- Hử!?
Mọi người nhìn về phía Tả Vô Chu.
- Từ ngày hôm qua, ta đã không phải là Hổ Vương rồi, Hổ tộc ta có tân vương ra đời, là vị này, Bạch Đế Thiên, hắn là tân vương chúng ta!
Tả Vô Chu lập tức lắc đầu.
- Bạch Đế Thiên?"
Vương Chu khẽ nhíu mày nhìn hướng bạch y nam tử cầm đầu.
- Bạch Đế Thiên?
Mạnh Dung Dung cũng nhìn về phía bạch y nam tử.
Bạch y nam tử ảm đạm cười, nhìn nhìn hai phe.
- Nhị vị...!
Bạch Đế Thiên đang muốn mở miệng.
Bỗng nhiên, hai mắt Bạch Đế Thiên đột nhiên ngưng tụ, ngẩng đầu, thoáng cái nhìn về phía phương xa, trên mặt nghiêm túc vô cùng.
Mà ánh mắt của Bạch Đế Thiên, hướng thẳng về thuyền nhỏ của Thanh Long ở giữa không trung.
Nhìn thẳng vào Diêm Xuyên.
Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống.
- Meo meo!
Miêu Miêu nhất thời trừng mắt liếc.
Hai mắt Bạch Đế Thiên nhíu lại, gắt gao ngó chừng Miêu Miêu.
- Phát hiện?
Trong mắt Diêm Xuyên nhất thời hiện lên một cổ ngưng trọng.
Diêm Xuyên ôm Miêu Miêu, đứng mũi chịu sào cảm nhận được ý chí của Bạch Đế Thiên, một cổ ý chí liều lĩnh chí cực. Chỉ có một ánh mắt, nhất thời để cho Diêm Xuyên đề phòng mãnh liệt.
Ánh mắt hung thế như vậy, lại so với mình kiếp trước cũng không kém là bao nhiêu? Bạch Đế Thiên?
- Meo meo, người nọ ngó chừng ta, ta sợ!
Miêu Miêu dính sát vào người Diêm Xuyên.
Đối diện, Bạch Đế Thiên đang nhìn Miêu Miêu, chân mày nhăn lại thật sâu. Trong mắt một trận âm tình bất định, tò mò, không giải thích được, kinh ngạc.
- Làm sao có thể?
Bạch Đế Thiên ấp úng kinh ngạc nói.
- Vương, tại sao?
Tả Vô Chu nghi ngờ nói.
Tả Vô Chu, Tả Thiên Thu mặc dù cũng là hư cảnh, nhưng hai người cũng không có mẫn cảm như Bạch Đế Thiên vậy, căn bản không được cảm thụ dị thường trên người Miêu Miêu.
Bạch Đế Thiên không để ý tới Mạnh Dung Dung cùng Vương Chu, vẫn cứ nhìn về phương xa, nhất thời dẫn tới mọi người quay đầu lại, toàn bộ ánh mắt của toàn bộ tu hành giả đã tập trung tại phía trên thuyền nhỏ, trong chốc lát, chiếc thuyền nhỏ này của Diêm Xuyên đã trở thành tiêu điểm.
- Ồ? Diêm huynh!
Trong đám người Cự Lộc thư viện, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu vui mừng.
Chỉ thấy ở bên trong một đám nho bào tu giả, đi ra một tu giả mập mạp, khuôn mặt vui mừng, thật giống như gặp lại lão hữu sau nhiều năm không thấy.
- Đông Phương Chính Phái?
Diêm Xuyên khẽ ngoài ý muốn.
- Diêm Xuyên?
Sắc mặt Mạnh Dung Dung trầm xuống.
Đối diện, Vương Chu cũng là khẽ nhíu mày.
- Diêm huynh, tới nơi này, tới nơi này!
Đông Phương Chính Phái kêu.
- Qua đó!
Diêm Xuyên hướng về phía Thanh Long nói.
- Dạ!
- Vù!
Thuyền nhỏ xuyên qua một đám tu giả vây xem, nhanh chóng hướng nhóm người Cự Lộc thư viện quần thể đi tới.
- Hô!
Thanh Long thu hồi thuyền nhỏ, cùng Diêm Xuyên nhảy xuống dưới đám nho bào tu giả.
- Diêm huynh, ngươi có thể để cho ta dễ tìm một chút sao, ở Phong Yêu sơn mạch, tìm hơn một năm, cũng không tìm được loại Tiểu Miêu này! Ta vừa đi Vô Ưu Thành tìm ngươi, nhưng mà ngươi đã không còn ở đó rồi, ngươi nói cho ta biết, ngươi ở chỗ nào mà tìm được Tiểu Miêu này?
Đông Phương Chính Phái vội vàng nói.
- Miêu muội muội của ngươi ấy, ta không phải là miêu!
Miêu Miêu nhìn chằm chằm Đông Phương Chính Phái nói.
- Tốt lắm!
Diêm Xuyên ngăn cản không để Miêu Miêu quát mắng.
Một bên, sắc mặt Mạnh Dung Dung âm trầm nhìn về Diêm Xuyên.
- Hừ!
Mạnh Dung Dung hướng về phía Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng, không để ý đến nữa.
Bạch Đế Thiên nhìn chằm chằm vào Miêu Miêu, chân mày vẫn không có buông ra.
- Bạch Đế Thiên, Tả Vô Chu khẳng định đã đã nói với ngươi về chủ thượng của ta, chủ thượng ta là người hùng tài đại lược, ngươi có lẽ cũng rất rõ ràng, Hổ tộc chỉ cần đầu nhập vào, ta sẽ bảo vệ cho Hổ tộc không kẻ nào dám lấn!
Vương Chu kêu lên.
- Bạch Đế Thiên? Chưa từng có kẻ nào dám phản bội Cự Lộc thư viện, ta hi vọng Hổ tộc ngươi, không phải là người thứ nhất!
Mạnh Dung Dung trầm giọng nói.
Ánh mắt Bạch Đế Thiên rời khỏi thân thể của Miêu Miêu, nhìn thoáng qua hai phe.
Cuối cùng hít sâu một cái nói:
- Hổ tộc tai ương, Cự Lộc thư viện vươn ra viện thủ, Bạch Đế Thiên khắc trong tâm khảm, nhưng là, Hổ tộc ta có con đường riêng của Hổ tộc, Cự Lộc thư viện không có khả năng cho những thứ mà ta muốn!
- Cho không được? Tại sao cho không được? Bạch Đế Thiên! Ngươi nói rõ ràng cho ta!
Mạnh Dung Dung trầm giọng nói.
- Ha ha ha, Mạnh nha đầu, chim khôn biết chọn cây mà đậu, Bạch Đế Thiên là người hiểu chuyện, Cự Lộc thư viện ngươi tuy mạnh, nhưng cuối cùng chẳng qua là trung vị tông môn mà thôi, Hổ tộc tuy ít, nhưng chỉ cần trở thành thủ hạ dưới trướng chủ thượng ta, mới có thể danh dương thiên hạ!
Vương Chu cười to nói.
Bạch Đế Thiên quay đầu xem một chút Vương Chu, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt, nhưng trong mắt lại hiện lên khinh thường đầy ngạo khí!
Tình nguyện làm thủ hạ người ta? Bạch Đế Thiên cũng không có cái loại ý nghĩ nầy.
- Chim khôn biết chọn cây mà đậu? Hừ, chỉ bằng các ngươi?
Mạnh Dung Dung nhất thời đem hỏa khí chuyển dời đến trên người Vương Chu.
Vương Chu lạnh lùng cười một tiếng nói:
- Đã nghe qua Cự Lộc thư viện, Văn phong cường thịnh, cầm kỳ thư họa không gì không thông, tại hạ bất tài, chỉ thích đàn, Cự Lộc thư viện ngươi có dám đấu một chút không?
Đấu đàn? Bốn phía, vô số tu giả lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Công tử, tên Vương Chu này muốn làm gì?
Thanh Long cau mày nói.
Vương Chu có tài đánh đàn siêu quần, muốn đấu bại người của Cự Lộc thư viện, gián tiếp tăng uy vọng cho Yêu Thiên Thương, vì thuyết phục Bạch Đế Thiên nghiêng về phía mình!
Diêm Xuyên giải thích.
- Hắc hắc hắc hắc, tên Vương Chu này thật đúng là muốn chết, cũng không nhìn một chút người đối mặt là ai!
Một bên, Đông Phương Chính Phái bỗng nhiên lộ ra vẻ đắc ý cười gian.
- A?
Diêm Xuyên nhìn về phía Đông Phương Chính Phái.
- Trong Cự Lộc thư viện, chỉ riêng thành tựu về đàn, theo ta được biết, còn không người có thể vượt qua Mạnh nha đầu đâu! xem tại TruyenFull.com
Đông Phương Chính Phái nhỏ giọng nói.
...
- Tinh tinh tang tang…!
Vương Chu vừa gẩy dây đàn, trong nháy mắt, tiếng đàn vang vào trong lòng tất cả tu giả, bốn phía vốn là gió nhẹ, đột nhiên lặng yên ngừng lại.
- Tiếng đàn tĩnh trường!
Mạnh Dung Dung trầm giọng nói.
Trong khi nói chuyện, Mạnh Dung Dung cũng đưa tay lấy ra một thanh đàn cổ màu đỏ, một đầu của đàn cổ, thật giống như được điêu khắc lên một đầu Phượng Hoàng.
Mạnh Dung Dung nhẹ nhàng ngồi xuống, đàn cổ để xuống trên hai đầu gối. Cúi đầu gẩy một cái.
- Đinh đinh đinh đinh......!
Chỉ có tùy ý gẩy một cái, từ nơi Mạnh Dung Dung đang ngồi, đột nhiên nổi lên cuồng phong, cuồng phong thật lớn, nhìn giống như là một con sông đầy nước. Cuồn cuộn mà lao đi dưới sự chuyên tâm gẩy đàn của Mạnh Dung Dung,.
- Ồ!?
Phía đối diện, con ngươi Vương Chu đột nhiên co rụt lại.
- Cao thủ!
Vương Chu kinh ngạc nói.
Dây đàn trong tay Vương Chu nhanh chóng tăng lên rung động.
- Ùng ùng!
Trước mặt Vương Chu, đột nhiên cũng cuốn lên cuồng phong, cũng có hiệu quả giống như Mạnh Dung Dung tạo ra, bạo phong chồng chất, Vương Chu vung tay lên, cuồng phong đã giống như một con sông lớn mùa lũ, nước sông cuồn cuộn.