Chương 599
“Vội làm gì, dù sao cũng không kịp nữa, cho dù kịp thì ngươi cũng chẳng đánh được chúng”, mặc dù Gia Cát Vũ nói vậy nhưng vẫn túm lấy Diệp Thành, sau đó lao vụt đi như một đạo thần hồng.
Mọi người ở trong hội trường phía dưới vẫn yên lặng chờ đợi, đã rất nhiều người chống cằm ngủ gật, đến khi họ dụi mắt tỉnh lại thấy Diệp Thành vẫn chưa về thì không khỏi bực bội nói: “Diệp Thành vẫn chưa về, không đến thì bắt đầu luôn đi còn chờ làm gì! Phải chờ đến khi nào chứ?”
“Bắt đầu đi! Hắn đến cũng không thay đổi được gì”.
“Đã hai canh giờ rồi, nếu đến thì đã đến lâu rồi”.
Mọi người mất kiên nhẫn nhao nhao lên tiếng khiến Thành Côn đang nhắm mắt dưỡng thần không khỏi mở mắt ra, thấy Diệp Thành vẫn chưa quay lại, trong lòng ông ta chợt cảm thấy có chút tiếc nuối, cảnh tượng Diệp Thành thất bại, bị đánh tàn phế ông ta muốn thấy sẽ không diễn ra.
Trong tiếng bàn tán của mọi người, Thành Côn nhìn Ngô Trường Thanh.
Ngô Trường Thanh hiểu ý, lại một lần nữa lên chiến đài, ông ta liếc nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên với vẻ châm biếm rồi mới nói: “Không phải Chính Dương Tông không cho Hằng Nhạc Tông cơ hội, mọi người cũng thấy rồi đấy, là Diệp Thành sợ thua không dám đến, không thể trách Chính Dương Tông, ta…”
“Chờ đã, chờ đã”, Ngô Trường Thanh còn chưa nói xong đã bị ngắt lời, hơn nữa giọng nói này còn được vọng lại từ trên không trung.
Hế?
Nghe thấy lời nói truyền đến từ trên cao này, tất cả mọi người không khỏi ngẩng đầu lên.
Lúc này họ mới phát hiện có hai bóng đen lao vụt qua khoảng không, trở nên càng lúc càng lớn trong mắt mọi người, quan sát kỹ hơn thì thấy chính là Diệp Thành và lão già Gia Cát Vũ.
“Sao… Sao lại xuống từ trên đó?”, mọi người đều thảng thốt hỏi.
“Thế mà ngươi cũng không biết, chắc hai người họ lại đi ngắm sao đấy!”
“Ngắm sao cũng không cần bay cao thế chứ! Ngay cả khí tức cũng không cảm nhận được, ít nhất cũng phải ở khoảng không ba mươi nghìn trượng, hoặc thậm chí còn cao hơn”.
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Gia Cát Vũ đã đưa Diệp Thành bay từ trên cao xuống, sau đó tiện tay ném Diệp Thành lên chiến đài rồi nói: “Xem ra vẫn chưa muộn”.
“Xin lỗi, xin lỗi ạ”, Diệp Thành vội lồm cồm bò dậy, đợi tới khi trông thấy đôi mắt muốn ăn thịt người của Sở Huyên, hắn mới lại ho hắng.
“Diệp Thành Hằng Nhạc Tông tới rút thăm”, Ngô Trường Thanh liếc nhìn Diệp Thành một cái, khoé miệng còn nở nụ cười tôi độc. Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến ông ta cảm thấy phấn kích. Ông ta và Thành Côn giống nhau, đều muốn thấy kết cục thảm hại của Diệp Thành.
“Vâng, vâng”, Diệp Thành chạy tới.
Vì chỉ có bốn người, rút thăm cũng chỉ mất mười giây, sau khi danh sách quyết đấu được công bố, Hoa Vân của Chính Dương Tông ở phía đối diện mới nở nụ cười gian giảo.
Còn Diệp Thành lại vặn cổ, lên tiếng: “Tiểu tử, ta đây đợi trận chiến này lâu lắm rồi”.
Không sai, bốn người phân thành hai nhóm quyết đấu, Diệp Thành bốc phải đối thủ là Hoa Vân, còn Cơ Tuyết Băng và Hàn Tuấn đương nhiên giao chiến với nhau, có điều nhóm Cơ Tuyết Băng lại không có gì đáng bàn vì Cơ Tuyết Băng vẫn tiếp túc được thăng hạng.
“Ta nhận thua”, quả nhiên, ở trận quyết đấu đầu tiên, đệ tử chân truyền thứ ba của Chính Dương Tông là Hàn Tuấn cứ thế nhận thua, thực chất đây chỉ là hình thức, chiến hay không chiến thì Cơ Tuyết Băng đương nhiên vẫn thắng.