Chương 205: Tông Sư
Không thể nói cho các nàng biết đây là vị công chúa nhàn rỗi, chỉ có thể dựa vào thân phận bộ đầu mà giới thiệu.
Bộ đầu nha môn đến thăm Huyện úy cũng là chuyện bình thường.
Lý Minh Châu tới đây chỉ để thăm Lý Dịch, thuận tiện hỏi xem đêm qua phát sinh chuyện gì, tuy Lý Dịch không nói thẳng nhưng nhìn nữ tử cầm kiếm phía sau, trong lòng nàng cũng đoán được tám chín phần.
Nàng cũng không có ý định truy hỏi đến cùng, dù sao địa vị của Lý Dịch trong lòng nàng trọng yếu hơn những tên ác đồ kia.
Đương nhiên, có thu hoạch ngoài ý muốn.
Võ công cô gái trẻ kia không tệ, từ nhỏ đến bây giờ nàng chưa bao giờ gặp địch thủ, đây là lần đầu gặp được đối thủ cùng trang lứa mà không nắm chắc phần thắng.
Về nữ tử xuất hiện sau - thê tử của Lý Dịch, nhìn bên ngoài lớn hơn các nàng khoảng một hai tuổi, dễ dàng bức lui ma ma càng khiến nàng không khỏi so sánh.
Tuy nàng cũng không vì võ công bản thân mà kiêu căng, nhưng cao thủ Tông Sư võ lâm đều tán thưởng nàng là kỳ tài võ học, nếu xảo hợp còn có thể bước vào Tông Sư.
Vậy mà hôm nay nhìn thấy hai nữ tử, quả thực để nàng gặp đả kích không nhỏ.
- Đi thôi.
Mục đích tới đây đã đạt được, nàng khoát khoát tay với Lý Dịch, quay người ra ngoài.
Lão bà kia đi theo phía sau nàng, trước khi đi còn liếc nhìn Liễu Như Nghi một cái, nét kinh sợ trên mặt vẫn chưa biến mất.
- Sao lại đi rồi, không ở lại dùng cơm à?
Lý Dịch đứng tại chỗ lên tiếng.
- Dưỡng thương cho tốt, thương thế tốt hơn thì đến nha môn đưa tin.
Vừa dứt lời, thân ảnh nàng đã khuất tầm mắt Lý Dịch.
Lý Dịch lắc đầu, nữ nhân này không có chút cảm thông, hắn đã bị thương thành dạng này mà còn muốn chèn ép, cũng khổng phải làm cho nhà nàng, làm gì gấp gáp vậy…
Mà hình như đúng là đi làm cho nhà nàng a…
Thở dài một hơi, làm quan đã khó, làm lão bản cho thiên kim tiểu thư càng khó hơn.
Lão bà bà đi khỏi, không còn náo nhiệt để xem, Như Nghi đỡ hắn lên giường, lão Phương chạy qua mở ra rương lớn Lý Minh Châu mang đến.
- A, sao bên trong lại nhỏ như vậy.
Rương được mở ra, lão Phương có chút ngạc nhiên, còn tưởng trong rương đựng thứ gì, kết quả chỉ có vài hộp hình chữ nhật.
- Trời ơi, Nhân Sâm lớn vậy!
- Đây là Lộc Nhung.
- Đây là... Tổ yến?
...
...
Trước mặt người nhà Lý Dịch, lão Phương cho tới giờ chưa từng xem mình là người ngoài, mở từng hộp ra, kinh hô không ngừng.
Đồ Lý bộ đầu này màng đến nhiều thứ quá quý, tùy tiện bán một thứ ra ngoài đã có thể kiếm về không ít bạc.
Từ nhỏ lớn lên trong núi, hắn quen thuộc những dược liệu này đến không thể quen thuộc hơn.
- Trong nhà Lý bộ đầu này nhất định có rất nhiều tiền?
Tiểu Hoàn đứng cạnh lão Phương thấy bộ dáng kinh ngạc của lão, lẩm bẩm.
- Đâu chỉ có tiền, nhà Lý Bộ đầu là đại tài chủ, bạc nhiều đến nỗi xài hoài không hết.
Lý Dịch ngồi trên giường chen lời.
Những thứ này có thể quý giá với người bình thường nhưng trong hoàng cung lại không hiếm lạ, là đại tài chủ lớn nhất nước, có cả giang sơn, mấy thứ nho nhỏ này không đáng kể.
Không chừng công chúa điện hạ buổi sáng cũng dùng tổ yến súc miệng đây.
Bất quá, lấy phong cách hành sự của nàng, có thể mang đến những vật này, thật ngoài suy đoán của Lý Dịch.
Hôm qua bị thương hôn mê, Liễu Như Ý dẫn hắn hồi phủ thành tìm đại phu, với tình trạng cơ thể hắn hiện tại cũng không về trại được.
Kể từ đó, tiểu Hoàn cùng với Như Nghi lưu lại chiếu cố hắn, hai gian phòng phía sau viện có thể coi như phòng ngủ, một gian Lý Dịch ở, gian còn lại tiểu Hoàn dọn dẹp sơ qua rồi cùng Như Nghi qua đêm ở đó.
Đêm qua nàng trong trại nghe tin cô gia bị thương, cả đêm lo lắng không yên, trời vừa sáng đã vội theo lão Phương xuống núi, chờ đến khi Như Nghi làm xong cơm, tiểu nha hoàn đã ngủ.
Từ ngày trở thành thương binh, Lý Dịch được hưởng thụ cơm đưa đến tận miệng, áo thì đưa đưa đến tận tay, cả bước đi cũng có người đỡ.
Lão bà bà và Lý Minh Châu đi trên đường vẫn còn chút không tin nói.
- Không có khả năng, coi như tiểu cô nương kia luyện võ từ trong bụng mẹ, cũng không có khả năng…
- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng...
Lão bà lắc đầu liên tục.
- Ma ma, cái gì không có khả năng?
Từ nãy đến giờ thấy bà tự mình lẩm bẩm, Lý Minh Châu rốt cục nhịn không được nghi hoặc quay đầu hỏi.
- Nữ tử kia gọi Như Nghi…
Lão bà chau mày.
- Tuổi nàng mới bao lớn, làm sao có thể, làm sao có thể đạt đến cảnh giới Tông Sư!
- Tông Sư?
Lý Minh Châu nhìn bà, trong mắt hiện vẻ ngạc nhiên.
Hai chữ này nặng bao nhiêu, chỉ cần người tập võ đều hết sức rõ ràng, toàn bộ người tập võ cả nước, được xem Tông Sư chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Mà những cao thủ Tông Sư đó, người nào không phải trải qua hơn mười năm tích lỹ võ học mới đạt được, Liễu Như Nghi kia mới bao nhiêu tuổi?
Coi như nàng bắt đầu tập võ từ trong bụng mẹ cũng không thể nào.
Phải biết, nàng tập võ mười năm, có vô số danh sư dạy bảo, cho tới bây giờ vẫn chưa chạm đếm cánh cửa Tông Sư, có khả năng cả đời không thể tiến vào được cảnh giới đó, huống chi một nữ tử dân gian.
Việc này cũng không tránh khỏi quá sức tưởng tượng.
- Chẳng lẽ, thật sự do lão bà tử ta đã lớn tuổi, năng lực không còn?
Lão bà đưa hay tay lên xem, trên mặt không khỏi hoài nghi.
Đến giờ bà vẫn chưa tin nữ tử kia đạt đến cảnh giới truyền thuyết đó, có lẽ có chỉ là công phu kỳ lạ, cỗ lực đạo vừa rồi, vừa nhu hòa lại vừa bá đạo, bà sống mấy chục năm, giao thủ qua vô số người lại lần đầu thấy được.
Nếu trước đó không có phòng bị, chỉ sợ không phải Tông Sư đều sẽ ăn thiệt thòi.
Ngẩng đầu nhìn bộ dạng kinh ngạc của Lý Minh Châu, nàng lắc đầu ném ý nghĩ phi thức tế kia đi, an ủi.
- Thiên phú của Công chúa đã là trên đời khó kiếm, không cần quá so đo, theo lão thân thấy, nội công hai vị tiểu cô nương kia vốn dĩ không bình thường, sợ rằng không thua võ học trong cung cũng bao nhiêu, nhất định bên người có cao thủ Tông Sư tự mình chỉ dạy, đồng thời trong thời gian dài, nếu thiên phú các nàng không tốt, cũng không có cảnh giới ngày hôm nay.
- Liễu Diệp Trại này thật không đơn giản…
Nói đến đây, giọng nói bà mang theo một tia ý vị.
- Cao thủ Tông Sư, tự mình dạy bảo...
Lý Minh Châu thì thào một câu, cao thủ Tông Sư đã là đệ nhất võ học, Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, coi như nàng là Công chúa cao quý cũng không có khả năng bức một vị Tông Sư đi theo bên người, từ nhỏ dốc lòng dạy bảo...
Chẳng lẽ, Liễu Diệp Trại có một vị Tông Sư?
Trang 104# 1