Chương 199: Phiền Phức Phối Hợp
Cước bộ mấy người trầm ổn, không vội không chậm, khi thì đạp gãy cành khô trên mặt đất phát ra một tiếng vang giòn tan, hù dọa phi điểu đang nghỉ ngơi trong rừng đêm, nghe vài tiếng "Uỵch", bay về phía rừng sâu.
- Đại ca, sắp đến rồi.
Xa xa nhìn thấy bóng dáng đen sì giống như cự thú đang tiềm phục trong rừng, một người đi ở phía trước dừng bước, thấp giọng nói.
Đi về phía trước mấy chục trượng sẽ đến túp lều mà Ngô Ứng và bọn hắn đã ước định.
- Đại ca, huynh Ngô huynh đệ kia có thể thành công hay không?
Mấy người dừng bước, một hán tử mặt dài nhìn túp lều trước mặt, nhỏ giọng hỏi.
- Nghe nói người kia chỉ là một thư sinh yếu đuối, võ công Ngô huynh đệ không tầm thường, sợ ba người các ngươi cộng lại cũng chưa hẳn đối thủ của hắn, việc này sợ rằng không có sơ hở.
Người được hán tử mặt dài gọi "Đại ca" là một nam tử vóc người rất cao lớn, trên mặt có mấy đạo vết thương ngang dọc, trầm giọng lên tiếng.
- Đúng thế, lấy thân thủ Ngô huynh đệ sẽ không có sơ xuất, cũng không biết hắn có thể tra hỏi ra cách điều chế "Như Ý Lộ" hay không, nghe nói thứ kia rất đáng tiền.
Hán tử mặt dài gật gật đầu.
- Hắc hắc, lão tứ ngươi còn lo lắng chuyện này, lá gan của đám thư sinh rất nhỏ, trước chém hắn một tay một chân, hắn không sợ đái ra quần mà sẽ khai ra cách điều chế à.
Một nam tử cầm đao bên cạnh hán tử mặt dài nghe vậy, khinh thường giật nhẹ khóe miệng.
Chuyện giết người mưu tài, bốn người huynh đệ bọn họ mấy năm qua làm không ít, mặc hắn cường ngạnh cỡ nào, mấy đao chém xuống, những lời nên nói hay không nên nói đều sẽ được nói ra hết.
Lần trước bốn người phạm án, không có thu thập sạch sẽ dấu vết, bị quan phủ để mắt tới, chạy trốn đến Khánh An phủ, dưới cơ duyên nhận biết Ngô Ứng, sau khi quen biết, Ngô Ứng kia nói với bọn họ một ít chuyện, mấy người hợp mưu một hồi mới có chuyện hôm nay.
- Chúng ta vẫn nhanh lên một chút, vạn nhất Ngô huynh đệ ra tay không nhẹ không nặng, giày vò thư sinh kia tới chết, chúng ta hôm nay coi như mất công.
Hán tử mặt dài thúc giục.
Hắn cũng không phải lo lắng thư sinh kia, trước kia, bốn người bọn họ cũng đã gặp qua tình huống tương tự, một lần ép hỏi ngân khố của một đại gia ở nơi nào, nhưng ra tay quá nặng, còn chưa hỏi ra, tài chủ kia đã ngủm củ tỏi để bọn hắn lãng phí thời giờ.
Có thể Ngô huynh đệ đó giờ chưa từng làm loại chuyện này, nghe nói hắn và thư sinh kia còn có tư oán không nhỏ, nếu chưa hỏi ra cách điều chế đã giết chết hắn, mộng phát tài của bọn họ sẽ vỡ vụn.
- Lão tứ nói có lý, chúng ta vẫn nhanh chân lên một chút.
Trong bốn người, gầy gò nam tử vẫn không mở miệng lên tiếng, dẫn đầu đi qua.
Ba người còn lại theo sát phía sau.
Trong lều, Lý Dịch kém chút nôn ra hết mật đắng, không xem thi thể Ngô Ứng nữa, cảm giác đau rát nóng bỏng trên đùi, chỗ bụng bị Ngô Ứng đánh một chưởng càng đau đớn khó nhịn, vừa rồi nôn mửa sợ có hơn phân nửa nguyên nhân là vì một chưởng kia.
Nghe Như Ý nói, sau khi luyện võ lâu dài luyện được chân khí, nhẹ nhàng một chưởng vỗ vào người, mặt ngoài không có vết thương gì, nhưng ngũ tạng bên trong đều bị chân khí phá hủy, Lý Dịch cảm thấy hắn hiện tại chắc đang thuộc trạng thái này.
Một chưởng vừa rồi của tên khốn kiếp Ngô Ứng này không nhẹ, trước đó nhìn thấy Lão Phương tung quyền đánh bay bọn người, cảm giác vẫn rất kích thích, sau khi tự mình kinh lịch, chỉ có khổ sở không nói nên lời.
Vừa rồi, hắn vén áo lên nhìn một chút, chỗ kia đã xuất hiện một chưởng ấn ứ máu, cũng không biết mình có bị nội thương gì không... nghỉ ngơi tại chỗ vài phút, đầu dần có cảm giác choáng váng.
Lúc này, hắn bắt đầu có chút hiểu vì sao mỗi khi Lý Hiên xuất hành đều có rất nhiều thị vị âm thầm bảo vệ, nếu như hôm nay cùng Lão Phương trở về cũng không có thảm như hiện tại.
Miễn cưỡng đứng lên, không tiếp tục nhìn Ngô Ứng nằm trên mặt đất, trực tiếp đi ra ngoài.
Có trời mới biết gia hỏa Ngô Ứng này còn có đồng bọn hay không, đối phó một Ngô Ứng, hắn đã dùng hết tất cả vốn liếng, kém chút ngỏm, đừng nói lại thêm một tên biết võ công, hắn hiện tại đối phó một người bình thường cũng đã cảm thấy quá sức.
- Ngô huynh đệ, chúng ta tới rồi.
Bên ngoài túp lều truyền đến một đạo thanh âm thô kệch.
Lý Dịch dừng bước.
- Mẹ, cái miệng quạ đen, nói cái gì đến cái đó...
Lý Dịch thầm mắng một tiếng, nắm chặt cây đao trong tay.
- Ngô huynh đệ?
Thấy bên trong không có thanh âm truyền ra, hán tử mặt dài hỏi lại một câu.
- Vào đi.
Lần này, bên trong rất nhanh truyền ra âm thanh.
- Bắt được người?
Trên mặt hán tử mặt dài hiện ra vẻ vui mừng, đi vào lều.
Ánh trăng xuyên thấu chiếu vào túp lều qua khe hở, nhìn không rõ tình hình bên trong, hán tử mặt dài chỉ thấy một bóng người ngồi xổm ở nơi đó, nhìn xuống mặt đất thì thấy còn nằm một người.
- Thế nào, hỏi ra cách điều chế chưa?
Hán tử mặt dài quan tâm nhất vấn đề này, nhanh chân đi tới.
- Không để ý giết chết hắn rồi.
"Ngô huynh đệ" trả lời để đại hán biến sắc.
Thật sự lo cái gì đến cái đó, hán tử mặt thẹo bước nhanh về phía bên này.
- Ta xem một chút...
Hắn ngồi xuống sát bên người "Ngô huynh đệ", muốn nhìn thi thể kia.
Ngay vào lúc này, sau lưng bỗng truyền đến tiếng la.
- Lão tứ cẩn thận!
Hán tử mặt dài phục trên đất, bên tai truyền đến tiến la của quen thuộc của đại ca, đang muốn quay đầu, một thanh trường đao băng lạnh đã gác trên cổ hắn.
- Đừng nhúc nhích.
Thanh âm vừa rồi hơi chút mập mờ bỗng nhiên trở lên rõ ràng.
- Ngô huynh đệ, ngươi...
Hán tử mặt dài vừa sợ vừa giận, chậm rãi quay đầu, muốn chất vấn Ngô huynh đệ, sắc mặt lần nữa biến đổi.
- Ngươi, ngươi không phải Ngô huynh đệ!
Giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt hắn mãnh liệt nhìn về phía thi thể trên mặt đất, mượn mấy tia ánh trăng, lúc nhìn thấy Ngô Ứng, một con mắt còn đang cắm mũi tên nhỏ, con mắt còn lại trợn to, đã không chết không thể chết, trên mặt lộ ra vẻ rất khó tin.
Thư sinh kia...
Thư sinh yếu đuối trong miệng bọn họ vậy mà giết được Ngô Ứng!
Chính bởi vì cực kỳ tự tin đối với võ công Ngô Ứng, hắn không lo lắng Ngô Ứng không có bắt được người mà chỉ lo lắng qua hắn ra tay nặng giết chết thư sinh kia, lại chưa từng lo lắng qua Ngô Ứng sẽ lật thuyền trong mương, mất mạng trong tay thư sinh.
Bởi vậy, vừa rồi tiến vào túp lều, mặc dù hắn cảm giác được âm thanh Ngô huynh đệ hôm nay có chút không giống, cũng chỉ hơi nghi hoặc một chút, căn bản không có suy nghĩ đến phương diện khác.
Nhưng một màn trước mắt chứng minh điều hắn lo lắng lúc trước đều vớ vẩn...
Trên đao có máu, sợ rằng Ngô Ứng vừa rồi chết dưới cây đao này, nhìn thư sinh đang lộ vẻ mặt bình tĩnh, hán tử mặt dài không khỏi rùng mình.
Cửa lều, nhờ ánh trăng, ba hán tử thấy một màn bên trong, trên mặt cũng đầy vẻ khó tin.
Ngô Ứng chết, lão tứ bị người dùng đao gác ở trên cổ...
Đây chính là thư sinh yếu đuối mà Ngô Ứng nói?
- Ngồi xổm rất khó chịu, còn mong phối hợp một chút, đứng lên đi.
Trong lúc tâm thần mấy người đang chấn động, thanh âm thư sinh kia truyền tới.
Trang 101# 1