- Ôn Tri Hành ra mắt Ninh sư tỷ.
Ôn Tri Hành nhìn người tới, dẫn đầu hành lễ, sau đó kéo Trương Thiên Thành.
- Ra mắt Ninh sư tỷ.
Trương Thiên Thành kịp phản ứng, cũng vội vàng khom người hành lễ.
Sắc mặt của gã rõ ràng có chút mất tự nhiên, trong ánh mắt tràn đầy ý né tránh.
Ôn Tri Hành thấy thế, cho Trương Thiên Thành một ánh mắt yên tâm.
Mọi thứ đều có ta.
Vẫn còn nhớ.
Lúc hai người bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Ninh San, vẫn là Trương Thiên Thành bảo vệ ở trước người hắn.
Không ngờ cũng không lâu lắm, thân phận hai người giống như hoán đổi.
Ninh San mặc váy dài màu tím, gió nhẹ lay động làn váy, lộ ra hai cái đùi ngọc thon dài, xem như xinh đẹp động lòng người.
Nàng khẽ gật đầu, coi như đáp lễ.
Ánh mắt vẫn đặt trên người Ôn Tri Hành.
- Ôn sư đệ, thân thể ngươi đã khôi phục?
- Tạ sư tỷ quan tâm, khôi phục rồi.
Ôn Tri Hành gật đầu.
Trong mắt Ninh San hiện lên một tia dị sắc.
Dù đã sớm biết thể chất Ôn Tri Hành cường đại, nhưng vẫn không nhịn được giật mình.
Nghe hai người nói chuyện, mấy người phía sau Ninh San cũng dồn dập đưa mắt nhìn Ôn Tri Hành.
Mấy người từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ.
Nhất là một người trong đó, trong ánh mắt nhìn Ôn Tri Hành ẩn ẩn có địch ý.
- Kỳ lạ.
Ôn Tri Hành nheo mắt lại, cũng nhìn về phía mấy người.
Mấy nam đệ tử này rõ ràng khác với Lô Đỉnh bình thường.
Trạng thái thì không nói.
Mỗi người đều tràn đầy dương khí.
Mấu chốt nhất chính là thần thái kia, cư nhiên có chút cao cao tại thượng?
Hắn chưa từng thấy lô đỉnh nào có thần thái như vậy.
[Phát hiện Mảnh Vỡ Tạo Hóa, phải chăng tiêu hao một tháng thọ nguyên để thu.]
Trên người ba nam đệ tử này đều có không ít Mảnh Vỡ Tạo Hóa.
Còn có một người thậm chí có Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu lam.
Trong lòng Ôn Tri Hành nghi hoặc, ba người này là ai?
Chẳng lẽ là đệ tử tông môn khác...…
Ba người này rõ ràng biết Ôn Tri Hành.
Cái loại cảm giác khinh thường sau một phen đánh giá này, thật sự biểu hiện ở trên mặt.
Giống như đang nói: Chỉ có vậy?
Ôn Tri Hành không hiểu, rồi lại cảm thấy có chút khó hiểu.
……
Ninh San mang theo ba người, phi thân hạ xuống, đi tới trước người Ôn Tri Hành.
- Ninh sư tỷ, không biết mấy vị sư huynh này là?
Ôn Tri Hành mỉm cười gật đầu, chủ động mở miệng.
Ninh San nghe vậy nghiêng mắt, ý vị thâm trường nói:
- Mấy vị này đều là đệ tử nội môn của Ngô Đồng Phong ta.
Đệ tử nội môn.
Ôn Tri Hành sửng sốt.
Vạn Diệu Cung lại còn có nam đệ tử trở thành đệ tử nội môn sao?
Sau đó lại hành lễ với ba người.
Trên mặt ba người này hiện lên một tia tự đắc.
Thân phận của bọn họ đương nhiên không thể so sánh với Ôn Tri Hành.
Chợt, ánh mắt ba người lại rơi vào trên đầu Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành nhận ra ánh mắt của bọn họ, thân thể theo bản năng run lên.
Ôn Tri Hành thấy thế, trong lòng khẽ động.
Trương Thiên Thành... chẳng lẽ là bị mấy người này đả thương.
Ninh San cũng phát hiện Trương Thiên Thành khác thường, nghi hoặc mở miệng:
- Trương sư đệ, ngươi run cái gì, như thế nào, ngươi rất sợ ta?
- Không có, không có...…
Trương Thiên Thành cả kinh, vội khoát tay, chợt lại cảm thấy không đúng.
- Không phải, ta tự nhiên là kính trọng sư tỷ…
Nhìn thấy bộ dáng Trương Thiên Thành như vậy, ba gã nam đệ tử kia lập tức cười nhạo một tiếng.
Phảng phất đối với bộ dáng buồn cười thấp kém này cực kỳ chướng mắt.
Ôn Tri Hành thấy thế, nhướng mày.
Tư thái của mấy người này, làm cho hắn có chút khó chịu.
Đệ tử nội môn cứ như vậy không ra gì sao?
Ninh San nhíu mày khó hiểu.
Trương Thiên Thành này xảy ra chuyện gì.
Lần trước gặp mình, cũng không có như vậy, hành vi cử chỉ đều rất lịch sự.
Đúng lúc này, một người phía sau Ninh San lại vui tươi hớn hở mở miệng:
- Trương sư đệ, nhiều ngày không gặp, sao ngay cả chào hỏi cũng không chào?
Thân thể Trương Thiên Thành lại run lên, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Chợt hít sâu một hơi, nặn ra nụ cười, nói:
- Trương Thiên Thành bái kiến ba vị sư huynh.
- Xa Chí Hồng, quan hệ của hai người rất tốt?
Ninh San ở một bên ánh mắt chợt lóe, nói.
Nàng cũng không biết chuyện Trương Thiên Thành bị người đánh.
Việc này, cũng không phải nàng an bài.
Có Phượng Nhược Ly chỉ điểm, nàng tự nhiên sẽ không muốn làm lớn chuyện.
Từ từ bình ổn là tốt rồi.
Ba người Xa Chí Hồng hạ thủ với Trương Thiên Thành vốn là nhất thời cao hứng.
Nếu không phải nam đệ tử nội môn Tiêu Hồn Phong nói chuyện này với bọn họ, bọn họ cũng sẽ không đi tìm Trương Thiên Thành gây phiền toái.
- Bẩm sư tỷ, ba người chúng ta cùng Trương sư đệ quan hệ cũng không tệ lắm, mấy ngày trước cũng tụ tập một hồi.
Xa Chí Hồng trên mặt tươi cười giải thích.
- Này không gặp, gặp, tự nhiên là muốn chào hỏi.
- Đúng vậy, Trương sư đệ thân thể có khỏe không?
- Thân thể sư đệ hình như có bệnh, nếu cần, sư huynh có đan dược.
Hai người kia cũng phụ họa theo, bộ dáng quan hệ rất tốt.
Trương Thiên Thành hơi cúi đầu, cắn răng không trả lời.
- Là như vậy sao?
Ninh San nhìn ba người, rõ ràng có chút không vui.
Nàng cũng không thích có người sau lưng mình làm gì đó.
- Ninh sư tỷ, chúng ta sẽ lừa ngươi sao?
Xa Chí Hồng nhanh chóng cười làm lành.
Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Trương Thiên Thành, ôn hòa cười nói:
- Trương sư đệ, sao ngươi không nói lời nào, Ninh sư tỷ hiểu lầm rồi.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Trương Thiên Thành càng thêm khó coi.
Rõ ràng Xa Chí Hồng đang cảnh cáo hắn.
- Vâng, Xa sư huynh nói không sai.
Trương Thiên Thành hít sâu một hơi, gật đầu, không dám nói gì.
Gã không thể trêu vào những người này.
Phía trên gã có Đông Phương Thế Cầm làm chỗ dựa, nhưng người cũng không phải vạn năng.
Những người này thật sự dám xuống tay với mình.
Nếu thật sự hung ác giết chết mình, Đông Phương Thế Cầm đi tìm công đạo thì thế nào, gã cũng đã chết, tìm về cộng đạo lại có ích lợi gì.
Thấy Trương Thiên Thành nói như vậy, ba người Xa Chí Hồng nhất thời hài lòng gật đầu.
Tốt lắm.
Rất nghe lời.
Ánh mắt Ninh San chớp động, nàng tự nhiên nhận ra Xa Chí Hồng nói không phải sự thật.
Mấy người bọn họ làm sao có thể có quan hệ bằng hữu với Trương Thiên Thành.
Hẳn là lúc mình không biết, mấy người này đã làm gì đó với Trương Thiên Thành.
Nhưng nếu song phương đều lựa chọn giấu diếm, vậy nàng cũng không có khả năng vào lúc này truy hỏi đến cùng.
- Ninh sư tỷ, sư đệ có một chuyện muốn nhờ.
Đúng lúc này, Ôn Tri Hành đã lâu không lên tiếng lại mở miệng.
Ánh mắt mọi người nhất thời đều hướng về phía Ôn Tri Hành.
- Không sao, nói đi!
Ninh San sửng sốt, cũng không cự tuyệt.
Trương Thiên Thành ý thức được không đúng, lập tức muốn đưa tay giữ chặt Ôn Tri Hành.
- Sư đệ, đừng.
Nhịn một chút liền đã qua.
Thế nhưng một chảo này lại nắm không, Ôn Tri Hành đã sớm có chuẩn bị.
Chỉ thấy hắn đối với Trương Thiên Thành cười cười, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Ninh San.
- Ninh sư tỷ, Trương sư huynh mấy ngày trước bị người đả thương, ta muốn cầu chút đan dược chữa thương cho hắn.
- Bị người đả thương?
Ninh San nhất thời nhíu mày.
Đồng tử Trương Thiên Thành chấn động, trong lòng khẩn trương.
Ngay cả ba người Xa Chí Hồng cũng biến sắc.
- Đúng vậy, Trương sư huynh mấy ngày nay vẫn ở chỗ ta dưỡng thương, bây giờ thương thế vẫn chưa tốt.
Ôn Tri Hành gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc trả lời.
Lần này, sắc mặt ba người Xa Chí Hồng càng thêm khó coi.
- Sư đệ, đừng nói nữa.
Trương Thiên Thành luống cuống, vội vàng giữ chặt Ôn Tri Hành thấp giọng mở miệng.
Gã chịu nhục một chút cũng không sao.
Không phải lần đầu tiên.
So với chuyện này còn khuất nhục hơn, gã đều đã trải qua.
- Không có gì to tát cả.
Nhưng mà Ôn Tri Hành lại cười cười, trong ánh mắt không có chút sợ hãi.
Sợ?
Tại sao phải sợ?
Chỉ cần là nam đệ tử Vạn Diệu Cung, vậy cũng giống nhau.
Cái gì đệ tử nội môn, chó má, tất cả đều là lô đỉnh.
Vậy hắn còn sợ cái gì.
Hắn cũng không tin ba người này so với hắn còn quan trọng hơn.
Lần này nếu không giải quyết ba người này.
Sau này Trương Thiên Thành tất nhiên vẫn phải chịu đau khổ.
Thậm chí bản thân cũng bị liên lụy.
Lúc trước bộ dáng của mấy người này cũng không giống như là muốn bỏ qua.
Đã như thế, vậy thì trực tiếp làm rõ!