng còn nhỏ, cũng rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng nàng hoặc nhiều hoặc ít biết một chút chuyện liên quan tới ân oán tình cừu giữa chính đạo và tà ma, chính ma đánh nhau mấy ngàn năm, đã sớm kết lại mối thù không chết không thôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất