Chương 48. Cứu giúp đồng môn(2)
Đương nhiên, lúc đó Lưu Ngọc đã xuyên không đến, với linh hồn trưởng thành của hắn chắc chắn sẽ đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu. Nhưng sau khi ở Nguyên Dương Tông hơn mười năm, không thể tránh khỏi có chút cảm tình.
Nếu không trong tình cảnh nguy hiểm, hắn cũng không ngại ra tay cứu vị sư tỷ đồng môn này.
Vừa nhìn đã biết vị sư tỷ này là người có lai lịch rất lớn. Nếu có thể cứu nàng vào lúc nguy cấp, có lẽ sẽ thu hoạch được gì đó, cũng có thể cho mình thêm một mối quan hệ trong tông môn? Bị thúc đẩy bởi cả tình cảm và lợi ích, Lưu Ngọc đã đưa ra quyết định này.
Cởi bỏ mũ và khăn che mặt xuống, khuôn mặt cải trang đã được khôi phục lại như ban đầu.
Việc tốt như vậy thì đương nhiên phải để lại tên tuổi!
“Trước hết, không thể sử dụng Hoàng Long kiếm, nếu không tin tức một đệ tử ngoại môn bình thường xuất thân từ biệt viện lại có thể dùng pháp khí thượng phẩm, sẽ rất dễ làm dấy lên nghi ngờ. Vậy thì dùng Cự Mộc kiếm và Huyền Quy thuẫn, hai pháp khí trung phẩm này sẽ không làm người ta chú ý.” Lưu Ngọc nghĩ vậy, sau đó nhắm trúng thời cơ sẵn sàng can thiệp vào bất cứ lúc nào.
Lúc này, khí tức của Nghiêm Quần Nhi đã rối loạn, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, quyết pháp trong tay đánh ra lộn xộn, dùng vòng tay xanh biếc đỡ lấy đòn tấn công của trường đinh đen tuyền và trường thương hắc sắc. Điều khiển hạt châu lam sắc chống đỡ nhát chém của đại đao màu đen. Lúc trước bọn hắn không dám dốc toàn lực vì e ngại nàng còn bùa chú có uy lực lớn, nên nàng vẫn có thể chống lại được.
Nhưng thời gian trôi qua, thấy nàng không lấy ra được bùa chú nào, lại còn khá hoảng loạn, hai người đã chắc chắn được bảy tám phần, nàng đã dùng hết con bài của mình.
Hắc Bạch Song Sát liếc nhìn nhau, không còn nương tay nữa. Nam tử bạch y lấy ra một cây cung nhỏ đỏ rực, rót pháp lực vào đó rồi đưa tay kéo căng dây cung, một mũi tên nhỏ màu đỏ bắt đầu ngưng tụ. Còn hắc bào cự hán thì không biết đã sử dụng bí pháp gì, cơ bắp cả người làm nổ tung quần áo, sức mạnh tăng lên theo cấp số nhân, từng đòn tấn công của trường đao màu đen đều đánh cho hạt châu lam sắc kia phải lùi về phía sau.
Nhìn thấy đòn tấn công của trường cung đỏ rực sắp đến, một pháp khí khác của mình đã sớm bị hư hại trong cuộc vây công trước đó, Nghiêm Quần Nhi phải vội vàng bố trí Thủy Tráo thuật để bảo vệ bản thân. Nhưng rõ ràng một Thủy Tráo thuật trung phẩm không thể phòng thủ trước đòn tấn công toàn lực của pháp khí trung phẩm. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng đầy vẻ lo lắng và hoảng sợ.
Nhìn thấy mũi tên màu đỏ xuyên thủng Thủy Tráo thuật, lập tức sắp đâm vào mình, Nghiêm Quần Nhi không khỏi sợ hãi nhắm mắt lại.
Nhưng sau một lúc, lại không có chuyện gì xảy ra, cái chết cũng không đến như dự kiến.
Nghiêm Quần Nhi từ từ mở đôi mắt sáng ngời của mình, nàng nhìn thấy một nam tử với làn da trắng sáng, tướng mạo bình thường đang đứng trước mặt nàng. Hắn mặc y phục đệ tử ngoại môn của tông môn, điều khiển một chiếc khiên nhỏ màu nâu chặn lại đòn tấn công.
Không biết vì lý do gì, đột nhiên nàng cảm thấy đứng sau bóng lưng này rất thoải mái và an toàn. Nghĩ đến đây, Nghiêm Quần Nhi không khỏi có chút ngượng ngùng, trên gò má trắng như tuyết thoáng hiện lên một vệt ửng hồng.
Ngay lúc nàng đang mất tập trung, giọng nói của Lưu Ngọc truyền đến.
“Sư tỷ, ngươi phụ trách ngăn chặn đòn tấn công của tu sĩ bạch y, còn hắc bào hán tử thì giao cho ta.”
Một giọng nói bình tĩnh trầm ổn truyền đến, khiến Nghiêm Quần Nhi bất giác làm theo lời hắn.
Lưu Ngọc không quay đầu lại, ánh mắt hắn bình tĩnh, trên mặt không buồn cũng không vui, nhìn thẳng vào hắc bào cự hán.
Lúc này mới thấy rõ tướng mạo của hắc bào cự hán. Người này có thân hình to lớn cùng với cơ bắp gồ ghề, làn da màu đồng vô cùng thô ráp, trên mặt còn có một vết sẹo sâu kéo dài từ khóe mắt đến khoé môi. Nhìn qua vô cùng hung hãn, khiến cho người khác sợ hãi.
Hắc bào cự hán khá cảnh giác với tu sĩ đột nhiên xuất hiện này. Hắn cũng đánh giá Lưu Ngọc, thần thức quét qua thì phát hiện người tới chẳng qua chỉ là Luyện Khí lục tầng, trong lòng lập tức thả lỏng.
“Đèn nhà ai nấy rạng, đạo hữu chỉ là Luyện Khí trung kỳ, đừng nhúng tay vào chuyện người khác, bằng không e rằng tự bảo vệ mình cũng khó!”
Hắc bào cự hán ồm ồm nói, sự đe doạ trong lời nói vô cùng rõ ràng. Mặc dù tu vi của đệ tử ngoại môn Nguyên Dương Tông khá thấp, nhưng nếu có thể thuyết phục hắn lui xuống, thì tốt nhất là không nên rước thêm phiền phức.
Nói xong, Hắc Bạch Song Sát ra sức giải phóng linh áp, cố gắng tạo áp lực tâm lý cho tu sĩ Nguyên Dương Tông vừa mới xuất hiện, để hắn biết khó mà rút lui.
Nghiêm Quần Nhi nghe vậy thì không khỏi hơi nhíu mày, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Lưu Ngọc, rõ ràng là đang rất căng thẳng.