Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 200: Vì Sao Các Ngươi Vẫn Còn Sống?

Chương 200: Vì Sao Các Ngươi Vẫn Còn Sống?




Rầm.

Cổ họng hán tử mặt dài động một cái, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, trường đao rét lạnh gác trên cổ hắn, thoáng dùng lực thì sẽ có tơ máu cực nhỏ chảy ra, hắn không dám trì hoãn, chậm rãi đứng người lên.

- Đừng, đừng xúc động, chuyện gì cũng từ từ nói.

Hán tử mặt dài run rẩy lên tiếng.

Trên cổ Ngô Ứng bị người cắt một đao, hắn cũng không muốn sau một lát, mình cũng nằm giống tư thế với Ngô Ứng trên mặt đất.

Dù sao, hắn và Ngô Ứng chưa nói có giao tình gì, chỉ có quan hệ lợi ích, lợi dụng lẫn nhau, trong lòng chưa từng nghĩ sẽ báo thù cho hắn, cũng không đáng chết cùng hắn.

Trong lòng chỉ đang cầu xin thư sinh này không nên xúc động...

Lối vào căn lều, ba người liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi di động vào bên trong một chút.

- Ba người các ngươi, ra ngoài.

Thư sinh kia đứng lên, trường đao vẫn gác lên cổ lão tứ, nhìn ba người nói.

Ba người không biết làm sao, dừng chân, chậm rãi lui ra ngoài.

Lão tứ còn trong tay thư sinh, vạn nhất hành động thiếu suy nghĩ chọc giận hắn, tay run một cái, đầu lão tứ không còn a.

Chỉ có thể trước làm theo ý hắn, tạm thời lui ra ngoài, thư sinh tựa hồ bị thương không nhẹ, sợ rằng kiên trì không bao lâu.

Giờ phút này, trong lòng ba người càng thêm phiền muộn.

Lúc trước, khi Ngô Ứng nói về thư sinh này với bọn hắn, khẩu khí chẳng hề để ý, khinh thường đến cực điểm, một mình hắn sẽ ôm tất cả mọi chuyện, chỉ cần bốn người bọn họ trong đêm đi qua đây, ép hỏi ra cách điều chế, sau đó mấy người lập tức kết bạn chạy trốn khỏi Khánh An phủ.

Thật không nghĩ đến, bọn họ dựa theo ước định đến, Ngô Ứng chết, vĩnh viễn không có khả năng thực hiện lời nói lúc trước, chết trong tay "Thư sinh yếu đuối" trong miệng hắn, nay còn góp thêm cả lão tứ vào.

Nghĩ đến những lời Ngô Ứng miêu tả thư sinh, trong lòng ba người đồng mắng một tiếng.

Con mẹ nó chứ, thật là người đọc sách tay trói gà không chặt?

Sau khi giải quyết Ngô Ứng, còn có thể tỉnh táo ngồi xổm ở đó giả trang hắn, gác đao ở trên cổ lão tứ, ai mới giống dân liều mạng đây?

Mà lúc này, “dân liều mạng” trong lòng bọn họ cầm trường đao trong tay, sắc mặt tái nhợt, một cơn buồn ngủ tràn vào trong đầu, Lý Dịch bỗng nhiên cắn đầu lưỡi, cả người thanh tỉnh mấy phần.

Bốn người, tính cả hán tử mặt ngựa tạm thời bị hắn cưỡng ép, đối phương có bốn người.

Đơn đả độc đấu, khẳng định không đối thủ của bất kỳ một người nào trong bọn họ, nếu như không phải mượn đêm đen, giả bộ làm Ngô Ứng lừa hán tử, chỉ sợ hiện tại hắn vừa đào thoát khỏi móng vuốt sói thì lại rơi vào miệng cọp.

Vì sao lúc nào mình cũng gặp phải bọn vương bát đản thế này, không phải nhân vật chính luôn gặp may à?

Tình huống trước mắt thực không lạc quan, tuy có thể dùng hán tử kiềm chế mấy người này một chút, nhưng hắn vẫn trốn không thoát.

Hắn không có thể lực vừa dùng đao kề trên cổ hán tử, vừa dọc theo đường đi trở về, nghĩ tới đây, bỗng nhiên cảm giác dưới chân có chút lạnh, cúi đầu nhìn xuống, chân trái chỉ mang tất, không biết lúc nào đã ném đi một chiếc giày, vừa rồi dĩ nhiên lại không có chú ý...

Khẽ thở dài một tiếng, mặc dù tình thế không lạc quan nhưng vẫn không thể từ bỏ, lần nữa cắn đầu lưỡi làm cho mình thanh tỉnh một chút, bây giờ cũng không cần sốt ruột rời khỏi, trước khôi phục một một ít thể lực, đợi lát nữa mới có sức lực bàn điều kiện cùng đám gia hỏa này.

Bằng không, chờ đến khi thân thể của hắn chịu không được nưa, lúc đó mới thực sự là bi kịch.

Tuy cách điều chế Như Ý Lộ trọng yếu nhưng mạng còn quan trọng hơn.

......

- Đại ca, thư sinh kia sẽ không cắt cổ lão tứ đó chứ?

Bên ngoài lều, nam tử cầm đao cao lớn nhìn hán tử mặt thẹo, có chút lo lắng hỏi.

- Sẽ không, thư sinh kia là người thông minh, nếu như hắn giết lão tứ, hắn cũng chạy không thoát.

Hán tử mặt thẹo còn chưa mở lời, nam tử gầy gò đã mở miệng trước.

- Không sai."

Hán tử mặt thẹo trầm giọng mở lời.

- Nếu như hắn muốn mạng sống thì sẽ không động đến lão tứ, tuy không biết hắn làm sao mà giết được Ngô huynh đệ, nhưng xem ra hắn cũng bị thương không nhẹ, lấy cơ linh của lão tứ, sẽ không xảy ra đại sự gì, chúng ta ở chỗ này chờ là được, ta nghĩ không lâu nữa hắn thì sẽ tự mình đi ra...

Hán tử mặt thẹo còn chưa nói hết lời, sắc mặt ba người đồng thời biến đổi, nhìn về phía sau.

Dưới ánh trăng, một đạo bóng dáng như ẩn như hiện đang nhanh chóng áp sát tới.

- Người nào?

Ba người cơ hồ đồng thời quay người, cái bóng kia chạy tới với tốc độ cực nhanh, mới qua hai lượt hô hấp, ba người đã thấy một tuấn mã đang chạy như bay đến bên này, một cô gái trẻ tuổi ngồi trên đó.

Trên tay nữ tử kia cầm một tấm vải nhỏ, phi thân xuống từ trên ngựa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn phía trước.

Đêm hôm khuya khoắt, hoang sơn dã lĩnh thế mà xuất hiện một nữ tử, trong lòng ba người cực độ ngoài ý muốn.

- Hắc hắc, đại ca nhị ca, không phải ông trời biết rõ mấy người huynh đệ chúng ta tịch mịch trong đêm, cho nên đưa tới một mỹ nhân để giải sầu đó chứ?

Nam tử cầm đao sững sờ một lúc, mượn ánh trăng thấy rõ tướng mạo nữ tử kia, trên mặt lộ ra nụ cười dâm đãng, đi qua.

Tuy không biết tại sao nữ tử này lại xuất hiện ở đây nhưng nguyên nhân không còn trọng yếu, kết quả mới quan trọng.

Con ngựa không tiến thêm nữa, trong tay nữ tử cầm miếng vải nhặt được trên đường núi, nhìn về phía căn lều phía trước.

Bên kia cành khô lá héo úa đầy đất, một chiếc giày cực không hài hòa ra hiện ra dưới ánh trăng.

- Mùi máu tươi...

Trong không khí tản ra mùi máu nhàn nhạt để tim của nàng chìm xuống.

- Lý Dịch đâu?

Nàng ngẩng đầu nhìn nam tử đang đi tới, lạnh giọng hỏi.

- Lý Dịch?

Nam tử cầm đao nghe vậy sững sờ, sau đó mới nghĩ đến đây chính là tên của thư sinh mà Ngô huynh đệ nói.

Thì ra nữ tử này đến tìm thư sinh kia.

Thật xảo, nếu như có thể bắt được nàng, uy hiếp của thư sinh đối với lão tứ sẽ không có ý nghĩa nữa.

Mà dáng dấp của nữ tử này... Nghĩ tới đây, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười dâm đãng.

- Cô nói thư sinh kia sao, hắn đã chết rồi.

Nhìn nữ tử trước mặt, nói.

- Theo ta thấy, cô cũng không cần tìm thư sinh kia làm gì, các ca ca người nào không mạnh hơn hắn ngàn lần vạn lần?

- Hắn đã chết...

Trong tai nữ tử một mực quanh quẩn một câu nói này.

Thân thể nàng run rẩy, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.

Cuối cùng... Vẫn tới chậm?

- Lão tam, bắt nàng trước, chuyện của hắn, một hồi lại nói sau.

Nam tử trầm ổn lên tiếng.

Lão tam trước giờ đều sắc tâm khó sửa, đã từng gây ra không ít chuyện, nữ tử này xuất hiện quỷ dị, chế trụ nàng trước, sau đó áp chế thư sinh kia mới khẩn yếu.

- Ta nói nhị ca, các huynh sao thô lỗ thế, không được làm cho vị mỹ nhân này hoảng sợ nghe, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng dấp xinh đẹp này...

Nam tử được xưng lão tam để đao xuống, trên mặt hiện ra vẻ chế nhạo, đưa tay về phía nữ tử, định sờ lên gương mặt xinh đẹp của nàng.

- Hắn đã chết, vì sao các ngươi còn sống...

Ngay vào lúc này, một giọng nói băng lãnh không chứa đựng bất kỳ một tia cảm tình nào đột nhiên vang lên.

Nam tử kia sững sờ, sau một khắc, trước mắt xuất hiện một dải lụa màu trắng.

"Ây..."

Hắn bỗng nhiên trợn to hai mắt, hai tay che cổ họng, cố gắng hô hấp, nhưng cuối cùng cũng chỉ phí công, máu tươi tràn ra từ khe hở hai tay, ngã xuống đất phát ra một tiếng vang trầm thấp.


Trang 101# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất