Chương 250
“Không còn Ô Thiết Côn rất khó có khả năng chuyển bại thành thắng”.
Trong tiếng bình luận của mọi người, Hổ Oa đã bị ép tới bên chiến đài.
“Còn không nhận thua?”, Tề Vân với vẻ mặt tôi độc tiến đến, trường kiếm trong tay vung ra tạo thành một kiếm mang theo trường hồng.
Phụt!
Nhát kiếm kia đâm trúng vai Hổ Oa. Hổ Oa phun ra máu, hai tay nắm chặt lấy trường kiếm của Tề Vân.
Thấy vậy, Tề Vân cũng nổi điên lên, hai tay cầm lấy chuôi kiếm, cố gắng hết sức đâm vào người Hổ Oa.
Trong chốc lát, cả hai cứ đứng khựng lại như thế, Hổ Oa nắm lấy kiếm phong, Tề Vân nắm lấy chuôi kiếm cố gắng đối kháng một hồi chưa phân định được thắng bại.
“Hổ Oa, được rồi, đừng đánh nữa”, Diệp Thành bên dưới cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, nếu đánh tiếp thì hắn sợ rằng Hổ Oa sẽ bị trọng thương.
“Đại ca, đệ nói rồi, đệ sẽ không để huynh mất mặt”, Hổ Oa miệng chảy đầy máu, cố gắng kiên trì, trên khuôn mặt rõ vẻ quật cường không chịu khuất phục.
Dưới con mắt của hàng chục nghìn người, Hổ Oa ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh đầu Tề Vân rồi đập thật mạnh vào đầu hắn.
Bịch!
Âm thanh đầu hai tên va vào nhau vang lên, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người, trong đó bao gồm Diệp Thành phải ngỡ ngàng.
A…!
Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên khắp Càn Khôn Các, Tề Vân không ngờ Hổ Oa lại dùng đầu đập vào đầu mình khiến đầu hắn hiện giờ chảy máu.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà Hổ Oa đã tận dụng thời cơ tiến lên trước, huých vào Tề Vân khiến hắn lảo đảo lùi về sau.
“Về cho ta”, lại lần nữa tiến lên trước, Hổ Oa túm chặt một bên cánh tay của Tề Vân sau đó Tề Vân với đà lùi về sau bị Hổ Oa hất văng lên.
Bịch!
Ngay sau đó là tiếng động vang khắp Càn Khôn Các, Tề Vân bị Hổ Oa quật mạnh xuống chiến đài, bàn thạch màu xanh cứng chắc nứt lìa.
Cảnh tượng này khiến rất nhiều người phải tròn mắt nhìn bởi cách đánh này rất quen thuộc, có nhiều người cảm thấy đồng cảm, có người rõ vẻ mặt tôi độc vì ít nhiều trong bọn họ đều bị Diệp Thành đánh cho thảm hại thế này trên chiến đài.
“Không hổ là người được Diệp Thành dẫn dắt, đến cả cách đánh cũng giống nhau”.
“Tiểu tử Tề Vân có lẽ không trụ được rồi”.
Trên vân đoàn, sắc mặt Thanh Dương Chân Nhân tối sầm cả lại, Tề Vân chính là đệ tử của ông ta, thế mà bị một tên đệ tử ở cảnh giới ngưng khí đánh bại, mặt ông ta lúc này nóng ran cả lên.
Trên chiến đài, Tề Vân đã ngất lịm đi, lục phủ ngũ tạng lộn nhào, còn Hổ Oa lúc này người đẫm máu, cậu ta lảo đảo trên chiến đài như thể chỉ cần cơn gió nhẹ thổi qua cũng sẽ ngã bất cứ lúc nào.
Cho tới bây giờ, người ta mới nhìn ra được ai thắng ai thua.
“Hổ Oa thắng”.