Edit : Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Lâm Hoà Thuận đi theo tăng nhân vào trong thiền viện, rẽ trái rồi rẽ phải, rất nhanh đến một gian thiền phòng, tăng nhân bước tới trước cửa cung kính báo: "Sư tổ, con đem người tới rồi ạ."
“Cho nàng ấy vào.” Một âm thanh già nua trong phòng truyền tới.
Tăng nhân cẩn thận đẩy cửa nhưng không vào, chỉ đứng bên cửa hành lễ với Lâm Hoà Thuận. Hoà Thuận gật đầu với người như một lời cám ơn rồi bước vào trong.
Trong thiền phòng trang nhã thoang thoảng mùi gỗ đàn hương, một vị hòa thượng già với bộ râu bạc trắng dài quá ngực, từ từ nhìn nàng khi ngồi trên chiếc ghế la hán trong phòng.
Thấy Lâm Hoà Thuận ngốc nghếch đứng đó, Không Trần Đại Sư hiền lành nói với nàng :" A Di Đà Phật, Cố nhân chi tôn(1) không cần sợ hãi, lại đây ngồi xuống đi ."
Hoà Thuận ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, một chú tiểu trẻ tuổi bưng hai tách trà đặt lên chiếc bàn nhỏ của ghế la hán rồi lập tức lui ra đóng cửa lại.
Không Trần Đại Sư đưa tay ra làm động tác mời, sau đó chậm rãi nói: "Đây là cây trà ngàn năm tuổi mọc trong chùa của ta, tiểu thí chủ từ xa đến, mời nếm thử."
Lúc này Hoà Thuận không quan tâm đến việc nếm trà, cởi bỏ chuỗi hạt Phật châu trong tay, quỳ xuống khóc: "Xin hãy cứu gia đình ta đại sư. Xin hãy giúp ta. Ngoại trừ ta, tất cả mọi người trong gia đình đều mất tích. Thật sự không rõ sống chết."
"Hả? Tại sao vật này lại ở chỗ ngươi? Mau mau nói rõ ta nghe." Nhìn thấy tràng hạt trong tay Hoà Thuận, Không Trần nhướng mi.
Hoà Thuận lau lau nước mắt, ngồi trở lại trên chiếc ghế la hán và kể lại chi tiết những gì đã xảy ra ngày hôm đó, kể cả giấc mơ kia. Chỉ thấy khuôn mặt điềm tĩnh như Phật của Không Trần đại sư có chút thay đổi, người nhắm mắt lại vừa đếm hạt vừa nghe.
Sau khi nói xong Hòa Thuận mới thấy trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, nàng đợi một hồi chỉ thấy Không Trần còn đang nhắm mắt đếm Phật châu, một câu cũng không nói. Nàng có chút khẩn trương:
"Đại sư?"
" Ồ. " Không Trần đại sư thở dài một hơi, mở mắt ra.
"Tại sao nhà ngươi không nghe lời ta, sớm
tháo Dương Tuyết Châu che giấu năng lượng âm khí này xuống, để ma nhân tìm được đại tỷ ngươi, đổ tội cho cả nhà. Sương mù ma quỷ kia hẳn là Ma Vương phái thủ hạ thả ra pháp khí để bắt cả gia đình ngươi đi Ma Giới."
Hoà Thuận nghe mà bối rối, nghi ngờ hỏi: " Đại sư, chẳng lẽ Ma Vương kia là yêu vật đến từ âm phủ sao? Tại sao hắn lại bắt cả nhà ta? Tỷ tỷ ta là phàm nhân, chưa từng làm điều gì sai trái, sao có thể tùy tiện bị bắt đi vô cớ. Vậy thì tại sao ta vẫn yên ổn, cả nhà biến mất chỉ trừ ta?"
"Ngươi không có việc gì là bởi vì ngươi đeo Dương Tuyết Châu, cứu mạng của ngươi chính là nó, nếu không ngươi đã đoàn tụ với cả nhà ngươi rồi."
" Hoá ra Phật Châu này được gọi là Dương Tuyết Châu. " Lâm Hoà Thuận nhẹ nhàng sờ chuỗi hạt trên tay.
" Âm phủ là do các ngươi gọi thế thôi, kỳ thực chính là Ma Giới. Ma Vương của Ma Giới có năng lực tu hành cao nhất. Tỷ Tỷ ngươi sinh ngày âm, tháng âm, năm âm, là một cực âm nữ. Ma Vương chính là muốn tìm cực âm nữ làm vợ. Hồi đó khi ta biết tỷ tỷ ngươi là cực âm nữ đã đưa Dương Tuyết Châu cho gia gia ngươi, hy vọng nàng có thể đeo nó trấn áp năng lượng cực âm và ngăn Ma Vương phát hiện. Không nghĩ tới các ngươi trước khi thành hôn lại đem Dương Tuyết Châu tháo xuống làm khí âm rò rỉ ra, Ma Vương phát hiện mới tức giận như vậy, báo thù cả nhà ngươi cho đi Ma Giới."
Hoà Thuận nghe xong thì rất lo lắng, nàng vội vàng hỏi:" Đại sư, chúng ta nên làm gì bây giờ? Cha mẹ ta và những người khác sẽ không bị ma quỷ giết chết từ lâu rồi chứ? Cho dù tỷ tỷ ta còn sống, làm sao có thể để tỷ ấy gả cho loại yêu ma như vậy ."
"A di đà phật, Ma Vương tính tình khát máu, cha mẹ ngươi khả năng lành ít dữ nhiều , tỷ tỷ ngươi nếu như không chết khả năng nàng đã gả cho Ma Vương làm phi tử, hiện tại ngươi đã biết nguyên nhân sự tình...Ngươi nên buông bỏ bi thương, trở về tự mình sống đi." Không Trần thở dài một tiếng.
" Đại sư, ta nằm mơ thấy cha mẹ cùng tỷ tỷ mình, nhất định bọn họ còn sống, xin người hãy cứu họ." Lâm Hoà Thuận quỳ trên mặt đất, lần nữa cầu xin Không Trần Đại Sư.
"Ta hiện tại cái gì cũng không làm được, Ma Giới ngoài tầm với của ta, ngươi an tâm trở về đi." Không Trần không chịu đồng ý, chỉ là nhẹ giọng thuyết phục Hoà Thuận .
"Đại sư, ngài là một cao tăng lỗi lạc, ngài nhất định có biện pháp." Hoà Thuận không tin một người có thể chế tạo ra pháp bảo như Dương Tuyết Châu lại không thể giúp được nàng.
Thấy Hòa Thuận nhất quyết không tha, Không Trần Đại Sư cũng không tiếp nàng nữa, chỉ chuyên tâm tụng kinh. Hoà Thuận chỉ biết khóc lóc cầu xin, còn Không Trần chỉ biết tụng kinh thành ra không khí trong thiền phòng vô cùng dị thường.