Tiên Võ Đế Vương

Chương 146

Chương 146

“Các Lão, người có cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc từ người tên tiểu tử này không?”, thanh niên mặc áo bào trắng nhìn sang lão già tóc xám.

“Ẩn khí tức, nhìn không ra”, lão già tóc xám trầm giọng, lão ta bước ra khỏi Tàng Long Các, “để ý hắn hơn một chút, nói không chừng chúng ta còn gặp hắn ở đâu đó”.

Sau khi phía Thị Huyết Điện rời đi là người của Chính Dương Tông. Diệp Thành trông thấy khuôn mặt tối sầm của Ngô Trường Thanh.

“Tiểu tử, ngươi sẽ chết rất thảm”, đứng cách từ rất xa, Diệp Thành vẫn có thể trông thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của ông ta.

Sau khi lướt qua Ngô Trường Thanh, Diệp Thành mặc dù không muốn nhưng hắn lại phải chạm ánh mắt với Cơ Tuyết Băng. Người trong lòng thủa nào lúc này ở trước mặt mà lại như cách xa vời vợi khiến Diệp Thành không khỏi xót xa, chỉ có Cơ Tuyết Băng là khẽ cau mày, có vẻ như cô ta thấy gì đó quen thuộc từ ánh mắt của Diệp Thành, trong đôi mắt ấy không khỏi hiện lên ánh nhìn khác thường.

Diệp Thành không nhìn cô ta nữa, cứ thế quay đầu đi.

Những người tới buổi đấu giá lần lượt rời đi, còn Diệp Thành lại tới hậu đường của Tàng Long Các.

“Tiểu tử, hôm nay ngươi được nổi tiếng rồi đấy”, Dương Các Lão cười ôn hoà, mặc dù Diệp Thành đeo mặt nạ che đi khuôn mặt nhưng có vẻ như ông ta vẫn nhìn được khuôn dung của hắn.

“Tiền bối chê cười rồi ạ”, biết không giấu được Dương Các Lão, Diệp Thành bèn tháo mặt nạ ra, gại gại mũi.

Sau khi giao xong linh thạch, hắn nhận lấy Thiên Canh Côn Trận về rồi cứ thế quay người rời đi nhưng lại bị Dương Các Lão gọi lại.

“Tiền bối, có việc gì sao ạ?”, Diệp Thành nhìn Dương Các Lão tò mò.

“Tiểu tử, ngươi có muốn gia nhập vào Thiên Huyền Môn không?”, Dương Các Lão nhìn Diệp Thành, vừa vuốt râu vừa nói.

Nghe vậy, Diệp Thành ngỡ ngàng.

Thiên Huyền Môn là sự tồn tại thế nào chứ. Vừa thần bí lại vững mạnh, tam tông nhất điện của Đại Sở cũng không dám đụng tới, lúc này bọn họ lại mời một tên ở tầng ngưng khí thứ nhất như hắn, đây là điều mà hắn không thể ngờ tới.

Có lẽ mọi thứ đến quá đường đột nên hắn vẫn còn mông lung, sao hắn có thể được Thiên Huyền Môn đánh giá cao vậy được.

Lẽ nào là vì hắn có chân hoả?

Diệp Thành chỉ nghĩ được vậy. Ngoài điểm này ra thì hắn thật sự không nghĩ ra còn có khả năng nào khiến Thiên Huyền Môn ưu ái hắn cả.

“Thế nào? Có hứng thú không?”, thấy Diệp Thành thẫn thờ, Dương Các Lão tươi cười nói.

Diệp Thành lúc này mới phản ứng lại, hắn cười xoà: “Tiền bối không phải đang đùa vãn bối chứ, một tiểu bối ngưng khí tầng một như con sao có thể lọt vào mắt xanh của người được?”

“Tu vi không phải là vấn đề. Cái mà Thiên Huyền Môn hướng tới là khả năng thiên bẩm”, Dương Các Lão giống như một ông già nhân từ: “Đương nhiên, cái mà chúng ta đánh giá cao chính là chân hoả của ngươi, nhưng quan trọng hơn là thực lực của ngươi”.

Thiên Huyền Môn đã nể mặt như vậy rồi thì Diệp Thành đương nhiên không tiện khước từ.

“Tiền bối, nếu con gia nhập Thiên Huyền Môn thì có phải đồng nhĩa rằng con hoàn toàn thoát li khỏi Đại Sở, sau này không thể tham gia vào việc của Đại Sở nữa?”, Diệp Thành tỏ thái độ khiêm tốn, lễ phép.

“Người của Thiên Huyền Môn không được tham gia vào việc tranh đấu giữa các thế lực trong Đại Sở, đây là quy định do môn chủ đặt ra từ nhiều đời nay”.

“Vậy sao ạ?”, Diệp Thành hạ giọng, gại gại cằm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất