Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Chương 26

Vào trong phòng, thanh âm ngày càng rõ ràng , Tiết Bách tuổi còn trẻ, huyết khí phương cương, khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên.



Nhưng vừa nghĩ đến tiểu tẩu tử ôn nhu ở nhà từng bị Liễu quả phụ khi dễ trước mặt mọi người, cảm giác khô nóng trong ngực hắn liền nhanh chóng lui bước. Hắn chậm rãi lẻn đến cửa phòng, ngồi xổm xuống, lặng lẽ xốc lên một góc rèm cửa.



Động tác của hai người trên giường đang rất kịch liệt, cái yếm đỏ thẫm ở mép giường đất, cũng bị rơi xuống đất, bất quá chỉ cách hắn một sải tay.



Tiết Bách cười lạnh, bàn tay đụng tới khối vải đỏ, dùng hai ngón tay nắm lấy một góc kéo ra, sau đó quay sang bên cạnh, sờ đầu đại hoàng, chỉ vào bộ quần áo khoác trên giá gỗ bên trong. Mùa hè, thôn nhân chỉ mặc áo đơn, không có cái áo này, Lý Kim chỉ sợ phải ở trần trở về đi?



Muốn trách chỉ trách hắn không may mắn, ai kêu hắn cố tình cùng Liễu quả phụ thông đồng, lại còn là ngày hôm nay?



Trong lòng Tiết Bách nửa điểm áy náy cũng không có, gieo nhân nào gặt quả ấy, chỉ có thể nói là hắn xứng đáng .



Nghĩ như thế, thanh âm cơ thể kịch liệt va chạm, hạ thể ra vào, còn có thanh âm rên rỉ của nam nữ, đối với hắn lúc này lại trở nên bình thản đến cực điểm, hắn chỉ nhìn chằm chằm thân ảnh đại hoàng đang nhấc cao chân trên vách tường cạnh giường đất, trong phòng hơi tối, bộ lông màu nâu của nó chính là thứ ngụy trang tốt nhất, nó cố ý bò thật thấp, trên đầu là cửa sổ hai người kia làm sao có thể phát hiện? Tuy nhiên vẫn có khả năng tạo ra sự cố, chính là khi đại hoàng kéo quần áo tha trên mặt đất , có thể sẽ phát ra tiếng vang.



Bất quá, sự thật chứng minh, dù hắn biết đại hoàng có linh tính lớn hơn các loại chó thường trong nhà, nhưng hắn vẫn như cũ xem nhẹ trí tuệ của nó.



Hắn kinh ngạc nhìn đại hoàng ngửa đầu ngậm một góc quần áo, ngay lúc hắn nghĩ nó sẽ kéo quần áo như bình thường, đại hoàng lại tiếp tục đi về phía trước vài bước, quần áo của Lý Kim liền rơi trên thân nó, một chút tiếng vang đều không có phát ra.



Con chó thông minh như vậy, chẳng trách lúc trước thôn nhân trăm phương nghìn kế muốn dẫn nó về nhà!



Tiết Bách cười sờ đầu đại hoàng vừa mới quay trở lại, nhặt quần áo lên, giống lúc đến im ắng ly khai.



Tiết Thụ còn ngây ngốc ngồi xổm ở đầu tường nhìn vào trong phòng, thấy hắn đi ra, cuối cùng chịu dừng mắt , lại nghi hoặc hỏi: "Tại sao ngươi không kêu đại hoàng..."



Tiết Bách ý bảo hắn đừng nói, đem này nọ đưa cho hắn, xoay người trèo tường, sau đó hai người cùng nhau nhảy xuống.



"Nhị ca, ngươi đi đem hai loại này nọ treo trên cây trước cửa nhà nàng, có thể treo lên cao thì cho lên cao." Tiết Bách vừa đi đằng trước, vừa dặn dò Tiết Thụ, "Trời tối, ngươi cẩn thận một chút, đừng ngã xuống, dù sao hiện tại cũng không có người ở bên ngoài, chậm một chút cũng không quan hệ."



"Làm gì với quần áo của bọn họ a?" Tiết Thụ thực không hiểu, là muốn làm cho bọn họ tìm không thấy xiêm y thì sốt ruột sao? Như vậy còn không bằng đem về dấu trong nhà, hoặc quăng vào nhà ai đó đi.



Tiết Bách biết có giảng giải thì hắn cũng không rõ đạo lý, chỉ đơn giản giải thích cho hắn nghe: "Nếu người khác nhìn thấy quần áo bọn họ trên cây, sẽ chê cười bọn họ , nương tử Lý Kim có thể tới đây đánh nữ nhân đó, nhị tẩu biết, nhất định sẽ thật cao hứng."



Kêu đại hoàng hù dọa nàng, hết giận trong chốc lát, nhưng đại hoàng vì sao vô duyên vô cớ chạy đến nhà nàng? Người sáng suốt đoán một chút là biết bọn hắn làm. Nay việc này thần không biết quỷ không hay, mặc cho ai cũng không thể nghĩ tới bọn họ, bọn họ chỉ tùy ý để thôn dân cùng nhau xem náo nhiệt là được rồi. Đáng tiếc hắn ngày mai phải đi học, không thể chính mắt nhìn thấy, nương tử Lý Kim nổi danh trong thôn là người đàn bà chanh chua, trước kia không có chứng cớ, hiện tại bắt được nhược điểm, nàng sao có thể dễ dàng tha cho Liễu quả phụ?



Tiết Thụ cái hiểu cái không, kỳ thật hắn muốn tự tay đánh Liễu quả phụ một chút , bất quá tam đệ đã nói như vậy , hắn sẽ nghe lời.



Đến phía trước, hắn thuần thục ôm chặt thân cây, rất nhanh liền lên đến chạc cây cao nhất, lá cây lạnh lạnh , cọ lên mặt có chút ngứa. Hắn nhớ kỹ tam đệ dặn dò, cố gắng trèo lên trên, thẳng đến khi đến cành cây không thể với tới, phía dưới lại truyền đến tiếng tam đệ kêu ngừng, hắn mới bắt tay treo này nọ lên cây. Quần áo Lý Kim rộng thùng thình, hắn đem một ống tay áo cột lên cành cây, đem vạt áo buông xuống, bảo đảm quần áo có thể theo gió tung bay như lời tam đệ nói, sau đó bắt đầu treo cái yếm của Liễu quả phụ.



Cái yếm, hắn đã rất quen thuộc , trừ bỏ trang trí đa dạng, cùng với của nương tử cũng không sai biệt lắm, nhưng cầm ở trong tay cảm giác còn kém nhiều lắm.



Yếm trên người nương tử có hương vị rất dễ ngửi, thực thơm thực thơm, nếu không phải lúc ngủ hắn hít thật sâu, căn bản sẽ không biết, còn có,khi hắn đụng tới yếm của nương tử, chỉ càn tiến thêm một bước liền có thể gặp được hai khỏa mềm mại của nàng làm cho hắn vừa cao hứng vừa khẩn trương, nhưng hiện tại, trên cái yếm này toàn dị vị, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm, vội vàng treo lên, lung tung lau tay lên lá cay , chạy nhanh xuống . Thật không biết Lý Kim nghĩ như thế nào , trên người Liễu quả phụ thối như vậy, hắn như thế nào lại chịu được?



Việc nên làm đều đã làm, hai người một cẩu tâm tình khoái trá trở về.



Thời điểm về đến cửa nhà, Tiết Thụ đột nhiên giữ chặt Tiết Bách, "Tam đệ, vì sao Lý Kim lại trói tay nàng lên a?"







Hắn cảm thấy, chỉ có mình cùng người trong lòng mới có thể làm chuyện đó, tuy rằng hắn không rõ Lý Kim vì sao không thích nương tử hắn , nhưng hắn nhất định là thích Liễu quả phụ , nhưng vì sao còn muốn trói nàng? Liễu quả phụ càng không ngừng cầu hắn buông nàng ra, vừa khóc vừa bảo , đổi làm vợ, nhưng hắn luyến tiếc.



"Đó là Liễu quả phụ tự nguyện ." Tiết Bách thản nhiên đáp, loại người đi ra từ nơi đó, chỉ cần có thể dỗ nam nhân cao hứng, cái gì không thể làm?



Tiết Thụ mở to hai mắt nhìn, càng nghi hoặc , "Vì sao a?"



Tiết Bách trầm mặc một lát, đột nhiên cảm thấy đề tài này có chút không thích hợp lại tiếp tục đi, hắn hiểu nhị ca của hắn, nếu hắn nói "Như vậy có thể làm cho Lý Kim thoải mái", nhị ca có thể hay không ngốc hồ hồ chạy tới ép buộc nhị tẩu? Hai người mới tốt đẹp vài ngày, cũng không thể bởi vì chuyện này mà bị phá hủy.



Nhưng không nói, nhị ca nhất định sẽ quấn quít lấy hắn.



Hắn nghĩ nghĩ, bịa chuyện nói: "Bởi vì cánh tay nàng bị thương, trói lại liền không chạm tới . Được rồi, chúng ta mau vào đi, bị đại ca phát hiện sẽ bị mắng ."



"Nga, vậy ngươi lát nữa động tác nhẹ chút, đừng đánh thức đại ca." Tiết Thụ nhận được đáp án, lập tức đem chuyện này ném sang một bên, rón ra rón rén vào sân.



Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hắn nhanh chóng đóng cửa lại, xác định nương tử không bị hắn đánh thức, hắn mới cười trộm xoay người nhìn nàng. Trong phòng rất tối, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh mơ hồ, hắn lặng lẽ trèo lên mép giường, nghiêng đầu nhìn bộ dáng nàng lúc ngủ.



Hàng mi dài nhỏ như lá liễu, đôi mắt nhẹ nhàng mấp máy, cái mũi thanh tú kiệt xuất, còn có cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, no đủ oánh nhuận, hắn rất muốn cắn một ngụm. Hắn đưa tay, muốn đẩy ra mấy lọn tóc dính trên mặt nàng, lúc sắp chạm đến hai má trắng nõn của nàng, hắn đột nhiên nhớ tới tay hắn vừa động tới mấy thứ đồ bẩn thỉu, lại rụt trở về, rồi quay ra ngoài.



Hắn vừa quay lại, Diệp Nha liền tỉnh, mở to mắt, đúng lúc nhìn thấy hắn đứng trước giường đất.



"Ngươi làm gì vậy?" Nàng xoa dụi mắt hỏi, còn chưa tỉnh ngủ, ngữ điệu nhẹ nhàng ôn nhu .



Tiết Thụ hoảng sợ, nhưng cúi đầu nhìn thấy bộ dáng nàng mơ mơ màng màng thanh âm đó làm xương cốt hắn muốn nhũn ra, bối rối trong lòng liền bình tĩnh xuống dư, nằm úp sấp trước mặt nàng nói: "Khát nước, ta đi uống nước ."




Diệp Nha mím môi, chống nửa người ngồi dậy, "Ta cũng khát , ngươi giúp ta lấy.". Đôi mắt vẫn như cũ bên nhắm bên mở .



"Ân, ngươi chờ." Tiết Thụ ngoan ngoãn đi, một lúc sau cầm bát nước tiến vào, đứng trước giường đất nhìn nàng: "Uống đi."



Diệp Nha theo tay hắn, cúi đầu uống vào hai hớp, "Đủ, ngươi cũng nhanh chút ngủ đi." Nói xong lại nằm xuống.



Lại một lát sau, cảm giác ấm áp bị người ôm vào trong lòng, nàng bất mãn xoay người, tìm được vị trí thoải mái, ôm thắt lưng của hắn ngủ.



Đông ốc.



Tiết Bách vừa cởi xong quần áo nằm lên giường đất, chợt nghe người bên cạnh hỏi: "Không bị người khác thấy chứ?" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh, hiển nhiên là vẫn tỉnh táo .



Hắn há miệng thở dốc, nháy mắt nghĩ đến vài cái cớ, lại cảm thấy không việc gì có thể che dấu, đành phải đáp: "Không có."



Tiết Tùng "Ân" một tiếng, "Sau này đừng làm những chuyện như thế này nữa ." Không hỏi hai người làm chuyện gì, hắn biết, tam đệ sẽ không làm ra chuyện khác người.



Tiết Bách rất nhanh liền thoải mái, đại ca nếu thật sự tức giận , ngay từ đầu sẽ ngăn bọn họ lại , hắn dung túng, chứng tỏ hắn cũng tức giận Liễu quả phụ.



Hắn gối đầu lên hai tay cười, chậm rãi ngủ.









Hắn thế nhưng lại mơ thấy giấc mộng làm cho hắn phải xấu hổ.



Hắn mơ nàng ngồi ở lò sưởi gần đầu giường khâu quần áo, ngẫu nhiên ngẩng đầu cười với hắn, chính là khóe mắt đuôi mày ôn nhu say lòng người, làm cho hắn nhịn không được động tam, hắn run run ngăn quần áo trong tay nàng, nàng kinh ngạc ngẩng đầu hỏi hắn làm cái gì... Hắn nói "Nhị tẩu, ta muốn yêu thương ngươi", hắn nghĩ nàng sẽ tức giận, nhưng nàng lại đỏ mặt, ngượng ngùng nhắm hai mắt lại, sau đó, sau đó hắn lại hôn nàng.



Cảnh trong mơ đột nhiên thay đổi, hắn theo bản năng hy vọng đừng có ngừng, hy vọng tiếp tục được ôm nàng, cảm giác gắn bó tươi đẹp rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mức làm cả người hắn căng thẳng , nhưng cảnh trong mơ vẫn thay đổi, trở nên càng thêm mỹ loạn.



Nàng cả người xích - lõa nằm ở dưới thân hắn, thân mình trắng trẻo, mềm mại thẹn thùng run run , nhắm mắt lại không dám nhìn hắn. Hắn hôn nhẹ lên khóe môi của nàng, tay nắm lên một bên đem bàn tay nhỏ bé của nàng buộc lên, nàng hai mắt rưng rưng cầu hắn không cần, hắn lại bị nàng kích thích tựa như điên cuồng, hung hăng đặt ở trên người nàng, tàn sát bừa bãi mỗi một chỗ, cuối cùng tiến nhập nàng...



Hắn không biết giấc mộng này kéo dài bao lâu, đợi đến khi hắn ở trong giấc mộng cảm thấy quá mức khoái hoạt mới tỉnh lại, phát hiện bên ngoài bầu trời rất nhanh đã sáng. Hắn sợ sệt một lát, chợt thấy dưới thân có chút ẩm ướt dính dính, hắn sửng sốt, sau đó một màn trong mộng theo nhau mà đến, giống như thủy triều bao phủ hắn.



Nhắm mắt lại, chưa bao giờ thấy xấu hổ như lúc này, hắn thế nhưng lại trong mộng xâm phạm nàng.




Thừa dịp đại ca còn chưa tỉnh, hắn lặng lẽ đứng dậy thay tiết khố, múc nước đem đi giặt sạch, sau đó đứng ở hậu viện như xác nhận, để ổn định rung động trong tim.



Diệp Nha đứng dậy nấu cơm, thấy cửa sau mở ra liền cả kinh, may mắn đúng lúc nhìn thấy thân ảnh Tiết Bách, nhẹ nhàng thở ra, vừa nhặt bó củi ở góc tường, vừa thuận miệng hỏi: "Tam đệ, sao ngươi dậy sớm vậy?"



Đột nhiên thấy thanh âm của nàng, Tiết Bách toàn thân cứng ngắc, sắc mặt như bị hỏa thiêu, căn bản không dám quay đầu nhìn nàng, cố gắng vẫn duy trì âm điệu hờ hững: "Ngủ không được, liền tỉnh."



"Nga." Diệp Nha không suy nghĩ nhiều, nhặt đủ bó củi liền đi vào.



Thời điểm ăn cơm, Tiết Bách tận lực tránh đối diện với nàng, nàng cùng hắn nói chuyện, hắn liền đơn giản ứng phó qua loa, trên lưng lại ra một tầng mồ hôi lạnh, ăn xong bỏ chạy ra khỏi cửa.



"Tam đệ hôm nay giống như có chút kỳ quái a!" Diệp Nha vừa thu thập bát đũa vừa nói.



Tiết Tùng cùng Tiết Thụ chỉ nghĩ hắn là do tối hôm qua làm việc chột dạ, đều không có trả lời nàng.



Diệp Nha khó hiểu nhìn bọn họ, vừa định mở miệng, xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng chửi bậy sắc nhọn của nữ nhân: "Ngươi cái đồ thối tha, lão nương hôm nay liều mạng với ngươi!"



Thanh âm truyền đến rất đột ngột, tay nàng run lên, chồng bát đũa thiếu chút nữa rơi trên bàn.



Ai vậy a, sáng sớm liền mắng chửi người?



Mà trước cửa nhà Liễu quả phụ, lúc này bị người trong thôn vây quanh xem náo nhiệt, vừa ngửa đầu nhìn hai kiện quần áo treo trên cây, vừa nhìn hai nữ nhân nổi điên đang đánh nhau trước cửa, đặc biệt Liễu quả phụ, bị nương tử ghê gớm của Lý Kim áp trên mặt đất, trúng liên tục vài cái tát, quần áo trên người bị vứt ra xa, lộ ra phần lớn ra thịt tuyết trắng. Nàng cũng đỏ mắt, vừa cào vừa cáu , nhưng so về khí lực nàng làm sao địch nổi nông phụ khỏe mạnh làm việc quần quật cả năm, hai ba cái liền bị đánh gục.



"Lý Kim ngươi là con chó, chỉ biết nằm úp sấp trong ổ chăn của lão nương, hiện tại như thế nào lại giống rùa rụt cổ không dám ra đây?"



"Ngươi cái đồ bà già vô dụng, không hầu hạ được nam nhân nhà ngươi, hắn ghét bỏ ngươi hoa tàn ít bướm mới tới tìm ta, ngươi đánh ta có ích lợi gì? Có bản lĩnh cũng xuất ra thủ đoạn đem hắn giữ chặt bên người, tự mình lo lấy a?"



Liễu Ngọc Nương đánh không lại nương tử Lý Kim, liền lớn tiếng ồn ào chửi bậy, cái gì khó nghe liền nói, hôm nay nàng là không chiếm được tiện nghi, nương tử Lý Kim cũng đừng nghĩ chiếm tiện nghi, nàng muốn mắng nàng ta, làm cho nàng ta trở thành trò cười trong miệng người khác!



Một người dùng sức để đánh, một người dùng sức để chửi, hai người đều điên rồi, cuối cùng vẫn là thôn trưởng ra mặt kêu người đem các nàng tách ra, trò cười khôi hài này mới chấm dứt.



"Ngươi nói, quần áo đó là do ai treo lên?" Đám người tản ra, có người cười hỏi.



"Ai biết, tám phần là hai người làm chuyện tốt đúng lúc bị nam nhân khác chạm vào, đỏ mắt mới xuất ra chiêu này đi, thật là xấu mặt , ha ha..."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất