Chương 206: Leo Tường U Đầu
- Tỷ đột phá rồi?
Trong phòng Như Nghi đang chỉnh lại giường chiếu, Liễu Như Ý đi tới, mắt lộ ra tia kinh hỉ nói.
Lão bà bà cùng nàng giao đấu lúc nãy gần chạm đến cảnh giới Tông Sư, nhìn tỷ tỷ vừa dễ dàng bức lui bà ta, sợ rằng nàng đã tiến vào cảnh giới mà người tập võ tha thiết ước mơ.
Liễu Như Nghi gật gật đầu, cũng không có phủ nhận.
- Vừa đột phá không lâu, còn cần thời gian để ổn định.
Tuy nàng nói nhẹ nhàng nhưng cho đến bây giờ, trong lòng nàng cũng rất kinh ngạc đối với sự tình ngoài ý muốn này.
Tuy trước đó nàng gần đến cảnh giới kia nhưng một bước này có khả năng cả đời không bước qua được.
Chịu khổ chịu khó, thiên phú, cơ duyên, thậm chí vận khí, đều là những yếu tố cực kỳ quan trong để qua bước này, thiếu một thứ cũng không được, trong võ lâm, cao thủ gần chạm cảnh giới Tông sư có rất nhiều, nhưng cao thủ Tông sư thì cũng chỉ được mấy người, đủ thấy muốn bước qua bước này gian nan dường nào.
Nghĩ đến nguyên nhân đột phá lần này, Liễu Như Nghi quay đầu nhìn nàng nói.
- Chờ qua một thời gian nữa, ta dạy Thái Cực cho muội, hẳn có thể trợ giúp trong việc đột phá.
- Thái Cực?
Trên mặt Liễu Như Ý hiện lên vẻ nghi hoặc, đây không phải loại quyền múa may mà Lý Dịch thường xuyên đánh à?
Cái gì mà lấy nhu thắng cương, mượn lực đả lực, tứ lạng bạt thiên cân, hắn không biết võ công, miệng toàn nói bậy, lần trước tỷ tỷ theo hắn làm càn, Liễu Như Ý cũng không để trong lòng, bất quá hiện tại tỷ ấy nhắc đến chuyện này, nhất định không phải hứng thú nhất thời.
- Chẳng lẽ...
Trong lòng nàng bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng hoang đường, quay đầu nhìn ra cửa.
Trong sân, Lý Dịch được tiểu Hoàn vịn, đang nhờ lão Phương dời ghế ra ngoài sân, nằm hoài trong phòng làm hắn cảm thấy buồn bực đến hoảng, tính ra, hắn vẫn thích phơi nắng trong sân hơn.
Khoảng nửa giờ sau, Liễu Như Ý ra khỏi phòng, nhìn Lý Dịch đang nằm trên ghế kể chuyện xưa cho tiểu Hòan nghe, trong mắc hiện lên thần sắc mê man.
Cùng thời gian này, bên cạnh Như Ý Phường, trên đường phố cách đó không xa, trước giờ khách nhân bên trong Câu Lan chỉ có vài người, lúc này lại không còn chỗ ngồi, có người còn đứng trên đường, chen chúc lẫn nhau, một lão giả ngồi ngày ngắn trên đài kể chuyện, sắc mặc nghiêm túc, thanh âm so với trước khàn hơn, làm cho người khác cảm nhận sự âm trầm.
- Da mặt con ác quỷ kia xanh lè, hàm răng sắc nhọn, tròng mắt trắng dã, trên giường trải tấm da người, dùng cọ vẽ vài đường trên da, chốc lát sau con ác quỷ đó ném bút đi, khoác lên tấm da người, biển thành bộ dáng nữ tử cùng Vương Sinh trở về nhà…
Giọng lão giả trầm trầm, vừa kể chuyện xưa, trong miệng còn phát ra âm thanh kỳ quái làm người khác dựng lông mao, bộ dáng giống như con ác quỷ kia, bên dưới có người kích động, có người mặt trắng bêch, nhưng ánh mắt đều chăm chú nhìn lão giả, một khắc cũng không dời.
Đến đoạn đặc sắc, lão giả kia không lên tiếng nữa, mọi người lấy tiền ném lên đài, lớn tiếng thúc giục.
- Hắc hắc, lão đệ, ca ca không có lừa ngươi chứ?
Trong đám người, tráng hán nhìn nam tử sắc mặt trắng bệch bên cạnh, cười nói.
Nam tử kia quay đầu nhìn hắn, thanh âm còn có chút run.
- Tin, tin...
Mới đầu hán tử kia nghe chuyện xưa Họa Bì xong, ban đêm không dám đi nhà xí, hắn vẫn không tin, cảm thấy lá gan của đối phương quá nhỏ, cũng quá khoa trương, bản thân dù sao cũng coi như khách quen của Câu Lan, đã nghe qua không ít chuyện xưa, nhưng chưa có chuyện nào làm người ta sợ đến vậy.
Hôm nay bị hán tử kia nài ép kéo tới, trong lòng tỏ vẻ khinh thường, bất quá khi tới nơi, phát hiện tất cả chỗ đều có người ngồi, đến chỗ đứng cũng không có, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Thời điểm Câu Lan đông khách nhất cũng không đông được thế này.
Đám người tuy nhiên hối hả nhưng khi lão giả kia vừa mở miệng, tất cả trở nên im lặng, tất cả mọi người ngừng thở, chỉ cần có người làm ồn sẽ bị mọi người khiển trách.
Thậm chí hắn vừa rồi còn chứng kiến một nam tử ợ hơi không ngừng, bị hai tên hán tử vác ném ra ngoài…
Từ trước đến giờ chừng từng thấy qua cảnh này, hắn bắt đầu có chút tin tưởng vị đại hán kia.
Mà từ nghe lão giả kể lại, hắn không còn hoài nghi gì nữa.
Không phải chuyện xưa tài tử giai nhân, càng không phải chuyện quỷ quái làm phiền, chuyện này mới lạ, từng vòng đan xen, trong lòng cảm thấy lạ tại sao vị đạo trưởng kia nói Vương Sinh là người sắp chết, lão giả rốt cục cũng nói ra nguyên nhân.
Nguyên lai nữ tử kia đúng là quỷ đội lốt người!
Chỉ cần nghĩ đến tấm da kia bóc xuống như thế nào, sắc mặt hắn đã trắng bệch, mà hắn mới vừa tưởng tượng mình là nhân vật Vương Sinh thì ý thức được giai nhân hàng đêm tâm sự cùng hắn lại là một con ác quỷ…
Lão giả miêu tả ác quỹ kỹ càng, sinh động, làm trong đầu hắn không tự chủ được hiện ra hình ảnh như thế, mấu chốt là lão gia hỏa này còn thỉnh thoảng gào lên, làm toàn thân hắn dựng tóc gáy.
Tuy trong lòng hoảng sợ, nhưng cũng có một loại khoái cảm, làm hắn muốn tiếp tục nghe.
Nếu Lý Dịch ở chỗ này, sợ rằng cũng phải thán phục lão giả, lão không hổ là người kể chuyện chuyên nghiệp, vô luận cách tạo nên bầu không khí khủng bố hay kỹ năng kể chuyện, hắn đều không cách nào theo kịp.
Vương Sinh tận mắt thấy ác quỷ Họa Bì, chuyện xưa đã đạt tới cao triều, lạo giả im bặt, sau đó nói
- Câu chuyện kết thúc ra sao, hạ hồi phân giải.
Lúc mọi người chưa kịp phản ứng, hắn đã chạy trối chết.
- Có ý tứ gì?
- Cứ như vậy thôi!
- Lại chơi chiêu này, một đoạn này lão tử đã nghe ba lần, lão tử muốn biết tiếp theo xảy ra chuyện gì!
...
...
Đám người không duy trì yên tĩnh được bao lâu, giống như núi lửa bạo phát, thậm chí ngay cả Câu Lan cũng bị liên lụy, âm thanh ca hát biểu diễn bị lấn át, chỉ có thể nhìn khách nhân rời đi, trên mặt đầy bi phẫn.
Hôm qua và hôm nay là lần thứ hai bọn họ bị đoạt mối làm ăn...
Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!
Lúc này, lão giả kia trốn ở sau đài, cũng rất bất đắc dĩ.
Hắn cũng muốn biết tiếp theo xảy ra chuyện gì, tên thư sinh kia cũng chỉ kể tới đây thôi!
Tối qua lúc đầu hắn chỉ thử kể một đoạn truyện Họa Bì, không nghĩ tới sáng nay lại nhiều người đến như vậy, hắn đâm lao phải theo lao.
Lần sau nếu vẫn vậy, bộ xương già này của hắn thế nào cũng bị đám người đó mang đi…
Trong sân Lý Dịch đang kể chuyện kinh dị cho Tiểu Hoàn nghe, luyện tập lòng can đảm cho nàng, từ xa truyền đến âm thanh lộn xộn, hắn và tiểu nha hoan không hẹn đều nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Tầm mắt bị tường viện ngăn trở, lúc định thu hồi thì một cái đầu từ tường bên kia xuất hiện.
Sau một khắc, sắc mặt Tiểu Hoàn trở nên trắng bệch, vô ý thức hét lên.
- Quỷ a!
Một khắc trước cô gia mới kể con quỷ bị đạo trưởng chặt rơi đầu còn có thể nói, sau một khắc thì có một cái đầu xuất hiện trên tường...
Sau khi thét chói tay, cái đầu trên đầu tường biến mất, Lý Dịch nghe một tiếng “Ai da” từ trong miệng thiếu nữ bên tường đối diện truyền đến.
Trang 104# 2