Diệp Tiểu Xuyên quay đầu lại, lập tức tức giận không có chỗ phát tiết.
Hóa ra gia hỏa này chính là Chu Trường Thủy sư huynh, người đã thuê mình đi trộm đồ của Cố Phán Nhi, từ đó hại mình phải chịu khổ ở Tư Quá Nhai diện bích mấy tháng.
Diệp Tiểu Xuyên khẽ nói: "Chu sư huynh, ba tháng này ngươi sống rất sung sướng nha, còn ta thì ở Tư Quá Nhai chịu khổ chịu nạn, ngươi nói nên xử lý thế nào đây?"
Chu Trường Thủy cũng là người có chút tình người, hắn lặng lẽ kín đáo đưa cho Diệp Tiểu Xuyên một nén bạc, thấp giọng nói: "Ta biết lần này Tiểu Xuyên sư đệ đã chịu khổ vì ta, cái gì cũng không khai, chút lòng thành này, vẫn xin đừng ghét bỏ, hôm nay không mang nhiều bạc, ngày sau để sư huynh bồi thêm một phần để bày tỏ."
Diệp Tiểu Xuyên ước lượng bạc trong tay, lập tức mặt mày hớn hở, nói: "Chu sư huynh, sao mà khách sáo thế, hai người chúng ta cùng nhau lớn lên, không cần khách sáo như vậy, ha ha, hảo huynh đệ, sau này có vụ làm ăn gì, nhớ lại tìm ta hợp tác nha! Chỉ cần ngươi ra giá tốt, lần sau ta cam đoan trộm luôn cả cái yếm của Cố Phán Nhi cho ngươi!"
Chu Trường Thủy khoát tay, thấp giọng nói: "Này cũng là chuyện đã qua, hiện tại ta đối với Cố Phán Nhi kia đã không còn cảm giác, trong lòng có người khác rồi."
Diệp Tiểu Xuyên ê a một tiếng, nói: "Chu sư huynh, ngươi cũng quá xem tình cảm như trò đùa rồi, lúc này mới ba tháng, sao ngươi đã di tình biệt luyến rồi? Không đúng nha, Cố Phán Nhi này là đại mỹ nữ số một số hai của Thương Vân môn chúng ta đấy, còn có thể tìm được mối tốt hơn à?"
Chu Trường Thủy lắc đầu, nhìn sang một bên. Diệp Tiểu Xuyên thuận theo ánh mắt hèn mọn của hắn nhìn sang, chỉ thấy đó là hướng của mấy đệ tử của tiểu trúc Nguyên Thủy, nơi có Vân Khất U và Ninh Hương Nhược đang đứng. Lúc này, xung quanh cũng có hơn một nửa nam đệ tử vô tình hay cố ý nhìn về phía đó.
Trong lòng Diệp Tiểu Xuyên khẽ động, giật mình nói: "Không phải là ngươi coi trọng Vân Khất U chứ? Ta nói Chu sư huynh, mọi người đều nói Diệp Tiểu Xuyên xa là cóc ghẻ, sao ngươi cũng gia nhập hàng ngũ cóc ghẻ vĩ đại này rồi?"
Chu Trường Thủy lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt từ trên người Vân Khất U, thấp giọng nói: "Cóc ghẻ không muốn ăn thịt thiên nga, không phải cóc ghẻ tốt, Vân Khất U sư muội này thật sự là khuynh quốc khuynh thành, đem Cố Phán Nhi ra so sánh, liền thật tầm thường."
Diệp Tiểu Xuyên trực tiếp lắc đầu như trống, thấp giọng nói: "Vụ làm ăn này ta không làm được, ta cũng không dám đi trêu chọc Vân Khất U."
Chu Trường Thủy nói: "Ngươi có biết hiện tại trên chợ đen của Thương Vân môn chúng ta, một món đồ trang sức thiếp thân của Vân Khất U được bán với giá bao nhiêu không? Ngay cả một chiếc khăn tay mà nàng đã dùng qua cũng có giá ít nhất năm trăm lạng bạc ròng! Ngươi là đệ nhất thần thâu của Thương Vân môn, nếu ngươi có thể ăn cắp chiếc trâm Chu trên đầu nàng, ta sẽ cho ngươi một ngàn lượng."
Diệp Tiểu Xuyên nói: "Đây không phải chuyện tiền bạc, Vân Khất U kia . . . chờ chút. . . Ngươi nói cái gì? Ngươi trả bao nhiêu tiền? Một ngàn lượng?"
Chu Trường Thủy gật đầu, nói: "Một ngàn lượng!"
Diệp Tiểu Xuyên không ngờ chỉ mới rời khỏi chợ đen của Thương Vân môn ba tháng, không có con chuột bự là hắn, hàng hóa trên chợ đen đã giảm bớt, chiếc chu trâm trên đầu Vân Khất U lại được bán với giá một ngàn lượng bạc.
Hắn đảo mắt một vòng, lập tức trách trời thương dân mà nói: "Mới nói, đây không phải chuyện tiền bạc, nhưng ta thấy Chu sư huynh ngươi một lòng say mê, cảm động trời xanh, xúc động lòng người! Đời này của Diệp Tiểu Xuyên ta bội phục nhất chính là loại người trọng tình trọng nghĩa như ngươi vậy, ngươi yên tâm, cây chu trâm cắm trên đầu nàng kia, cứ giao cho Diệp Tiểu Xuyên ta, ngươi cứ chuẩn bị sẵn bạc đi!"
Có tiền có thể xui quỷ khiến ma, người tu chân cũng là người, Diệp Tiểu Xuyên lại là loại người tham của, một ngàn lượng, cả đời hắn cũng chưa từng được thấy nhiều bạc như thế!
Khi đệ tử khác đều đang nghị luận về tỷ thí lần này, trong lòng của hắn đã bắt đầu tính toán nên ăn cắp cây chu trâm trên đầu Vân Khất U bằng cách nào, sớm biết đáng tiền như thế, lần trước lúc Vân Khất U hôn mê, liền len lén lấy đi cho rồi.
Hiện tại cũng không muộn, mặc dù hắn biết rõ, muốn ăn cắp chiếc chu trâm từ trên người Vân Khất U, chuyện đó so với lên trời còn khó hơn, nhưng Diệp Tiểu Xuyên ắt có biện pháp để lấy được.
"Một ngàn lượng bạc! Ta kiếm lời rồi!"
Nghĩ đến đây, hắn lén nhìn về phía Vân Khất U, Vân Khất U tựa hồ cảm thấy điều gì đó, ánh mắt nhìn sang bên này của hắn, hắn giật nảy mình, lập tức thu hồi ánh mắt.
Trưởng lão râu bạc họ Dương cầm danh sách ghi danh của đệ tử, đi vào Luân Hồi đại điện, giao cho chưởng môn Ngọc Cơ Tử.
Một lát sau, từ phía sau Luân Hồi đại điện truyền đến một hồi chuông dài, Dương trưởng lão đi ra ngoài, đứng trước cửa đại điện, cất cao giọng nói: "Mời các đệ tử tham gia tỷ thí, tiến vào đại điện rút thăm."
Các đệ tử chỉnh trang lại y phục, theo sau đại sư huynh Cổ Kiếm Trì dẫn đầu, xếp thành chín hàng, mỗi hàng khoảng mười sáu mười bảy người, đi lên tám mươi mốt bậc cầu thang đá bằng bạch ngọc.
Luân Hồi đại điện là nơi quan trọng nhất của toàn bộ Thương Vân môn, đệ tử bình thường rất khó đến gần. Trong những năm gần đây Diệp Tiểu Xuyên cũng chỉ từng đến hai ba lần.
Cầu thang đá bằng bạch ngọc rất dài, khoảng tám mươi mốt bậc, nối thẳng đến cửa chính Luân Hồi đại điện, trang nghiêm mà trang trọng.
Diệp Tiểu Xuyên biết hiện tại mình trông có vẻ hơi chật vật, nên để không làm mất mặt Thương Vân môn trước mặt các phái chính đạo, hắn tự giác đứng ở cuối hàng.
Không gian bên trong Luân Hồi đại điện rất rộng lớn. Đối diện với cửa chính cung điện là một pho tượng đá cẩm thạch cao lớn, sinh động của Thương Vân Tử, tổ sư đầu tiên của Thương Vân môn. Dưới chân pho tượng là một dãy bàn, ngồi ở vị trí cao nhất là chưởng môn hiện tại của Thương Vân môn, Ngọc Cơ Tử chân nhân.
Hai bên Ngọc Cơ Tử là một số người, như Không Kiến thần tăng của Già Diệp tự, Tô Tiểu Yên tiên tử của Phiêu Miểu các, Cửu Vĩ Thiên Hồ Yêu Tiểu Phu của Thiên Trì Trường Bạch sơn, Lưu Ba tiên tử của Lưu Ba sơn Đông Hải, và trưởng lão Mộc Trầm Hiền của Huyền Thiên tông, đại phái chính đạo đệ nhất thiên hạ lúc này.
Các đệ tử trưởng lão của các phái khác thì ngồi ở hai bên đối diện trong đại điện, được các trưởng lão của Thương Vân môn tiếp đón.
Diệp Tiểu Xuyên vừa bước vào, liền thấy sư phụ bình thường lôi thôi của mình, hôm nay lại dọn dẹp đặc biệt sạch sẽ gọn gàng, đang cười nói cùng một vài lão giả ngoại phái mà hắn không quen biết.
Còn những người khác, ngoại trừ trưởng lão trong môn Diệp Tiểu Xuyên không nhận ra mấy người phái khác. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy ở vị trí chủ tọa, có một nữ tử áo trắng như tuyết, dịu dàng nhu mì, đơn giản đẹp đến mê hồn, khiến cho hắn chỉ nhìn một cái liền chỉ cảm thấy tâm thần rung động.
Điều khiến cho Diệp Tiểu Xuyên giật mình nhất là, ở phía sau nữ tử tuyệt mỹ dịu dàng nhu mì kia, một tiểu cô nương thanh tú động lòng người đang đứng đó, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, nhìn kỹ, không phải chính là tiểu nha đầu điên điên khùng khùng Tiểu Trì mà hắn gặp ở sau núi sao?
Sự cả kinh này thật sự không thể xem thường!
Có thể đứng ở vị trí chủ tọa, Diệp Tiểu Xuyên dùng cái mông để nghĩ cũng biết, tuyệt đối là nhân vật hàng đầu thiên hạ hiện tại. Xem ra nữ tử dịu dàng nhu mì kia chính là mẫu thân mà Tiểu Trì muội muội thường xuyên nhắc đến. Giờ phút này, vị trí của nữ tử dịu dàng nhu mì kia gần như ngang hàng với đại biểu của tam đại phe phái chính đạo, địa vị tuyệt đối không thấp!
"Cái tiểu nha đầu điên điên khùng khùng Tiểu Trì này, xem ra lai lịch cũng không nhỏ nha, trách không được khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trên người nàng có thể mặc một chiếc áo khoác lông vũ lộng lẫy, chắc chắn là hậu nhân của tiên nhân!"