Chương 47. Cứu giúp đồng môn(1)
Lúc này, nữ tu váy hồng đã gỡ mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú trắng ngần. Nàng mặc một chiếc váy dài màu hồng tao nhã, mái tóc đen dài buông xõa bên vai, tóc mái trên trán gọn gàng, khí chất tiểu thư khuê các của cũng tự nhiên lộ ra.
Nhưng hoàn cảnh của nàng lúc này không quá tốt, đang phải chật vật chống đỡ trước sự tấn công của hai tên tu sĩ, cách đó không xa còn có hai cỗ thi thể đã bị chết thảm.
Một trong hai tên tu sĩ là nam tử bạch y có khuôn mặt bình thường, điều khiển pháp khí hình đinh tối màu dài hơn nửa thước, và một cây trường thương có đầu đen dài nửa trượng đang liên tục tấn công. Tên mặc hắc bào còn lại là một hán tử có thân hình to lớn, tay hắn cầm trường đao có hắc khí vờn quanh, đang tàn nhẫn chém về phía nữ tu hồng y, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc.
Nữ tu mặc váy dài màu hồng phấn, có khuôn mặt thanh tú trắng ngần này tên là Nghiêm Quần Nhi, là đệ tử chính thống của Kim Đan Gia Tộc trong Nguyên Dương Tông. Lần này nàng vô tình nghe tỷ muội tốt nói, buổi đấu giá dưới lòng đất phường thị Gia Thái có thể sẽ có Dưỡng Nhan đan, nàng liền lén lút một mình chạy ra ngoài. Muốn ra khỏi tông môn xem thử những sự vật mới lạ bên ngoài, tiện thể mua lại Dưỡng Nhan đan, dâng làm lễ vật cho cô cô nàng vào thọ thần một trăm tuổi.
Lúc này, Nghiêm Quần Nhi đang điều khiển một chiếc vòng ngọc xanh biếc và một hạt châu lam sắc, khó khăn chống lại sự tấn công của hai người, nhất thời nguy hiểm bủa vây khắp nơi. Từ khi tu luyện đến nay, nàng vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, sao lại gặp phải tình huống như vậy?
Lúc này, vài giọt mồ hôi chảy xuống trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú của nàng, mái tóc đen nhánh dính sát vào mặt, trong mắt nàng lộ ra vài phần sợ hãi. Mấy món pháp khí của nàng đều là thượng phẩm, tu vi Luyện Khí bát tầng của nàng cao hơn một tầng so với hai tên kia, nhưng lại bị đánh lui không có sức lực đánh trả.
“Bổn tiểu thư là đệ tử nội môn của Nguyên Dương Tông. Hai ngươi các ngươi còn không mau dừng tay, bằng không khi sư môn trưởng bối của ta đến đây, nhất định sẽ không để các ngươi yên ổn!”
Lồng ngực Nghiêm Quần Nhi hơi phập phồng, tức giận mắng. Nhưng nói ra câu này trong hoàn cảnh hiện tại, khó tránh sẽ cho người ta cảm giác thiếu tự tin.
Từ lúc nàng bị tập kích, đã lập tức phát Truyền âm phù cho gia tộc, nhưng đợi các vị trưởng bối tới đây cũng phải mất một khoảng thời gian.
Lúc này, các loại bùa chú và pháp khí trên người Nghiêm Quần Nhi đã được dùng hết. Sau khi chém chết hai kẻ địch, hai kẻ còn lại với kinh nghiệm quá mức xảo quyệt, đã liên tục quấn lấy thăm dò nàng, khiến nàng không thể thuận lợi thoát thân.
Tu sĩ bạch y và hắc bào cự hán nghe vậy thì nhìn nhau đầy ẩn ý, không hẹn mà cùng tăng nhanh tiết tấu tấn công, các đòn đánh cũng càng thêm mạnh bạo.
Bọn hắn kiêng kỵ nha đầu này vẫn còn bùa chú có uy lực cực lớn, sẽ giống như hai người kia không cảnh giác mà mất mạng. Hiện tại, dây dưa lâu như vậy mà vẫn không thấy nha đầu này sử dụng, hoá ra là đã sử dụng hết rồi.
“Này tiên tử của Nguyên Dương Tông, chỉ cần ngươi giao pháp khí cùng túi trữ vật ra là được. Hắc Bạch Song Sát bọn ta cũng chỉ đến đây để kiếm tiền, đảm bảo sẽ không động đến một cọng lông của ngươi.”
“Nếu ngươi tiếp tục chống cự, đợi đến khi bọn ta bắt được ngươi, không chừng hai người bọn ta sẽ thưởng thức trước rồi nói tiếp. Đến lúc đó đừng trách hai người bọn ta tàn nhẫn!”
Hắc Bạch Song Sát vừa cười càn rỡ, vừa lớn tiếng uy hiếp.
Lưu Ngọc đang quan sát trong bóng tối, không khỏi cảm thấy kinh ngạc khi thấy vị sư tỷ này có thể cầm cự dưới sự tấn công của đối phương cho tới khi hắn đến, lại còn giết được hai tên truy sát. Có lẽ nữ nhân này đã dùng sát khí mạnh mẽ nào đó, lai lịch của nàng còn lớn hơn so với tưởng tượng của hắn.
Tuy nhiên, màn thể hiện đấu pháp của nàng lại khiến người ta phải lắc đầu ngán ngẩm. Rõ ràng vị sư tỷ nội môn xinh đẹp này chưa từng trải qua trận chiến nào cả, lúc đối địch vô cùng hoảng loạn, hoang phí pháp lực một cách tùy tiện, e rằng sẽ không cầm cự được bao lâu.
Hắc Bạch Song Sát chỉ có tu vi Luyện Khí thất tầng, pháp khí cũng không quá tốt. Nếu có thể bình tĩnh đối phó với kẻ địch, có lẽ sẽ bảo vệ được chính mình.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lưu Ngọc vẫn quyết định ra tay giúp đỡ.
Dù sao thì kiếp này từ năm bảy tám tuổi hắn đã lớn lên trong biệt viện của Nguyên Dương Tông. Trải qua hơn mười năm, hắn đã có chút tình cảm với tông môn này.
Trên thực tế, rất nhiều đệ tử của biệt viện từ khi có trí nhớ đã ở trong biệt viện. Với bọn hắn mà nói, gia tộc cũng không khác gì nhà của bọn hắn cả, cho nên lòng trung thành của bọn hắn với tông môn cao hơn rất nhiều so với các đệ tử xuất thân từ gia tộc và sư đồ thông thường.