Tiên Sở

Chương 125: Bắc Minh hữu ngư (2)

Sở Dịch giật mình, cùng mọi người chạy về hướng nam.

Qua góc phố,hắn thấy mấy trăm con chim kền kền nháo nhác, kêu oang oác quái dị, như mây đen bay vòng vòng trời.

Mọi người hít vội một hơi không khí, Đường Mộng Yểu a lên một tiếng kinh ngạc.

Quảng trường đầy xác người chết nằm san sát, già trẻ nam nữ, thậm chí có cả đứa bé chỉ vài tháng tuổi cũng gặp thảm cảnh.

Những người đó hoặc là bị tên bắn chết, hoặc là bị chặt đầu, có người bị moi tim mổ bụng, ruột gan, nội tạng đẫm mãu trải trên nền đất, trong giá lạnh kết thành những phiến băng hồng.

Trên cây xung quanh đó có cắm một hàng trường mâu, trên đó còn treo đầu những nữ tử,mặt kinh hãi bi phẫn,nhìn thấy mà thương tâm.

Phía đưới hàng mâu là vô số thi thể nữ nhân không đầu nằm ngang dọc trên đất, trên mình đầy vết tím bầm,thậm chí bị cắt mất đầu v*, hạ thể máu đen ngưng kết,dường như sau khi chịu gian nhục,mới bị chém đầu lấy vui.

Làm người phát run nhất là mấy trăm đứa trẻ bị trói chặt như bánh nếp,xếp thành tháp ở chính giữa quảng trường, đặt trên than củi thiêu sống.Da thịt cháy đen, những đứa trẻ ấy đè lẫn lên nhau, không nhận ra được tử thi của ai với ai nữa.

Sở Dịch vừa kinh hãi vừa tức giận, cổ họng dường như bị ai bóp nghẹt.Ngay đến bọn Phiên Phiên vốn hành sự tàn độc, cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng tàn nhẫn bạo ngược đến thế, trong lòng thầm kinh sợ.

Tiêu Vãn Tình cúi người xem xét thương tích của các tử thi, nhíu mày trầm ngâm đó:

-"Loại đao, cung tên này chỉ bộ tộc Hồi Hột mới có, đa phần là những bộ tộc Hồi Hột phụ cận đã làm ra chuyện này.Nhưng các bộ tộc Hồi Hột trước nay đều thần phục triều đình, sao đột nhiên lại làm loạn tàn sát như vây?

Sở Dich lửa giận phừng phừng khó trấn áp, nắm chặt tay đấm bức tường đá bên cạnh nát như bột phấn, nghiến răng nói:

-"Năm vạn quân trấn thủ trong thành đã đi đâu rồi? Sao lại để cho bách tính bị người Hồi Hột xâm lăng tàn sát như vậy?"

Thoại âm chưa dứt, bỗng nghe Yến Tiểu Tiên í lên một tiếng:

-"Ở đằng kia có một người còn sống!"

Từ trong đám thi thể, họ tìm được một trung niên văn quan,bên ngực trái bị một tiễn, mặt không còn huyết sắc, chỉ còn vài hơi thở mong manh.

Được Sở Dịch truyền chân khí một lúc, văn quan nọ "oa" lên một tiếng, thổ ra một ngụm máu tươi, từ từ mở mắt ra, cất tiếng như muỗi kêu thì thào:

-"Các...các ngươi là ai? có phải man... man tử,sĩ khả sát bất khả nhục... nhục, mau mau động thủ đi."

Sở Dịch trầm giọng nói:

-"Cô gia là Tề vương thánh thượng mới phong, phụng chỉ tới Bắc cương tuần tra,ở đây đã phát sinh biến cố gì?"

Văn quan nọ nghe thấy hắn xưng là Tề vương tân nhiệm, bán tín bán nghi,nhưng mệnh ông đã chẳng còn lâu, thì còn để ý chuyện hắn là giả hay thật làm gì, liền đó hổn hển cố gắng kể từ đầu tới cuối một lượt.

Thì ra hôm đó sau đại loạn Tiết Nguyên Tiêu ở Trường An,Đường Nguyên Tông kinh hãi sinh bệnh, Khang vương Lý Triệu Thọ được phong làm thái tử,cùng con gái của Trung Thư lệnh Bùi Vĩnh Khánh, Vương phi Bùi Ngọc Hoàn ngày đêm chăm sóc hầu hạ bên cạnh.

Bùi Ngọc Hoàn thụ long ân,Bùi Vĩnh Khánh đương nhiên cũng theo đó được nở mày nở mặt, thuận thế độc bá triều cương, trừ khử những người chống đối,bãi chức những tiết độ sứ có quan hệ với phe cựu thái tử.

Chính vào lúc đó,phiên quân các nước Thổ Phiền, Nam Chiếu đột nhiên xâm phạm trung thổ, các nơi xuất hiện vô số yêu nhân hung thú, khiến triều thần chán nản,các phiên trấn cũng vì thế mà xáo động, quân sĩ bỏ ngũ, nhất thời nội ngoại cùng loạn.

Ba ngày trước, U Yến tam trấn tiết độ sứ Trữ Phuc Hải cùng với Bình Lô binh mã sứ Thạch Tư liên minh mưu phản,hiệu xưng "Thanh quân trắc, an thiên hạ", trước tiến nhập kinh thành giết cha con Bùi Vĩnh Khánh, sau đó mới diệt phiên bang loạn quân.

Phản quân Trữ Thạch thế như chẻ tre,vài ngày ngắn ngủi đã đánh hạ ba mươi mấy thành, tin tức truyền đến Trường An khiến thiên hạ chấn động.Rất nhiều thẩm trấn,tiết sứ có thù oán với Bùi Vĩnh Khánh, hoặc là phản kháng tiêu cực, che dấu cho phản quân, hoặc là gia nhập vào đó, thừa cơ củng cố địa bàn của mình.

Các bộ lạc Hồi Hột hay tin, thừa nước đục thả câu, đánh phá các biên trấn, bạo loạn khắp nơi.

An Bắc đô hộ phủ Đại Đô hộ Lý Trung một bề cùng Bùi Vĩnh Khánh có hiềm khích, một bề sợ uy lực của phản quân, vì thế phía bắc gặp tao loạn, phía nam không có sức tiếp trợ, đành thu quân chống lệnh, yên lặng quan sát tình thế.

Phó đô hộ Trương Tinh Ngọc xuất binh làm phản, chết họ Lý, sau đó thống lĩnh quân đội nam hạ đợi lệnh vua, An Bắc đô hộ phủ chỉ còn hơn tám trăm quân sĩ bảo vệ, mau chóng bị các bộ tộc Hồi Hột đánh bại, quét sạch chẳng còn manh giáp.

-"Bùi Ngọc Hoàn?"

Sở Dịch chợt nhớ ra ngày đó ở Khang vương phủ đã thấy qua thiếu nữ tuyệt sắc đó, lập tức hiểu ra.

Dám nghĩ từ lúc đó, lão hồ ly Bùi Vĩnh Khánh đã sớm bầy sẵn thế cờ, cố ý nhân lúc hoàng thượng tới Khang vương phủ, lấy sắc dụ hoặc, vì tương lai hiến con gái để đoạt long ân.

Ai ngờ các phương đều mượn thời cơ, đấu nhau sống chết,cuối cùng cò trai tương tranh, để cho ngư ông được lợi. Kết quả triều dã ly tâm, thiên hạ đổ vỡ.

Nghĩ đến đó, hắn không khỏi nghiến răng, chỉ muốn ngay lập tức quay lại kinh thành trị lão tặc ấy một trận.

Tiêu Vãn Tình dường như biết hắn nghĩ gì, thấp giọng nói:

-"Sở lang, trước mắt thiên hạ đại loạn, hạo kiếp đang đến gần,nếu như không mau chóng đến Quy Xà đảo tìm ba thanh thần binh, ngăn cản Lý Tư Tư,không biết sẽ còn phát sinh chuyện gì nữa! Đợi chúng ta bình định yêu ma, mới quay lại tính sổ với lão hồ ly đó cũng không muộn.

Viên văn quan nọ nghe thấy ba chữ "Quy xà đảo", đột nhiên rúng rộng,lẩm bẩm nói:

-"Quy xà đảo? Quy xà đảo? Không hiểu ở chỗ nào? sao chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, có nhiều người đề cập đến như vậy?"

-"Ông nói gì"

Sở Dịch lạnh người, nắm chặt lấy đầu vai ông,trầm giọng hỏi:

-"Ông đã nghe những ai đề cập đến?Bọn họ hỏi xong đi về hướng nào?"

Viên văn quan bị hắn bóp vai đau buốt tận xương,khuôn mặt trắng xám, suýt nữa thì ngất đi.

Sở Dịch vội thả lỏng tay ra.

Văn quan nọ than đau mấy tiếng rồi mới hổn hển nói:

-"Mấy ngày trước khi thành bị phá, có những quái nhân yêu nữ phục trang kỳ dị từ đại lục đi qua đây, dừng chân tại mã trạm,tửu điếm hỏi đường đến Quy Xà đảo.Thám tử cho đó là ám hiệu của địch nhân nên có thông báo cho tôi."

Bọn Tiêu Vãn Tình nghe ông tả trang sức y phục của mấy người đó, không ai không biến sắc.Bọn chúng đều là yêu nhân trong Kim Mẫu môn, Thanh đế môn,Tiêu Diêu Môn của Ma môn.

Không ngờ tin tức về nơi hạ lạc của ba thanh Bắc Đẩu thần binh đã đến tai bọn chúng, vì thế mới truy tìm thẳng được đến đây.

Tiêu Vãn Tình nhíu mày nói:

-"Hỏng rồi! Những tên khác không nói, Thanh đế môn bách hoa sứ từ đông doanh tới, rất quen thuộc địa hình Bắc Hải này, chỉ sợ sẽ nhanh chóng tìm ra Quy Xà đảo"

Sở Dịch nói:

-"Trận chiến trên đỉnh Hoa Sơn, ta may mắn thắng được Thanh đế,hắn đồng ý suốt đời tuyệt không bước chân vào trung thổ, không lẽ giờ lại nuốt lời?"

Nhớ tới uy phong hung ác khó đo lường của Thanh đế, trong lòng hắn không khỏi phát lạnh.

Yến Tiểu Tiên lắc đầu nói:

-"Con người Thanh đế tuy hung cuồng ngạo mạn,độc ác vô tình, nhưng một lời nói ngàn vàng, chắc sẽ không nuốt lời.Lần này thống lĩnh bách hoa sứ đến tìm thần binh, có lẽ là Bích Hà nguyên quân.

Phiên Phiên hứ lên một tiếng,đắc ý trước tai họa của hắn, trừng mắt nhìn Sở Dịch nói:

-"Bích Huyết Chức Thanh Hà,Đan tâm tế bách hoa.Lão yêu bà ấy năm đó bị Từ Hàng Tịnh trai đánh cho tơi bời hoa lá,lần này dám quay lại, chắc đã luyện thành yêu pháp tà công gì đó,tới tìm tiểu ni cô của ngươi báo thù rồi." truyện được lấy tại TruyenFull.com

Sở Dịch trong lòng lo lắng, Tô Mạn Như một thân một mình tới Bắc hải, nếu như gặp phải Bách hà Nguyên quân cùng bọn hoa yêu của Thanh đế môn, thì thật là cực kỳ nguy hiểm.Nghĩ rồi hắn bật dậy nói:

-"Việc không chậm trễ được nữa, chúng ta phải khởi hành thôi."

Bọn họ an bài cho viên văn quan, tiếp tục bay về phía đông bắc.

Càng bay lên phía bắc, thời tiết càng lạnh hơn.Thảo nguyên cũng dần dần biến thành tuyết nguyên trắng xóa, cuối cùng chỉ còn những rặng núi cao vút, với những cánh rừng thông xào xạc nhuộm bạc.

Nơi đây không có bóng người, cừu dê cũng tuyệt tích.Thỉnh thoảng mới thấy một đàn hươu phóng vút qua phía dưỡi, phía sau là mười mấy con chó sói hùng hổ đuổi theo.

Chim kêu liêu lạc,vài con ưng xanh chấp chới khởi phục trên trời, giống như mời gọi đoàn lữ khách không mời từ xa tới như bọn họ.

Mấy người Sở Dịch đi cả ngày lẫn đêm, nhiều nhất cũng chỉ dám nghỉ hai ba thời thần, rồi lại tiếp tục lên đường.

Thương thế của Sở Dịch hồi phục rất nhanh, sau ba ngày đêm kỳ kinh bát mạch đã lành hẳn, chân khí dồi dào rung mãn, phi nhanh như điện.Ngược lại bọn yến Tiểu Tiên thể lực không đủ, bay càng lúc càng chậm.

Cho đến đêm hôm đó, nhìn đàn hươu đang phi nhanh trên tuyết nguyên bên dưới,Sở Dịch mới nảy ra một ý, cười nói:

-"Bọn ta đúng thật là ngốc thật, có bao nhiêu xa phu ngay trước mắt thế này mà không biết dùng, cứ phải khổ sở đi cả ngày lẫn đêm làm gì!"

Liền đó bọn họ chặt cành tùng làm xe trượt, bắt mấy mươi con hươu hoang làm vật kéo, hắn cùng mấy cô gái nằm trên xe trượt chớp mắt một chút.

Đến sáng hôm sau, bọn họ được nghỉ ngơi đầy đủ,tinh thần thỏai mái,mới bỏ xe trượt, thả đàn hươu, tiếp tục cưỡi gió bay đi.

Cứ lập đi lập lại như vậy, ban ngày thì gấp rút bay, ban đêm chế ra mấy cỗ xe trượt đơn giản, cưỡi hươu phi nhanh về phía bắc, không quá ba ngày năm người đã đến bên Trầm Long hồ Bắc Cương.

Trăng sáng vằng vặc trên không, mặt hồ kết một lớp băng dày, nhuộm bạc lấp lánh, giống như một tấm gương vô biên vô tận.Xung quanh là rừng cây rậm rạp bị tuyết che phủ, cuồng phong thổi qua, làm cuộn lên những phiến sương tuyết trắng xóa.

Tiêu Vãn Tình thư thả nói:

-"Từ Trầm Long hồ đi về hướng bắc thêm hơn trăm dặm nữa là đến Bắc hải.Nếu như không có việc bất ngờ, rạng sáng ngày mai, chúng ta có thể đến Quy Xà đảo."

Thoại âm chưa dứt, từ trên không trung truyền lại một tiếng chim kêu thanh thoát như giọng cười thiếu nữ.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ phía xa bên mạn bắc, có một con quái điểu cánh sặc sỡ đuôi hồng đang kêu cách cách bay vòng tròn trên không, tiếng kêu càng lúc càng thê lương thảm liệt, rồi đột nhiên vọt xuống, không ngừng mổ như điên như cuồng lên mặt băng.

-"Nam hải báo hỉ điêu!"

Sở Dịch chấn động, không lẽ Tô Mạn Như quả thật gặp phải việc ngoài ý muốn, bị vây khốn trong băng hồ sao? Liền đó, hắn cùng mấy cô gái tung mình bay đến.

Mặt hồ đóng một tầng băng cứng rất dày,báo hỉ điêu tuy mỏ vừa dài vừa sắc, nhưng sà xuống mổ đến mấy mươi lần,cũng chỉ làm nứt ra một vết rộng tầm nửa thốn.

Sở Dịch như điện lao đến, không hề chậm trễ, mặc niệm " Luyện kim xích phong quyết" của hỏa tộc",đầu ngón tay khẽ búng ra

"Bùng!"

Mặt băng lập tức vỡ ra một lỗ lớn.

Báo hỉ điêu rít lên một tiếng sắc nhọn, không màng tất cả xông qua lỗ băng chui vào trong nước.

Mọi người thốt lên kinh dị, nghĩ nó thể nào cũng bị nước hồ lạnh buốt dìm chết, không ngờ con chim này bay vào nước, lông cánh lập tức thu lại, thân hình như con thoi,bơi lội nhanh chư cá, chớp mắt đã chẳng thấy tung tích đâu.

Sở Dịch trầm giọng nói:

-"Xem ra nó vội đi tìm Tô Tiên tử rồi! Hồ này nước rất lạnh, chân khí các nàng còn chưa hồi phục, không thể mạo hiểm.Chúng ta chia quân làm hai đạo, ta đi theo Báo Hỉ điêu dò xét, còn các nàng đến Quy xà đảo trước tìm nơi hạ lạc của Bắc đẩu thần binh".

Nói rồi hắn không đợi các nàng trả lời, phốc một tiếng như cá lao xuống mặt nước, vội vã đuổi theo báo hỉ điêu.

-"Đại ca!"

Yến Tiểu Tiên cản không được, trong lòng lo lắng,kìm không được cảm thấy có chút ghen tuông, dậm chân nói:

-"Hứ, còn nói là báo hỉ điêu vội vàng, muội thấy nóng vội nhất là hắn ấy chứ!"

Tiêu Vãn Tình khẽ cười nói:

-"Yến tiểu muội, Sở lang nói đúng đó,chia làm hai đường, ai làm việc nấy, thế mới không làm chậm trễ việc chính."

Nói rồi kéo tay nàng, cùng Đường Mộng Yểu, Phiên Phiên tiếp tục bay về hướng Bắc hải

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất