Tiểu Trì suýt chút nữa đã tiết lộ thân thế lai lịch của Diệp Tiểu Xuyên. Nàng vội vàng bưng miệng lại và nói: "Ta nói gì đâu? Tiểu Xuyên ca ca, nhất định là ngươi nghe lầm đó. Ta còn nhỏ như vậy, sao có thể biết được thân thế lai lịch chứ! Trời ơi, trời tối rồi! Ta phải về nhà, nếu không Hầu Vương gia gia sẽ đánh mông ta!"
Tiểu Trì biết mình đã nói quá nhiều, nên vội vàng im lặng. Nàng lấy cớ là mình ngây thơ để che đậy, sau đó sử dụng phép thuật biến mất khỏi bình đài trên sườn đồi Tư Quá Nhai.
Diệp Tiểu Xuyên đứng trên bình đài nhìn bóng lưng của Tiểu Trì nhanh chóng lao xuống sơn cốc dưới sườn đồi, lòng đầy nghi ngờ và sợ hãi.
Yêu Tiểu Trì có lai lịch thần bí này, ngay từ lần đầu gặp gỡ đã nói khùng nói điên, khăng khăng rằng mình là người nhặt được Diệp Tiểu Xuyên từ thác nước sau núi gần Luân Hồi Phong mười lăm năm trước. Diệp Tiểu Xuyên vốn không tin lời của nàng, nhưng giờ đây, bỗng hắn dấy lên nghi ngờ, liệu lời nói của Tiểu Trì có ba phần sự thật?
Tuy nhiên, dù có chút nghi ngờ, Diệp Tiểu Xuyên vẫn không dám tin tưởng hoàn toàn. Theo lời sư phụ kể từ nhỏ, mười lăm năm trước, sư phụ đi mua rượu trên núi, nhặt được hắn từ một cổ đạo hoang vắng, điều này có phần mâu thuẫn với lời nói của Tiểu Trì.
Trong tâm lý của Diệp Tiểu Xuyên, Tiểu Trì luôn là một tiểu cô nương có vấn đề về tâm lý, nên hắn tin tưởng lời nói của ân sư Túy đạo nhân đã nuôi dưỡng mình hơn mười năm.
Sau khi Tiểu Trì đi được một lúc, hắn lắc lắc đầu, cho rằng căn bệnh hay nói dối của tiểu cô nương lại tái phát, chỉ là đùa giỡn với hắn, hắn không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục tu luyện Càn Khôn Nhất Kiếm.
Sau một hồi luyện tập, uy lực kiếm khí từ mũi kiếm của Diệp Tiểu Xuyên không khác biệt nhiều so với ngày hôm qua. Hắn biết rằng tu vi nội lực của mình còn hạn chế, nếu không có đột phá lớn, Càn Khôn Nhất Kiếm của hắn sẽ chỉ dừng lại ở mức này.
Vì trong thời gian ngắn không thể có tiến bộ lớn trong việc luyện tập Càn Khôn Nhất Kiếm, Diệp Tiểu Xuyên liền chuyển hướng suy nghĩ. Với tu vi hiện tại, hắn đủ tư cách để báo danh tham gia cuộc thi đệ tử sắp tới. Hắn muốn thể hiện bản thân tại cuộc thi, nên trong khoảng thời gian này, hắn miệt mài luyện tập ngày đêm.
Luyện tập Thần Kiếm Bát Thức và Càn Khôn Nhất Kiếm đã khá thành thạo, Diệp Tiểu Xuyên bắt đầu suy nghĩ đến việc luyện tập thêm một bộ thân pháp. Hắn nghĩ không chừng nó sẽ có thể hữu ích trên lôi đài.
Thương Vân Môn sở hữu nhiều bộ pháp, trong đó cao thâm nhất là Chỉ Xích Thiên Nhai và Cửu Cung Bát Bộ. Trước đây tu vi của Diệp Tiểu Xuyên chưa đủ, chỉ có thể tập luyện Cửu Cung Bát Bộ, nhưng cũng chưa thực sự thành thạo về Cửu Cung Bát Bộ này.
Hiểu rõ bản thân không phải là đệ tử xuất sắc nhất tại Thương Vân Môn, Diệp Tiểu Xuyên theo đuổi triết lý "đánh không lại thì chạy". Còn hai mươi ngày nữa là đến mùng một tháng ba, hắn quyết định tạm gác việc luyện kiếm pháp, tập trung vào một bộ pháp bảo mệnh để chạy trốn khi cần thiết.
Chỉ Xích Thiên Nhai quá cao thâm, ngay cả điển tịch ghi trên vách đá cũng yêu cầu tu vi phải đạt đến tầng thứ bảy Xuất Khiếu cảnh mới có thể luyện tập. Với trình độ hiện tại ở tầng thứ sáu, Diệp Tiểu Xuyên không thể tu luyện loại thân pháp huyền diệu như Chỉ Xích Thiên Nhai.
Nhưng trên vách đá ghi chép lại vô số bộ pháp và thân pháp huyền diệu, trong đó có một bộ pháp thu hút sự chú ý của Diệp Tiểu Xuyên, mang tên Vô Hình Huyễn Ảnh, bộ thân pháp này vô cùng tinh diệu, bộ thân pháp Cửu Cung Bát Bộ mà Thương Vân Môn đang truyền dạy hẳn là chi tiết nhỏ bé được lĩnh ngộ ra từ bộ pháp Vô Hình Huyễn Ảnh này.
Sở dĩ nói là chi tiết nhỏ bé là bởi vì tuy Cửu Cung Bát Bộ lấy Cửu Cung Phi Tinh làm cơ sở, nhưng chỉ bao gồm tám bước tới tới lui lui, mỗi bước đều là một loại bộ pháp độc lập, có thể biến ảo xen kẽ tùy ý. Tuy cũng rất huyền diệu, nhưng sau một thời gian giao chiến, đối thủ có thể đoán ra được sáo lộ của bộ pháp này.
Ngược lại, Vô Hình Huyễn Ảnh lại thâm ảo hơn nhiều. Vẫn lấy Cửu Cung Phi Tinh làm cơ sở, nhưng số bước di chuyển lên đến hai mươi bảy, tương ứng với hai mươi bảy loại bộ pháp khác biệt, càng biến hóa phức tạp và khó đoán, càng thêm vô phương huyền diệu.
Diệp Tiểu Xuyên quyết định dành hai mươi ngày còn lại để chuyên tâm luyện tập bộ thân pháp Vô Hình Huyễn Ảnh này, đây có thể nói là thân pháp thực dụng nhất đối với hắn, gặp phải kẻ địch, đánh thắng được thì tiến lên đánh chết đối phương, còn nếu không đánh lại thì sử dụng bộ pháp ảo diệu này để chạy trốn. Kẻ địch cũng khó lòng đuổi kịp.
Bản thân hắn vốn là người tham sống sợ chết, vô cùng coi thường tâm lý "không trốn khi đối mặt với cái chết" của đa số đệ tử chính đạo, nếu không đánh lại kẻ địch dĩ nhiên là phải trốn, hắn cũng không phải kiểu người quân tử hiệp khách biết rõ không đánh lại mà vẫn mạo xưng là trang hảo hán hy sinh vô ích, trong lòng của hắn không có những đạo nghĩa này.
Kết quả là, kẻ còn chưa thực sự giao thủ với địch này, nhưng đã bắt đầu luyện tập bản lĩnh chạy trốn để bảo toàn tính mạng.
Phía trước núi, sáng sớm Vân Khất U quay trở về tiểu trúc Nguyên Thủy, gian phòng của nàng nằm ở vị trí hẻo lánh và khuất nẻo nhất trong khu nhà của các nữ đệ tử, là một căn phòng nhỏ bé và giản dị, tạo cảm giác tĩnh lặng và thanh bình.
Bày biện trong phòng không loè loẹt giống những thiếu nữ tuổi trẻ khác, cả phòng hết sức mộc mạc, có một chiếc giường gỗ cũ kỹ, trên giường gỗ chỉ có một cái gối đầu, và một chiếc chăn được xếp gọn gàng.
Một chiếc bàn trang điểm bị mối đục khoét nhiều chỗ đặt cạnh một chiếc gương đồng đã ố vàng và rỉ sét. Ở giữa giường gỗ và bàn trang điểm, có bình phong lụa mỏng được vẽ tinh tế hình tiên hạc, thần điểu và mây, bên trên bình phong treo hai bộ y phục màu tuyết trắng, phía sau bình phong là một thùng tắm cao đến nửa người.
Giữa phòng là một bộ bàn ghế trúc vuông vắn đơn giản. Trên vách tường không có bất kỳ vật trang trí nào, tạo cảm giác mộc mạc.
Sau khi Vân Khất U trở về từ Tư Quá Nhai sau núi, vẫn nhốt mình trong căn phòng nho nhỏ này, khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên giường gỗ, hồi tưởng lại những lời Diệp Tiểu Xuyên nói với mình đêm qua, cùng những câu khẩu quyết tinh yếu của kiếm quyết Bắc Đẩu Tru Thần mà Diệp Tiểu Xuyên đã đọc ra.
Theo lời Diệp Tiểu Xuyên, bản khẩu quyết Bắc Đẩu Tru Thần này không biết được vị tổ sư nào của Thương Vân khắc lên vách đá Tư Quá Nhai. Vân Khất U thiên tư thông minh, được dự đoán là nữ đệ tử có tư chất cao nhất của Thương Vân Môn trong vòng năm trăm năm qua.
Tới tối hôm qua sau khi nghe Diệp Tiểu Xuyên đọc hết ra tinh yếu của khẩu quyết này, rất nhanh Vân Khất U liền nhận ra rằng kiếm quyết Bắc Đẩu Tru Thần mà mình đang tu luyện có cùng nguồn gốc với bản này, nhưng phương thức tu luyện lại hoàn toàn khác biệt, mức độ huyền ảo của hai bản khẩu quyết cũng khác nhau, bản kiếm quyết Bắc Đẩu Tru Thần mà mình đang tu luyện chỉ như một phiên bản thu nhỏ đơn giản hóa của bản tinh yếu khẩu quyết mà Diệp Tiểu Xuyên đọc ra.
Có nhiều điểm khác biệt giữa hai bản khẩu quyết, dẫn đến sự khác biệt lớn về uy lực. Điểm khác biệt quan trọng nhất là điều kiện để thôi động Bắc Đẩu Tru Thần. Một bản chỉ yêu cầu tu vi tầng thứ sáu cảnh giới Nguyên Thần, trong khi bản còn lại yêu cầu cao hơn, phải đạt đến tầng thứ tám cảnh giới Linh Tịch, chênh lệch không thể nói không lớn.
Càng nghiên cứu sâu, Vân Khất U càng kinh ngạc. Nàng dần dần nhận ra rằng dường như khẩu quyết Diệp Tiểu Xuyên truyền thụ không phải là bàng môn tà đạo như nàng tưởng, tựa hồ thật đúng là có thể dựa theo khẩu quyết này mà tu luyện, lấy thần kiếm làm dẫn, lấy sát khí làm mối để thôi động khống chế Bắc Đẩu Tru Thần, một kiếm quyết với uy lực ngập trời.
Đổi lại là trước kia, Vân Khất U luôn xem sát khí là tà đạo. Tuy nhiên, thời gian cho cuộc tỷ thí giữa các đệ tử trẻ tuổi của chính đạo và Ma giáo sáu mươi năm một lần tại Đoạn Thiên Nhai chỉ còn chưa đầy một tháng.
Tính tình nàng vốn cao ngạo, luôn mong muốn chiến thắng, nhưng cũng hiểu rằng trong thời gian ngắn như vậy, mình không thể đạt tới cảnh giới Linh Tịch, càng không thể hoàn toàn khống chế Bắc Đẩu Tru Thần. Do đó, Vân Khất U quyết định liều mình tu luyện bộ kiếm quyết Bắc Đẩu Tru Thần do Diệp Tiểu Xuyên truyền thụ.