Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Chương 8: Ngủ

"Không cần, đệ nói chuyện với đại ca đi, nếu không thì đi đọc sách, ta làm một mình là được rồi."



Diệp Nha giơ tay lên, vén mấy sợi tóc lòa xòa của mình ra sau tai, cười nói với Tiết Bách. Nghe Tiết Thụ nói, Tiết Bách đã được nhận là “đồng sinh” (**) rồi, tháng tư năm sau sẽ tham gia thi hương, nếu không chừng sẽ thi đỗ tú tài, làm sao nàng có thể làm chậm trễ việc đọc sách của hắn được, đây chính là đại sự làm rạng rỡ tổ tông.



(**Đồng sinh: dùng ở thời Minh – Thanh, chỉ những người đọc sách đã có tư cách khảo thí (do đã vượt qua cuộc thi sát hạch tư cách tham gia khoa cử))



Chống lại ánh mắt sùng bái của nàng, Tiết Bách khó được đỏ mặt, "Ừ" nhỏ một tiếng, theo thói quen đi về phòng tây ôn tập.



Diệp Nha nhìn hắn vào nhà, rồi tiếp tục nhào bột.



Nhào bột xong xuôi, nàng đi vào sân hái một ít đậu que, rửa sạch, thuần thục cắt nhỏ, lúc này bột mì cũng được rồi, nàng hốt đậu để vào một cái dĩa, sau đó chuyển sang nhào bột mì thành một sợi mì thật dài, cuối cùng dùng dao cắt thành những sợi mì nhỏ dài, vừa vặn.



Nhóm lửa, bỏ sợi mỳ vào nước sôi nấu chín, trụng qua ba lần nước.



Một lần nữa đảo nồi cho nóng, rồi từ kệ bếp bên cạnh Diệp Nha lấy ra một ít dầu đậu phộng bỏ vào nồi, thêm chút tỏi và muối, chờ tỏi tỏa ra mùi thơm, thì bỏ đậu vào... Nguyên liệu chỉ có chừng này, nàng chỉ có thể làm được như vậy.



Vừa dọn bàn xong, chợt nghe tiếng Tiết Thụ hưng phấn kêu to: "Nương tử, ta về rồi!"



Diệp Nha kinh hỉ xoay người, đúng lúc Tiết Bách cũng đi ra, hai người nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía cửa.



Trên vai Tiết Thụ khiêng một con heo rừng to lớn, rõ ràng còn sống, yếu ớt kêu rên mấy tiếng, thỉnh thoảng giãy dụa một chút, cũng không mảy may ảnh hưởng đến Tiết Thụ chút nào.



Heo lớn như vậy ít nhất cũng phải đến hai trăm cân đó! Diệp Nha trừng to hai mắt, sức lực của Tiết Thụ thật là lớn!



"Hắc hắc, tam đệ đã về rồi!" Tiết Thụ đặt heo rừng dưới mái hiên, lau mồ hôi, cười vui vẻ đi tới bên này.



"Chờ chút, huynh nhìn trên người huynh kìa, bẩn quá, đi tắm rửa xong rồi hãy về đây ăn cơm." Tiết Bách nhìn vết máu trên vai hắn, nhíu mày nói, phòng bếp còn tỏa ra mùi thơm mê người, không thể để huynh ấy phá hủy.



Tiết Thụ hít hít mũi, duỗi cổ nhìn vào trong, thấy khuôn mặt Tiết Bách nhăn nhó, biết không thể nói lại, ủy khuất bĩu môi, chậm rãi đi tới cửa, vừa đi vừa tỏ ra đáng thương quay đầu lại nhìn Diệp Nha, hy vọng nàng mở miệng xin cho hắn.



Lúc này sắc trời mới vừa tối, Tiết Thụ còn quang minh chính đại đi ra sông tắm, hình như không được tốt lắm. Diệp Nha liếc mắt nhìn mấy nhà xung quanh, có chút lo lắng.



Tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của nàng, Tiết Bách giải thích nói: "Nhị tẩu yên tâm đi, bờ sông có chỗ rất kín đáo, đệ...nhị ca cũng thường tắm ở đây, chưa từng bị người bắt gặp bao giờ." Thật ra hắn mới là người đầu tiên phát hiện ra vị trí đó, từ từ đã biến thành chỗ tắm chuyên dụng của cả ba người.



Đề tài này có chút xấu hổ, Diệp Nha gật đầu lấy lệ, đỏ mặt nói: "Tam đệ, đệ đi tìm quần áo đưa cho nhị ca đệ đi." Nói xong bỏ đi dọn bàn.



Nhìn bóng dáng bận rộn của nàng, Tiết Bách không khỏi giơ lên khóe môi, tiểu tẩu tử thật đúng là rất dễ dàng thẹn thùng mà.



*









Mì sốt tương thơm ngào ngạt, Tiết Tùng ăn hai chén, Tiết Thụ ăn ba chén như cũ mà vẫn chưa thỏa mãn, Tiết Bách cũng ăn hai chén, trên mặt lại là nụ cười thỏa mãn, chỉ đáng thương Diệp Nha, tuy rằng ăn một chén không đủ no, nhưng trên bàn đã hết rồi, ai bảo nàng đã xem nhẹ sức ăn của ba huynh đệ bọn họ chứ? Đặc biệt là Tiết Tùng, rõ ràng là không dám ăn nhiều, phải nhường nhịn cho mọi người trong nhà, xem ra sau này nấu cơm phải làm nhiều một chút.



Rửa chén xong, bên ngoài trời đã tối.



Cũng đến lúc thay thuốc cho Tiết Tùng rồi.



Diệp Nha đỏ mặt, bây giờ đã có Tiết Thụ và Tiết Bách ở đây, nàng thật ngại thay thuốc cho Tiết Tùng, nhưng hai người bọn họ thì làm sao có thể làm nhẹ nhàng được chứ?



Tiết Tùng nhìn ra sự xấu hổ của nàng, mở miệng nói: "Đệ muội, mọi người đi nghỉ trước đi, một lát nữa tam đệ sẽ thay thuốc cho ta."



Tay phải Tiết Thụ kéo áo Diệp Nha, "Nương tử, chúng ta đi thôi." Ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, mặc kệ ai nhìn thấy đều biết hắn suy nghĩ cái gì.



Diệp Nha xấu hổ và giận dữ muốn chết, xoay người chạy ra ngoài. Tiết Thụ muốn đuổi, lại bị Tiết Tùng kêu lại.



Trên mặt Tiết Bách lộ ra tươi cười bí ẩn, vừa định nói chuyện, Tiết Tùng đã lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Tam đệ, ngày mai đệ ôm sách chuyển qua bên này đi, sau này nơi đó là phòng ở của nhị ca, không có việc gì đệ đừng đi qua. Đệ ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với nhị ca của đệ."



"Huynh muốn nói cái gì, bây giờ không nói được không?" Tiết Thụ duỗi cổ ngóng ra bên ngoài, không biết nương tử đã chạy đi đâu.



Tiết Tùng trừng mắt lắc đầu, Tiết Bách lại cười nói: "Nhị ca có nương tử, quả thực đã khác trước rồi!" Nhị ca ngốc như vậy, không ngờ lại là người đầu tiên trong bọn họ cưới vợ.



Tiết Thụ dường như cũng không có nghe thấy lời hắn nói, cũng không nhìn hắn.



Tiết Bách đành phải đi ra ngoài, muốn ra sau sân, nhưng vừa thoáng nhìn đã thấy một thân ảnh mơ hồ, bước chân liền rẽ hướng, đi sân trước.



Đợi tiếng bước chân của Tiết Bách đi xa, Tiết Tùng hạ thấp giọng dặn dò Tiết Thụ: "Nhị đệ, một lát nữa lúc đi ngủ, nếu nàng không muốn, đệ không được bắt buộc nàng, biết không?" Ngày hôm qua Diệp Nha hôn mê bất tỉnh, hắn không nắm chắc tính tình của nàng, cũng không biết hai người này rốt cuộc như thế nào lại làm chuyện đó, hôm nay quan sát, cảm thấy nàng không phải là loại người chủ động lấy thân báo đáp, vậy chỉ có một khả năng là do nhị đệ ngốc của hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm bậy rồi. Dù cho bây giờ nàng đồng ý ở lại đây, nhưng trong lòng chắc chắn cảm thấy không vui đối với việc nhị đệ ép buộc tối qua. Thêm một thời gian nữa, nàng sẽ dần dần dung nhập vào gia đình này, nhưng bây giờ không thể dọa nàng sợ được.



"Biết rồi, biết rồi, vậy đệ đi đây!" Tiết Thụ căn bản không hề chú tâm nghe, thấy Tiết Tùng nói xong, thì thuận miệng đồng ý, lập tức bỏ chạy ra ngoài, hắn còn muốn đi tìm vợ nữa.



Tiết Tùng bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nếu đêm nay nhị đệ dám ép nàng, ngày mai sẽ đánh hắn một trận.



Tiết Thụ đi sân trước, không thấy Diệp Nha, liền xoay người chạy đến sân sau.



Tiết Bách vừa mới trở lại, dưới mái hiên níu lại cánh tay Tiết Tùng, nhỏ giọng nói: "Nhị ca, nhớ lấy nước tắm cho nhị tẩu."



Vì thế, lúc Tiết Thụ tìm được Diệp Nha ở sân sau, liền tranh công lôi kéo tay nàng: "Nương tử, nàng vào phòng trước đi, ta múc nước cho nàng tắm!"



Tay hắn cực nóng, bá đạo cầm chặt tay nhỏ bé của nàng, Diệp Nha chỉ cảm thấy lúc này hắn chính là một nam nhân bình thường, uy nghiêm ban ngày của nàng ở trước mặt hắn không còn sót lại chút gì. Bây giờ đại ca và tam đệ đều ở nhà, nàng không thể làm bộ tức giận la mắng hắn được, đành phải nhỏ giọng nói: "Chờ đại ca và tam đệ ngủ rồi, chàng hẵng đi." Phòng ở lớn như vậy, nghĩ đến nếu lúc nàng tắm rửa, cách vách còn có hai đại nam nhân thanh tỉnh, gương mặt của nàng nóng lên như bị phỏng vậy.









"Vậy cũng được, chúng ta về phòng trước đi." Điều Tiết Thụ quan tâm chỉ là việc hắn và nương tử ngủ chung với nhau, kéo tay Diệp Nha đi vào phòng.



Trong phòng rất tối, Diệp Nha ngồi ở trên giường, Tiết Thụ đứng trước mặt nàng, lôi kéo tay nàng thưởng thức, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng.



Diệp Nha như đứng đống lửa như ngồi đống than, ánh mắt không biết nên nhìn nơi nào, Tiết Thụ kề sát như vậy, thậm chí nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của hắn, hơi thở ấm áp của hắn phất lên mặt nàng, ngưa ngứa.



"A Thụ, chàng đi thay thuốc cho đại ca đi, không biết tam đệ có biết đổi thuốc được không." Nàng thật sự không chịu nổi bầu không khí này, ý đồ lừa hắn rời đi.



"Không đi, trước kia đều là tam đệ giúp đại ca bôi thuốc." Tiết Thụ không nỡ đi, nhìn chằm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thầm nghĩ nếu hắn vụng trộm hôn nàng một cái, không biết nương tử có tức giận giống ban ngày hay không? Nếu chọc nàng khóc, đêm nay cũng đừng hòng ôm nàng ngủ.



Diệp Nha hết cách, đành phải mặc hắn nhìn chằm chằm, lỗ tai lắng nghe động tĩnh ở phòng đông.



Một lát sau, Tiết Bách đi ra sân hắt nước, giọng nói khe khẽ truyền vào: "Nhị ca, chúng ta đi ngủ đây, huynh cũng ngủ sớm một chút đi, sáng sớm sáng sớm phải đi lên thị trấn đó." Sau đp1 truyền đến tiếng hắn đóng cửa phòng.



"Nương tử, nàng chờ một chút, ta đi lấy nước cho nàng tắm rửa!"



Tiết Thụ thầm thì nói vào trong tai Diệp Nha, ngay lúc lúc Diệp Nha định tránh né, đã bay nhanh hôn nàng một cái, vui vẻ chạy ra ngoài.



Diệp Nha cũng không thể nói rõ trong lòng có cảm giác gì, tất cả suy nghĩ trong đầu đều là chuyện một lát nữa phải tắm rửa như thế nào đây. Nàng không thể đuổi Tiết Thụ ra ngoài, nếu để Tiết Tùng và Tiết Bách biết được, nhất định sẽ nghĩ nàng bắt nạt Tiết Thụ ngu ngốc, mà thôi, cũng hên là trong phòng tối đen như mực... A, chết rồi, nàng chỉ có một bộ quần áo này, bận bịu cả một ngày, đã sớm ướt đẫm mồ hôi, nhất định phải giặt sạch, không biết ngày mai có thể khô hay không... Nếu trời nắng còn tốt, nếu lỡ trời mưa thì biết làm sao bây giờ?



Miên man suy nghĩ, Tiết Thụ đã mang thùng tắm vào, đổ đầy nước, rồi hưng phấn nhìn nàng: "Nương tử, mau tắm rửa đi!"



"Chàng nhỏ giọng chút!" Diệp Nha thấp giọng giáo huấn, thừa dịp Tiết Thụ không chú ý trốn vào bên cạnh thùng gỗ, cực nhanh cởi ra quần áo ném vào trong ngực hắn: "Váy bẩn rồi, chàng ra bờ sông giặt nó dùm ta đi, sau đó vắt khô rồi đem về phơi." Chờ hắn vừa đi, nàng phải nắm chặt thời gian tắm rửa, như vậy có thể tránh cho xấu hổ.



Tiết Thụ lẳng lăng nhìn Diệp Nha, nàng đưa lưng về phía hắn, ngồi xổm xuống phía sau thùng nước, mái tóc dài bị xổ xuống, tấm lưng tuyết trắng, chỉ lộ ra đầu vai khéo léo mượt mà, run nhè nhẹ. Hắn nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, muốn đi qua nhìn thật kỹ, Diệp Nha dường như biết tâm tư của hắn, sẵng giọng: "Không được lại đây, mau đi giặt quần áo cho ta!"



"Ừ, vậy nàng tắm từ từ thôi nha..." Giọng nói nương tử có chút nức nở, Tiết Thụ rất đau lòng, lưu luyến đi ra ngoài, lại sợ nương tử tắm quá nhanh, vừa ra đến cửa liền chạy thật nhanh đến bờ sông.



Đáng tiếc chờ hắn trở về, Diệp Nha đã trốn vào chăn, trùm kín mít.



"Nương tử, sao nàng tắm nhanh vậy!" Tiết Thụ bất mãn đứng trước giường Diệp Nha buồn bực nói.



Diệp Nha nằm hướng vào tường, giả chết không để ý tới hắn.



Mùi thơm ngát chợt bay vào chóp mũi, Tiết Thụ hít sâu một hơi, nhớ lại đây là hương vị trên người nương tử, nghĩ đến nương tử trơn mềm nằm trong chăn, hắn cũng không tức giận, hưng phấn đi đổ nước tắm, khóa cửa phòng xong, cũng cởi quần áo chui vào trong chăn, "Nương tử, ta muốn ôm nàng ngủ."



Thân thể nương tử rất mềm mại, thơm thơm, sờ vào cực kỳ dễ chịu, nếu, nếu nương tử chịu cho hắn đi vào, vậy thì càng tốt, Tiết Thụ mặt nóng lên tưởng tượng.



*--Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:--* Liệu tưởng tượng của ngốc Thụ có thành hiện thực không?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất