Sở Dịch a lên một tiếng thất kinh, nhing thấy nàng lén nháy mắt với mình một cái mới có thể yên tâm, cất tiếng cười to:"Tiểu A đầu, mau nói cho ta Bắc đẩu thần binh đang ở đâu, may ra còn có thể giữ được tính mệnh, nếu không đừng trách ta không niệm tình cốt nhục."
Tiêu Vãn Tình ngầm vận chân khí, để sắc mặt biến thành nhợt nhạt, hổn hển cười khanh khách nói:" Xú tiểu tử,nói cho ngươi thì có làm được gì? Bắc đẩu thần binh đã sớm rơi vào trong tay thần môn ta rồi. Qua hai mươi ngày nữa, Trường An sẽ bắt đầu phật đạo đại hội, đến lúc đó thần môn ngũ đế tứ mẫu bọn ta đều hiện thân. Ngươi không phải là mốn thu cả Hiên viên lục bảo, thống nhất thần môn hay sao? Ngươi nếu có gan, thì có thể đến nơi đó tìm chết đó!"
"Tiên Phật đại hội? Tiên phật đại hội?" Sở Dịch cố ý nói to lên,niệm đi niệm lại vài lần, rồi cuồng tiếu mà nói:" Khéo thật, khéo thật! Đỡ mất công ta thiên nam địa bắc đi tìm bắc đẩu thần binh rồi. Tiểu nha đầu, tổ tông gia đại lượng từ bị, đưa ngươi lên tiên giới này!"
Nói xong câu cuối cùng, đột nhiên chưởng tâm khua lên, bích quang bạo vũ,như thác nước đổ vào trong tuyết động.
Oang một tiếng lơn, tuyết đã cuồn cuộn, phược long theo âm thanh đó thoát ra bay lên, Phong ảnh điểu cất tiếng kêu quái dị, bay lên không trung, đào vong về hướng biển trời tây bắc mênh mông.
Mắt nhìn thấy hai con chim biến mất vô ảnh vô tung, Tiêu Vãn Tình, Yến Tiểu Tiên mới có thể đứng lên khỏi mặt đất, vỗ tay cười giòn nói: "Xưa có Tưởng Cán trúng kế, nay có Phong ảnh điểu truyền tin. Ma môn quần yêu chỉ nhìn thấy tình cảnh ấy, không sợ không lập tức tạm bãi can qua, tranh trước sợ chậm mà tham gia vào tiên phật đại hội."
Sở Dịch thở dài một hơi, lắc đầu nói:" Ai, bất quá bọn ta đường đường là ba người tu chân, lại phải đi lừa gạt hai con chim ngốc đó, có điểm không đúng đạo cho lắm?"
Ba người nhìn nhau, đều nhịn không được, đồng thanh cười to, trong lòng khoan khoái, những lo nghĩ phiền muôn nhiều ngày qua dều tan biến như mây khói.
Cường địch còn núp đợi thời cơ, hạo kiếp chỉ chực phát động, nếu như bọn họ có thể lấy mắt trả mắt, không hao phí một hơi thổi lửa, cũng có thể dụ phiên bang liên quân phá hỏng chiến cơ, lừa ma môn các tông các tông tựa đưa đầu vào lưới, đã là một bước thắng lợi trọng đại.
Lúc này ánh dương quang sáng loáng, mây cuồn cuộn bay rời xa, để lộ ra núi tuyết liên miên, đồng cỏ tráng lệ, vô cùng hùng vĩ hoành tráng.
Tiêu Vãn Tình mặt sáng bừng lên, mỉm cười nói:" Sở Lang,Yến muội muội, ma môn quần yêu trong hai thời thần nữa sẽ truy đuổi đến đây, chúng ta nên nhanh chóng rời đi thôi."
Yến Tiểu Tiên thu ba lưu chuyển, yêu kiều nói:" Đúng rồi, trước mắt Trường An tất đang rất loạn, nhiều người không khỏi dõi mắt ngóng trông vị đức cao vọng trọng Tề Vương huynh, xuất hiện thay đổi tình thế, thu dọn tàn cục."
Cuồng phong thổi tới lạnh lẽo thấu xương, ba người y phục phấp phới, cưỡi gió mà đi.
Sở Dịch trong lòng kỳ vọng hưng phấn, ào ào theo nhau dâng lên, chỉ thấy cảm thấy xung quanh mình đầy lực lượng dùng không hế, nhịn không được to giọng hống lên, chuyển mình dương mi cười nói:"Ngô hào bất xuất, như hương sanh hà?*Hai vị nương tử, từ thời khắc này, phu quân của hai người là Tề Vương Lý Huyền, hãy xem bổn vương lật tay làm mây, úp tay làm mưa, giải trừ cơn sóng lớn như thế nào!"
Đêm hai mươi chín tháng 1
Vầng trăng sáng trên trời cao, gióng lạnh ào rú, những con đường trong thành Trường An đều trống rỗng, không một bóng người.
Cành khô, mạt tuyết... tưng cơn từng cơn theo gió cuộn lên trời, màu xám mông lung rơi liên miên xuống đỉnh mái ngói.
Mọi người đều cô tịch, càng tăng thêm cảm giác liêu lac. Xa xa truyền lại tiếng vó ngựa mật tập, càng lúc càng gần, mấy mươi kim ngô vệ sĩ ky binh mang theo lònng đền từ ngã tư Tuyên Dương phường xông ra, phi nhanh dọc theo Khải Hạ môn đại nhai.
"Toàn thành tiêu cấm, ai phạm phải chém!"
Trong tiếng dồng hô đồng thanh cao vút, đèn lửa bập bùng, đao quang lấp loáng, từng hàng khí thế như oanh lôi cuồng phong, hò hét đi qua.
Dẫn đầu là một viên tướng mày ria rậm rạp, uy phong lẫm lẫm, đồng linh nhãn quét sang tứ phía.
Đến ngã tư đầu phíi, đột nhiên dừng ngựa lại, hương về phía trước mặt quát nói:"Chậm lại! xe ngựa trước mặt dừng lại cho ta!"
Bọn kỵ sĩ đều níu dây cương dừng lại, nhìn về phía đông, chỉ thấy một cỗ xe song mã không nhanh không chậm hướng về phía Hồ Khang phường tiến tới, từ trang trí của mã xa cũng như lồng đèn mà phán đoán, phải là xe ngựa của quan quý công hầu nào đó.
Mắt nhìn thấy xe ngựa nghe mà như không nghe, cứ tự nhiên đi tới, bọn kị sĩ đại nộ, nhao nhao quát nói:"Cuồng đồ to gan! dưới chân thiên tử, thâm canh bán dạ, lại dam trước mắt kiim ngô vệ bọn ta đi trên đường lộ liễu như vậy, đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi."
"Con bà nó! Có nghe thấy mệnh lệnh của Công tôn tướng quân không? còn không mau dừng xe lại chịu chết!"
Bọn kim ngô kị sĩ vừa to giọng quát thoá, vừa thúc ngựa phi tới, lập trước bao vậy chặn phía trước, đem xa ngựa vây chặt lại, lấy roi ngựa quật úp lên đầu xa phu nọ.
"Quân..., quân gia tha mạng", xa phu sớm đã sợ đến mặt mày xanh xám, toàn thân run lẩy bẩy, mắt nhìn thấy trường tiên từ bốn phương tám hương quật xuống, đến khí lực ôm đầu né tránh cũng không có.
"Đinh", từ mã xa đột nhiên loé lên một quầng hồng quang, bọn kị sĩ hổ khẩu tê dại, trường tiên lập tức tuột khỏi tay bay mất.
Bọn ngựa hí lên kinh hoàng, lắc đầu khua chân, lập tức loạn lên.
Công tôn tướng quân nọ vừa kinh vừa nộ, quát nói:" Trong xe có yêu ma, các ngươi mau phóng " Ly hoả tín hiệu tiễn", triệu tập tăng đạo, đừng để bọn chúng chạy thoát!"
Bọn chủ cung vê sĩ cất tiếng trả lời, dương cung bạt đao, chợt nghe thế từ trong xe truyền về một giọng từ hậu, điềm nhiên nói:" Công Tôn Trường, sao không mở to cái mắt chó của ngươi xem ta là ai! Nếu còn dám hồ ngôn loạn ngữ, yêu ngôn hoắc chủ, đừng trách bổn vương không niệm tình cũ, xẻ ngươi ra làm tám mảnh."
Công Tôn Trường sắc diện biến đổi,nhìn mọi người một cái, dẫn theo hai kị binh thúc ngựa lên phái trúc, cẩn thận kéo màn xe lên, đưa đèn lồng ra chăm chú nhìn kỹ.
Ánh lửa bập bùng, chỉ thấy một vương công áo tím nghiên người dựa trên gối cẩm, bên cạnh có đứa thanh y thư đồng tuấn tú búi tóc hai bên đứng hầu, dưới chân là một đứa nha hoàn xinh đẹp thông minh lanh lợi.
Vị tử y vương công này cười hi hi nắm lấy cái chén dạ quang ba tư, bình bồ đà tửu dưới ánh đèn phản chiếu ra ánh sáng hồng, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú càng thêm phát quang lấp lánh.
"Vương gia!" Công Tôn Trường thất thanh kinh hô, vội vàng nhảy xuống ngựa, hướng vế hướng chiếc xe bái lay: "Mạt tướng không biết Tề vương bảo giá, đã mạo phạm, tội đáng muôn chết!"
Năm đó Tề Vương Lý Huyền bình định loạn đảng, chinh phục Thổ Phiên, Công Tôn Trường từng là thuộc hạ của hắn.
Hai mươi năm qua, Tề Vương tuy đã rút khỏi quận giới, không hỏi việc quân cơ chính sự, nhưng bộ phận tướng lĩnh cũ vẫn trung tâm cẩn cẩn, xem Tề Vương là cấp trên của mình, Công Tôn Trường dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Lúc này tình cờ gặp Lý Huyền, trong khích động hoảng sợ, đến âm thanh cũng không kìm được mà trở nên run run.
Bọn kim ngô vệ sĩ nghe thấy người trong xe lại là Tề Vương Lý Huyền quyền khuynh triều dã, không ai không kinh hãi biến sắc, mồ hôi lạnh đổ ra, lân lượt xuống ngựa quỳ xuống thỉnh tội.
"Tề Vương Lý Huyền" mục quang thiểm động, khoé miệng nhẹ nhếch lên, để lộ một nụ cười cổ quái, đắc ý nói: " Được rồi, được rồi, kẻ không biết không có tội, bọn ngươi cũng là tận trung làm việc, tất cả đứng lên đi."
Tên " Tề Vương" này chính là Sở Dịch sau khi học xong " bảy mươi hai biến",tỳ nữ, thư đồng bên cạnh chính là Yến Tiểu Tiên cùng Tiêu Vãn Tình mà hoá ra.
Hình dáng, dung mạo hai nàng đều có biến hoá tinh diệu, ăn mặc so với lúc trước cũng khác đi nhiều, giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ, cực kỳ tuấn tú.
Buổi sáng hôm đó sau khi rời khỏi A ni Mã khanh sơn, Sở Dịch ba người không quá một thời thần là đến được Chung Nam sơn, tìm một sơn động ẩn mật, bắt đầu kế hoạch "tái tạo Tề Vương!"
Sở Dịch thi triển bảy mươi hai biến, biến thành hình dạng Lý Huyền, lại còn được Yến Tiểu Tiên tự tay chải tóc, được tuệ nhãn của Tiêu Vãn Tình chỉ điểm, có thể nói là kín như áo trời, không hề sai lệch.
Sau đó, Tiêu Vãn Tình lại đem nhưng việc liên quan đến Lý Huyền toàn bộ, không có việc nào không vô cùng tường tận thuật lại cho Sở Dịch, để đề phòng vạn nhất. Sở Dịch còn đặc biệt nuốt một hạt ký sư châu, đem mọi việc ghi nhớ ở trong tim.
Ba người ở mật đông diện luyện đi diễn đi luyện lại cả một ngày, cho đến khi Sở Dịch mô phỏng được Lý Huyền từng cử chỉ nụ cưới, mới lập tức ngày đêm quay trở lại Trường An.
Công Tôn Trường nghe thấy Sở Dịch xá cho hắn tội mạo phạm, lập tức thở phào một hơi, thống lĩnh bọn vệ sĩ dập đầu tạ ơn, đứng dang một bên, cung kính nói:" Mấy ngày nay trong kinh thành rất loạn, thường có yêu ma, phản đảng làm loạn, khẩn thỉnh Vương gia cho phép mạt chức hộ tống hồi phủ."
"Ai nói bổn vương muốn hồi phủ? Xuân dục một khắc giá thiên kim, dùng để ngủ không phải phí lắm sao?"
Sở Dịch khẽ nhướng mày, đem bình mỹ tửu trong lòng một hơi uống sạch, rồi lại cười nói:" Nhân sinh quá ngắn, vốn dĩ phải luyến tiếc hưởng thụ. Bổn vương muốn đến Nghi Xuân viện hưởng thụ tiêu dao khoái hoạt. Công Tôn Trường, hay là ngươi bồi bổn vương cạn hai chén nào."
Bọn kim ngô vệ ngạc nhiên, vừa ghen tị, vừa khổ não, lòng nghĩ:" Con bà nó, ai cũng nói Tề Vương sắc đảm trùm trời, quả nhiên không sai. Trước mắt là tình thế nào? Hắn còn dám mộy mình dẫn theo đồng tử, mỹ tỳ, không hề ngại ngùng đến Nghi Xuân viện vui chơi xem múa hát."
Công Tôn Trường đói với ý thích của vị cựu chủ này vốn đã sớm quen, liền chắp tay lĩnh mệnh, chỉ huy mọi người lên ngựa, hộ tống xa giá hướng Bình Khanh phường mà tiến.
Nghi Xuân viện cùng Tình Tuyết quán, Bích Trì các, Quế Hoa lâu được người kinh thành xưng là " Bắc khúc tứ lầu", quy mô rất lớn, ba toà lâu còn lại không thể so sánh được. Bình nhật nơi đây vương hầu tụ tập, công khanh ngồi kín,
vì thế là nơi nhiệt náo nhất Trường An thành, tin tức cũng là địa phương linh thông nhất.
Nghi Xuân Viện chủ Lý Mộ Đường là người Hồ ở Quy Tư*1, trong viện có gần trăm giai lệ, đều do hắn tuyển chọn kỹ càng từ các nước đến, không có ai dung mạo không khuynh nước khuynh thành.
Những ca cơ đều từ nhỏ do Bảo đầu*2 Đinh lục nướng tài danh thịnh nhất Trường An tự thân giáo dục, thi từ ca vũ, cầm kỳ thi hoạ, tất cả đều tinh tuyệt.
Vì thế mới có câu ngạn: "Nghi Xuân bách hoa thiên hạ tuyệt, hà tất tầm hoa tại thiên nhai."
Mỗi ngày Trường An danh lưu, thương nhân tứ hải lui tới Nghi Xuân viện tầm hoan hưởng lạc không biết có bao nhiêu, ngay đến Tề vương Lý Huyền yêu cơ mỹ thiếp vô số kể cũng không chế trụ được dụ hoặc thường xuyên ở tại nơi đây nhiều ngày quên về.
Khi rèm cửa sổ cuộn xuống, Sở Dịch ôm hai nàng vào lòng, cười truyền âm nói:"Kỳ quái, trong lòng bổn vương rõ ràng là có hai mỹ nữ như hoa như ngọc, đêm nay lại là Đại niên nhị thập cửu, vì sao lại không về thẳng vương gia phủ, lại phải đi tới Nghi Xuân viện tìm những cô gái tầm thường chứ."
"
Yến Tiểu Tiên không vừa lòng, nghĩ đên chuyện trước mặt Tiêu Vãn Tình cùng hắn thân mật, muốn đẩy người ra, nhưng vòng eo đã bị Sở Dịch cù lấy, buồn không nhịn được, đành khanh khách cười, hổn hển nói: "Huynh sao không hỏi Tiêu tỷ ty, cần gì phải tìm ta..."
Sở Dịch truyền âm cười nói: "Để ta đoán xem nào. Đúng rồi, thứ nhất, Lý Huyền thường xuyên đến Nghi Xuân viện chơi đùa tìm khoái lạc, vì thế Tình nhi muốn đem bọn ca cơ tửu kỹ ra thử vàng, để xem vương gia giả như ta có bị lộ tẩy không..."
"Thứ hai, thuận tiện tra xem trước mắt thành nội các lộ có tin tức mới gì, có thế trước khi chính thức khai trường mới có thể ứng biến chuẩn bị..."
Tiêu Vãn Tình chu môi lên cười, truyền âm nói:" Sở lang, cả hai điểm đó chàng đều đoán trúng một nửa,nhưng chỗ quan trọng nhất vẫn còn chưa bị phá. Chàng thử nghĩ xem, sư tôn của ta đã có thể lấy Tình Tuyết Quán làm cứ điểm bí mật của Thiên Sơn môn, vì sao Lý Huyền lại không thể?"
Sở Dịch, Yến Tiểu Tiên đều giật mình, sém chút nữa thì thất thanh kêu lên.
Không lẽ cái mỏ vàng thiên hạ đệ nhất đó, lại là cơ quan tình báo bí mật của Ma môn Tử Vi tông hay sao?
Lập tức, không khí ngọt ngào ấm áp trong xe bị rũ sạch, biến thành nặng nề khẩn trương.
Yến Tiểu Tiên nhất thời quên mất đẩy ra, dựa hẳn vào lòng Sở Dịch, nghiêng tai nghe ngóng.
Tiêu Vãn Tình lắc nhẹ cổ ngà, truyền thanh than rằng:"Nếu không phải là năm đó, Lý Huyền lão tặc ngầm ở nơi đó đặt kế hoạch, dụ ta phản bội sư tôn, vì hắn làm việc, nên mới không tiếc đem bí mật đó nói cho ta, ta vốn không thể tưởng được lão tặc đó lại là chủ nhân thực sự của Nghi Xuân Viện. Càng không thể thể ngờ đường đường tổng bộ của Tử Vi môn lại đặt ở nơi thanh lâu câu các."
Yến Tiểu Tiên kinh hãi truyền âm nói:" Cái gì...Lý Hỉ Đường, Đinh đại nương hai người đó, không lẽ lại là nhân vật trong Tử Vi môn " Bắc cực tứ chân?"
Tiêu Vãn Tình truyền âm nói:" Không sai, hai người đó chính là Thiên Cương chân quân cùng Lục Đinh ngọc nữ. Trừ bọn họ ra, gần trăm người diễm cơ ca kỹ đó đều là đệ tử của Tử Vi môn, ngoài việc vì Lý Huyền dò thám các tin tức tình báo có giá trị của giới cực phú "Hư nghĩ thôn giáo bài" bán ra, còn dùng " Âm dương trộm đan đại pháp " trộm lấy chân nguyên của những tu chân khác, trao cho Lý Huyền tu luyện..."
Sở Dịch càng nghe càng kinh hãi, trầm ngâm nói:" Âm Dương trộm đan đại pháp, thảo nào Lý Huyền lão tặc niên kỷ không quá năm sáu mươi tuổi lại có thể tu luyện thành một thân tán tiên! Thật đúng là con bà nó không công mà hưởng, một con chó vô sỉ..."
Đột nhiên nghĩ đến mình trong mấy ngày mà thoát thai hoán cốt một cách kỳ diệu, luyện thành thân tán tiên, nếu về độ " không công mà hưởng",s o ra thì Lý Huyền còn xa cũng không đuổi kịp, bất giác không nhịn được phì cười, đem những lời sỉ vả trót buột miệng nói ra nuốt lại vào trong lòng.
Yến Tiểu Tiên nhíu mày truyền âm nói: "Nếu chỉ đơn giản là trộm di nguyên đan thì bỏ đi, nhưng Lục Đinh ngọc nữ lại là yêu nữ Miêu Cương, tinh thiện thuật dùng cổ động, có ả toạ trấn chỉ huy, những oan đại đầu lúc đầu chỉ là đến Nghi Xuân viện tầm hoan, chỉ sợ trong lúc bất tri bất giác đã bị trúng tà cổ yêu pháp, bị bọn chúng khống chế mất rồi." nguồn TruyenFull.com
Tiêu Vãn Tình truyền âm nói:"Không sai. Những năm nay Lý Huyền giả đò trầm mê tửu sắc, không hỏi quốc sự, ngầm lợi dụng những yêu nữ cổ trùng đó đan một mạng lưới tình báo khổng lồ. Đủ để không ra khỏi cửa, cũng có thể biết hết sự tình ở các nơi, thậm chí có thể khua tay một cái mà thao túng cục thế thiên hạ. Không lạ gì Tử Vi môn khơi khơi có mấy mươi năm, lại có thế phát triển lớn đến như thế, xưng hùng ma môn? Lại có thể cùng sư tôn của ta ở thế ngang bằng, kết thành bằng hữu?"
Tiêu Vãn Tình gật đầu, nhìn chằm chằm Sở Dịch, nhu thanh nói:"Nước có thể dâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Lý Huyền khổ tâm cố găng là thế mới có thể xây lên một trường thiên la địa võng, Sở lang nếu như có thể thu lấy sử dụng, không sợ không thể một lưới bắt hết bọn yêu ma gian nịnh ư?"
Sở Dịch tim đạp mạnh cuối cùng cũng hiểu vì sao nghĩ trận giao phong đầu tiên với Ma môn lại là ở Nghi Xuân Viện.
Chính vì biết người biết ta, trăm trận không bại. Trước mắt mình thế cô lực mỏng, tin tức phong bế, muốn có thể vãn hồi sóng lơn, đầu tiên cần phải thu được một lượng lớn tin tình báo mới nhất, chính xác nhất. Nghi Xuân viện tự nhiên là tuyển chọn lớn nhất cho công việc đó.
Chỉ là bọn yêu nhân Lý Mộ Đường, Đinh lục nương, đều là thân tín thân mật của Lý Huyền, lại có tâm ý cẩn mật, xảo trá điêu ngoa, mình có thể lừa được bọn chúng sao?
Nếu như thân phận bị bại lộ, với tu vi hiên tại, an nguy của mình mình chẳng đáng kể gì, nhưng những kế hoạch cần giả mạo Lý Huyền thực thi đều trôi theo giòng nước.
Nói có khi vì thế mà toàn cuộc đều bị mất cũng nên.
Nghĩ đến đây, Sở Dịch trong lòng không kìm được hồi hộp, vừa khẩn trương vừa kỳ vọng.
Tiêu Vãn Tình như nhìn thấu tâm can hắn, yên nhiên cười, dịu dàng truyền âm nói:" Sở lang yên tâm, cho dù chàng không tin vào bảy mươi hai biến hoá thuật của mình, cũng phải tin tưởng vào dịch dung diệu thuật của Yến muội muội. Qua bàn tay nàng diệu thủ điểm hoá, đừng nói đến Lý Mộ Đường cùng Đinh lục nương, ngay cả đến hoàng đế thân chinh,có lẽ cũng không nhận ra chàng là vương gia giả mạo đâu..."
Yến Tiểu Tiên phì cười, vỗ vào tay Sở Dịch đang tác loạn tai vùng eo nàng: "Ta từ bao giờ làm được công cao to đến thế? Hứ, hiện tại tính khí phong lưu háo sắc của đại ca cùng Lý Huyền thiên hạ không có người thứ hai, ai có thể phân biệt được chứ? Chỉ cần chàng nhớ kỹ những lời Tiêu tỷ tỷ dạy cho, không được đắc ý vong hình, việc lộ xuất ở Nghi Xuân Viện chắc chắn mã đáo công thành."
Trong lúc nói chuyện, chỉ nghe thấy bánh xe lạo xạo bên ngoài, vó ngựa như mưa, lẩn khuất có tiến tơ trúc ca nhạc, vàng lúc càng rõ, càng lúc càng gần lại.
Công Tôn Trường dừng ngựa phía trước, ở bên cửa sổ thấp giọng nói:
"Vương gia, đã đến Nghi Xuân viện rồi"